Ăn cơm tại An gia xong, Hạ Hiểu Tuyết kéo An Tại Đào ra cửa, hai người chuẩn bị đi xem phim. Đối với nam nữ yêu nhau nồng nhiệt mà nói, ở thời đại này, xem phim coi như là một phương pháp hẹn hò hợp mốt.
Nhưng mới ra cửa lớn, máy nhắn tin của Hạ Hiểu Tuyết liền kêu tít tít. Vừa mở ra, là điện thoại của Hạ gia. Hai người vội vàng tìm một buồng điện thoại, để Hạ Hiểu Tuyết gọi điện về nhà.
- Hiểu Tuyết à, con ở chỗ nào? Sao lại không trở về nhà ăn cơm?
Trong điện thoại Thạch Thanh bất mãn hừ một tiếng, bà biết rõ con gái chắc chắn ở cùng một chỗ với An Tại Đào, nhưng biết rồi vẫn cố nói:
- Dì Hai và chị họ Tôn Thiện của con tới, con nhanh chóng trở về, buổi tối cùng dùng cơm với chị họ con.
Hạ Hiểu Tuyết do dự một chút:
- Mẹ, con đang ở cùng Tiểu Đào, có thể…
Thạch Thanh nhíu mày:
- Tùy con đi, chẳng qua, để tiểu tử kia ăn mặc chỉnh tề một chút, đừng để tôi mất mặt!
Hạ Hiểu Tuyết hoan hô một tiếng buông điện thoại, quay đầu đi, thâm tình nhìn An Tại Đào, trong nhất thời lại thấy khuôn mặt anh tuấn thản nhiên của hắn mà si mê.
Tuy rằng Thạch Thanh vẫn chưa mở miệng đồng ý cô lui tới với An Tại Đào, nhưng cũng không phản đối gay gắt giống như trước đây. Đây đương nhiên có quan hệ mật thiết không thể tách rời với việc gần đây An Tại Đào "vừa mới thành danh". Nhìn thấy con gái mình khăng khăng một mực với hắn, chồng mình cũng bắt đầu thay đổi, trong lòng Thạch Thanh không thay đổi là giả.
Trong mắt bà, tuy rằng An Tại Đào xuất thân mồ côi gia đình bình dân, nhưng bản thân hắn quả thật ưu tú, trong các bạn cùng lứa coi như khó được. Hơn nữa, trong thời gian ngắn hắn khiến cho "phong sinh thủy khởi", còn được Bí thư Thành ủy ưu ái, mắt thấy tiền đồ tương lai khả quan, tâm tính Thạch Thanh cũng dần thay đổi phần nào đó.
Có một người trẻ tuổi công danh hứa hẹn làm con rể, dường như cũng không phải chuyện quá mất mặt. Đây là tâm tính trước mặt của Thạch Thanh.
…
…
Hạ Hiểu Tuyết và An Tại Đào nắm tay chậm rãi đi tới cửa lớn khu nhà ở cơ quan Thành ủy, bảo an nhận biết An Tại Đào đứng ở cửa, hơi hâm mộ mà nhìn đôi tình nhân cực kỳ xứng đôi cười nói đi tới, khóe miệng không kìm nổi giật giật. Gã vội vàng vứt tàn thuốc trong tay xuống, hung hăng dùng chân dập tắt.
Lúc hai người An Tại Đào đi ngang qua, gã khoát tay áo về phía An Tại Đào gần như nịnh nọt, xem như chào hỏi. An Tại Đào cũng nhận ra, mỉm cười quay lại gật đầu với gã.
Dưới tầng lầu Hạ gia, hai người thấy một người phụ nữ trung niên khí chất cao nhã ngũ quan tinh xảo quần áo lộng lẫy, người phụ nữ này nắm trong tay một con chó nhỏ lông ngắn màu tuyết trắng bề ngoại cao quý, đang đứng ở dưới lầu dường như chờ ai đó. Mà con chó nhỏ người phụ nữ này nắm trong tay, đi qua lại vô cùng giống như điệu bộ một cán bộ lãnh đạo lo lắng, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng kêu bực bội trầm thấp, nhìn qua cực kỳ buồn cười.
Đây là Tôn Ngạn, vợ của Bí thư Thành ủy Đỗ Canh, Đỗ gia và Hạ gia ở cùng một tầng lầu.
Hạ Hiểu Tuyết nhỏ giọng cười nói bên tai An Tại Đào:
- Tiểu Đào, đó là phu nhân Đỗ Bí thư. Anh xem người ta nuôi con chó nhỏ, lãnh đạo đúng là lãnh đạo, chó trong nhà lãnh đạo cũng có điệu bộ lãnh đạo... hì hì!
An Tại Đào bật cười, thản nhiên liếc Tôn Ngạn và con chó nhỏ của bà ta:
- Con chó này nhìn không tồi, nhìn qua là loại chó nước ngoài huyết thống rất thuần khiết.
Hạ Hiểu Tuyết gật đầu:
- Là chó Sethe chính gốc nước Anh, rất khó mua được bên ngoài, nghe nói một con đã mấy ngàn đồng, hơn nữa có tiền cũng không mua được.
Thấy ánh mắt Tôn Ngạn chuyển tới, Hạ Hiểu Tuyết vội vàng tiến tới cười hô:
- Cô Tôn, dắt chó đi dạo a!
Tôn Ngạn là loại phụ nữ cực kỳ tao nhã, dung nhan không tính xinh đẹp, nhưng dáng người rất đẹp, mỗi cử chỉ hành động đều đoan trang có hạn độ, khiến người ta có một loại cảm giác rất phóng khoáng xuất trần. Bà ta khẽ mỉm cười, gật đầu:
- Hiểu Tuyết à… đây là…?
Hạ Hiểu Tuyết không chút do dự nói:
- Cô, đây là bạn trai An Tại Đào của cháu.
An Tại Đào lễ phép cười với Tôn Ngạn, ánh mắt Tôn Ngạn lóe ra một tia tò mò, đánh giá An Tại Đào từ trên xuống dưới:
- Chàng trai này là An đại phóng viên gần đây nổi tiếng một góc trời của Tân Hải chúng ta sao? Ha ha, quả nhiên là tuấn tú lịch sự, cô nghe qua Lão Đỗ nhà cô khen qua vài lần đó. Hiểu Tuyết, ánh mắt không tồi.
Đúng lúc này, con chó Sethe trong tay Tôn Ngạn đột nhiên vọt tới giống như nổi điên, kêu lên gâu gâu vươn cái đầu hung ác lộ ra răng nanh trắng cắn tới An Tại Đào.
Hạ Hiểu Tuyết không kịp đề phòng, sợ hãi kêu lên một tiếng, phát ra tiếng thét chói tai.
An Tại Đào lập tức đẩy Hạ Hiểu Tuyết ra, thân thể bay nhanh về phía sau, lúc này mới tránh khỏi cú đớp của con chó nhỏ.
Tôn Ngạn biến sắc, kéo nhanh dây thừng trong tay, dùng sức đè cổ chó, trách mắng:
- Tiểu Bạch, đáng chết! Tại sao cắn loạn người khác!
Tiểu Bạch bị dây thừng trong tay Tôn Ngạn lôi lại, nó liều mạng giãy dụa không ra, cố chấp quay đầu về phía An Tại Đào nhảy ra xa mà sủa điên cuồng.
An Tại Đào nhíu mày.
Tôn Ngạn dùng sức kéo dây thừng giữ chó, áy náy cười với An Tại Đào:
- Tiểu An, cậu không sao chứ? Không cắn cậu chứ? Chó này không biết vì sao hai ngày nay lại thế, ngượng ngùng rồi!
- Không có gì.
An Tại Đào thở phào một hơi, cười cười cũng không để ở trong lòng, vội vàng lên lầu với Hạ Hiểu Tuyết. Chỉ có điều lúc Hạ Hiểu Tuyết lấy chìa khóa mở cửa ra, con chó nước Anh tên Tiểu Bạch dưới lầu kia bỗng nhiên lại phát ra tiếng tru thê lương.
Mày liễu của Hạ Hiểu Tuyết nhướng lên, cúi đầu nói:
- Tiểu Đào, chó này điên rồi...
An Tại Đào lắc đầu:
- Không, Hiểu Tuyết, trước đây anh cũng từng nuôi chó, xem bộ dạng như vậy, dường như là chó đực, hẳn là tới kỳ động dục, tìm chó cái cho nó giao phối là được. Chẳng qua, anh xem người ta chưa chắc đồng ý để chó bình thường lai giống với nó, loại chó huyết thống cao quý này chỉ sợ rất khó tìm được...
Sắc mặt Hạ Hiểu Tuyết đỏ lên, liếc An Tại Đào một cái, sẵng giọng:
- Anh biết cũng không ít nhỉ.
Vào cửa, tuy rằng Thạch Thanh không có lập tức đứng lên khỏi sô pha, nhưng một phụ nữ trung niên bên người bà lại đứng lên, cười nói với hai người:
- Hiểu Tuyết, cậu là Tiểu An? Tới đây, mời ngồi.
An Tại Đào đã được Hạ Hiểu Tuyết dặn trước đó, sớm biết đây nhất định là dì Hai của Hạ Hiểu Tuyết, cũng chính là Thạch Lệ chị của Thạch Thanh, liền mỉm cười nói:
- Chào cô.
Thạch Thanh mặt không thay đổi mà đứng dậy quay lại phòng bếp, không bao lâu mang theo hai chén xô-đa ướp lạnh từ phóng bếp đến:
- Hiểu Tuyết, trời nóng như vậy, nhanh uống chén nước lạnh hạ nhiệt.
Tuy rằng không để ý tới An Tại Đào, nhưng hai chén nước lạnh này, trong mắt Hạ Hiểu Tuyết đã coi như là một tiến bộ rất lớn. Hạ Hiểu Tuyết thoáng nhìn qua An Tại Đào, nhận chén từ trong tay Thạch Thanh, thuận tay đưa cho An Tại Đào một chén.
An Tại Đào thản nhiên cười, xoay lại cúi thấp người nói:
- Cám ơn cô.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLKhóe miệng Thạch Thanh hơi giật, muốn nói gì nhưng cuối cùng không có mở miệng, chỉ quay đầu đi.