Không ngờ Hạ Thiên Nông phá lệ đưa An Tại Đào đến cửa, lúc này mới trở lại thư phòng, cầm lấy tư liệu sao chép An Tại Đào lưu lại liếc một lần, lấy lại bình tĩnh, mặc quần áo, rời khỏi cửa.
- Lão Hạ, ông đi đâu? Đã trễ thế này rồi?
Thạch Thanh ở trong phòng khách hô một tiếng.
- Tôi đi ra ngoài xem.
Hạ Thiên Nông cũng không quay đầu lại mà đi ra cửa.
Hạ Hiểu Tuyết cùng An Tại Đào đến cửa chính khu tập thể, An Tại Đào kéo bàn tay nhỏ bé của cô, dịu dàng nói:
- Đã khuya rồi, em vẫn nên trở về đi, anh tự mình đi là được rồi.
Sắc mặt Hạ Hiểu Tuyết hơi đỏ lên, ngập ngừng mãi, vẫn cảm thấy không thể mở miệng.
Cô luôn cực kỳ tôn trọng An Tại Đào, tuy rằng cô muốn hỏi An Tại Đào một chút về chuyện Trần Cận Nam, nhưng lại sợ khiến cho An Tại Đào "phản đạn". Bởi vì, nếu An Tại Đào muốn cô biết, chắc chắn đã sớm nói. Đến nay cũng không nói gì, ắt là có gì khó nói.
Nhưng cô cũng suy nghĩ nhiều một chút về chuyện này, dù sao hai người đã không còn khoảng cách. Trong nhất thời, Hạ Hiểu Tuyết hơi khó xử.
Thấy Hạ Hiểu Tuyết muốn nói lại thôi, An Tại Đào kinh ngạc nói:
- Hiểu Tuyết, có phải em muốn nói gì với anh hay không?
Hạ Hiểu Tuyết há miệng, do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng, dù sao trong mắt cô, thân mật như cô và An Tại Đào, cô hỏi điều này dường như cũng không tính là quá phận.
- Tiểu Đào, em muốn hỏi anh một chút, có phải anh có quan hệ gì đó với Trần Cận Nam Phó trưởng ban thường trực Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy hay không…
Hạ Hiểu Tuyết cúi đầu nói, hơi khẩn trương mà nhìn An Tại Đào.
An Tại Đào nghe xong lời này, đầu vai run lên rất rõ ràng, nháy mắt sắc mặt trầm xuống. Hạ Hiểu Tuyết cảm giác rõ ràng, không ngờ giọng hắn hơi run rẩy:
- Hiểu Tuyết, đang êm đẹp, em hỏi điều này làm gì?
Hạ Hiểu Tuyết hơi lo lắng mà cầm tay An Tại Đào, có lòng không muốn nhắc tới nữa, nhưng lời đã ra khỏi miệng, cũng không thể thu lại. Cô buồn bã nói:
- Tiểu Đào, em cũng không biết nói như nào với anh. Chị họ Tôn Thiến của em từng gặp anh ở Cục công an… Cha em cũng nói, sau khi anh bị người xấu tấn công, Trần Phó trưởng ban tự mình gọi điện tới tìm Mông Chủ tịch thành phố… Tiểu Đào, anh không cần khó xử, nếu anh cảm thấy có thể nói cho em biết, thì nói cho em biết… thật ra cũng không quan hệ gì.
Liếc thần sắc biến ảo của An Tại Đào, Hạ Hiểu Tuyết ghé sát lại, dịu dàng nắm lấy tay hắn.
Người đàn ông kia!
Bóng đen An Tại Đào nỗ lực muốn hủy đi trong lòng, bị người yêu mình trong lúc vô tình nhấc lên, An Tại Đào tâm tình lộn xộn mà nhìn ngọn đèn tối mờ ở cửa chính cách đó không xa, thật lâu sau cũng không nói gì.
Đây tuyệt đối là sỉ nhục, là một vết nhơ trong thân thế hắn vẫn lấy làm sỉ nhục. Khóe miệng An Tại Đào hơi co giật, hắn chậm rãi quay đầu lại, nhìn đôi mắt to vô cùng lo lắng của Hạ Hiểu Tuyết, trong nhất thời dĩ nhiên nghẹn lại.
An Tại Đào thở dài. Thật ra, hắn cũng biết, thân thế của mình cũng có thể nói cho Hiểu Tuyết. Chỉ có điều cho tới nay, hắn đóng chặt ký ức vốn khiến hắn thống khổ và sỉ nhục, không muốn nhắc tới với bất cứ ai. Hạ Hiểu Tuyết cũng không có hỏi, hắn cũng không nói gì. Mà nếu Hạ Hiểu Tuyết vẫn không hỏi, hắn đương nhiên cũng sẽ không nói.
Trong lòng hắn, người đàn ông kia đúng là một người xa lạ, không khác gì người xa lạ đi lại cùng đường, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện cùng với mình.
Nhưng Hiểu Tuyết lại hỏi. Đối mặt với câu hỏi của người yêu, hoặc là một chút tò mò, hắn không thể lảng tránh không nói gì để chống đỡ.
Tay An Tại Đào run run, sờ soạng túi tiền. Lấy ra bao thuốc lá, rút một cây đặt bên miệng, bật lửa lóe lên, Hạ Hiểu Tuyết rõ ràng thấy được khuôn mặt hắn rất đau đớn.
Hạ Hiểu Tuyết đau xót từ trong lòng. Cô gắt gao nắm lấy cánh tay An Tại Đào, hơi hoảng loạn mà dịu dàng nói:
- Tiểu Đào, em không hỏi nữa, anh nhanh trở về đi, trời đã muộn rồi. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
- Không, Hiểu Tuyết, cần phải nói cho em.
An Tại Đào phun ra một hơi khói thật dài, chợt bị thổi tan trong gió ấm áp.
- Hiểu Tuyết…
An Tại Đào chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt lên một hòn đá trên mặt đất, nhẹ nhàng vẽ những vòng tròn trên mặt đất, nói ra đầu đuôi thân thế của mình, giọng nói cực kỳ trầm thấp vào áp lực.
Hai hàng lệ chảy xuống trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Hiểu Tuyết, cô nghẹn ngào kéo An Tại Đào, nhào vào lòng hắn. Cô tuyệt đối không ngờ, không ngờ người yêu mình có thân thế đau khổ như vậy, từ nhỏ đến lớn, hắn rốt cuộc phải nhận bao nhiều thống khổ không muốn người biết?
Hai người ôm chặt lấy nhau. Thấy Hạ Hiểu Tuyết kích động như vậy, An Tại Đào đã bình tĩnh lại, tất cả đều nói ra, trong lòng trái lại cảm thấy thoải mái khác thường. Hắn thở dài:
- Hiểu Tuyết, đều đã qua, không có gì cả… Hiểu Tuyết, điều này, không được nói với người ngoài, được không?
Hạ Hiểu Tuyết dùng sức gật đầu.
…
…
Chuông cửa vang.
Tôn Ngạn mở cửa ra, thấy là Hạ Thiên Nông, không khỏi hơi kinh ngạc, nhưng bà ta lập tức che dấu sự kinh ngạc, khẽ mỉm cười:
- Lão Hạ à, mau vào đi, mời vào ngồi.
Hạ Thiên Nông cười ha ha đi vào, thấy phòng khách Đỗ gia ánh sáng tối mờ, chỉ có một chiếc đèn bàn đang sáng, không khỏi hỏi:
- Chị Tôn, Đỗ Bí thư có nhà hay không?
Giọng Đỗ Canh truyền ra từ trong thư phòng, người cũng xuất hiện ở cửa thư phòng:
- Ồ, Lão Hạ tới rồi.
Hạ Thiên Nông bước nhanh tới, nắm xấp tài liệu trong tay:
- Đỗ Bí thư, tôi có một số công việc muốn báo cáo với anh một chút, anh xem…
Trong mắt Đỗ Canh lộ ra một chút kinh ngạc, lắc mình nhường khách:
- Lão Hạ, tới đây, chúng ta đến thư phòng nói chuyện. Bà Tôn, đưa hai chén trà vào đi.
Hạ Thiên Nông dùng lời nói nhanh chóng thuật lại một lần "tin tức" có được từ chỗ An Tại Đào, lại đưa tài liệu trong tay cho Đỗ Canh. Đỗ Canh vừa lật xem tư liệu, vừa nghe lời Hạ Thiên Nông nói, tuy rằng sắc mặt không thay đổi quá lớn, nhưng niềm vui bất ngờ chợt lóe rồi biến mất trong mắt vẫn rơi vào mắt Hạ Thiên Nông.
- Đỗ Bí thư, vấn đề cầu vượt cần giải quyết cấp bách, tôi xem thành phố phải đưa ra hành động có tính thực tiễn cao.
Hạ Thiên Nông liếc thần sắc Đỗ Canh, nói thật cẩn thận.
Đỗ Canh nhẹ nhàng đóng tư liệu lại, bỗng nhiên đứng dậy, gật đầu:
- Lão Hạ, anh nói rất đúng, cầu vượt gây trở ngại kinh tế, bất lợi đối với phúc lợi dân sinh, tai nạn xe cộ liên tiếp phát sinh, vấn đề cực kỳ nghiêm trọng… Như vậy đi, Lão Hạ, ngày mốt chúng ta mời họp Hội nghị Thành ủy mở rộng, bàn luận chuyện này.
Hạ Thiên Nông thoải mái trong lòng, biết mục đích của mình đã đạt tới. Ông ta đứng dậy cười:
- Cứ vậy đi, trời không còn sớm, tôi không quấy rầy nữa, Đỗ Bí thư nghỉ ngơi, tôi về, Đỗ Bí thư nghỉ ngơi đi.
Đỗ Canh khẽ mỉm cười, vươn tay ra:
- Lão Hạ, tôi đến Tân Hải thời gian ngắn, cũng không quen thuộc đối với rất tình hình Tân Hải, anh là cán bộ lãnh đạo địa phương sinh trưởng ở Tân Hải, hy vọng chúng ta có thể hợp tác chân thành, cùng nhau làm tốt chuyện này. Bộ máy của chúng ta, tương lai vẫn cần điều chỉnh một chút.
Hạ Thiên Nông nắm tay Đỗ Canh, cố nén hưng phấn trong lòng, rụt rè rời khỏi Đỗ gia.