An Tại Đào thanh toán xong liền rời khỏi tiệm cơm, đứng ở phía bên ngoài thở ra một hơi dài, trong lòng lúc này đang rất rối bời. Câu chuyện của Quyên Quyên làm cho từ tận sâu trong đáy lòng hắn cũng phải "dâng trào", rất lâu sau đó mới có thể bình tĩnh trở lại.
Hắn thở dài, trấn tĩnh lại tinh thần, rồi nhanh chóng quay trở về tòa soạn báo.
Ngồi trầm ngâm một hồi lâu ngay tại chiếc bàn làm việc của mình, lúc này hắn mới có thể định hồn lại được. Vội kéo ngay Lý Tương, rồi cùng báo cáo ngay cho Trương Cương biết được cái quá trình mấy ngày hôm nay hắn đã đi dò la tin tức cùng với đề cương cho bài viết này. Đề tài này sớm đã được báo lên trên, và cũng được Tổng biên tập phê duyệt.
Vạch trần thái độ coi trời bằng vung của khách sạn ở cạnh nhà ga xe lửa, thì không vấn đề gì. Vấn đề chính là ở chỗ, chuyện này lại có liên quan tới phía cảnh sát. Cho nên, Trương Cương mới có chút thận trọng như vậy, chuyện của Lưu Kỳ vừa mới qua đi, tòa soạn lúc này đang rất kiêng kị những chuyện như thế chính là để tránh sự phiền toái mà phía cảnh sát gây ra.
- Tiểu An, nếu không thì, bài báo này hãy khoan vội đăng?
Trương Cương cười nói:
- Hãy đợi thêm hai ngày nữa.
An Tại Đào nhíu mày, nhưng không nói gì thêm nữa, thế nhưng Lý Tương cũng đã bị đẩy ra khỏi vụ này, liền hét lên:
- Trưởng ban Trương, vì bài báo này, mà hai người chúng tôi đã phải chạy ngược chạy xuôi đi lại không biết bao nhiêu lần. Không phân biệt là ngày hay đêm ngồi ở bên ngoài mật phục…đã tiêu mất mấy trăm tệ. Nhân lúc chuyện đang nóng, nếu lúc này không đưa tin thì còn đợi đến bao giờ nữa?
Trương Cương cũng có chút do dự, chính anh ta cũng hiểu được rằng, bài báo này không nên trì hoãn, nếu cố kéo dài thời gian, thì nội dung sẽ bị mất đi cái giá trị thực tế rất nhiều, và mất đi cái hiệu ứng chấn động trong lòng độc giả. Thế nhưng… lại can dự đến phía cảnh sát?
Anh ta cắn chặt răng lại, nhưng cuối cùng lại không dám cương quyết:
- Tiểu An, cậu có mối quan hệ rất mật thiết với Hoàng tổng, vậy thì, hai người hãy qua bên TBT xin ý kiến xem sao, xem TôBT nói thế nào.
- Cũng được.
An Tại Đào cầm lấy bản thảo của mình, cùng với Lý Tương đi tới phòng làm việc của Hoàng Trạch Danh.
Hoàng Trạch Danh đang cúi người viết cái gì đó, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, liền khẩn trương thu dọn đám bản thảo viết tay lại, lúc này mới trầm giọng nói:
- Mời vào.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn- Tổng biên tập.
- Tiểu An? Lý Tương? Mời vào, mời vào, vào đây, hai người tìm mình có chuyện gì không vậy?
- Tổng biên tập Hoàng, chuyện là như vầy…
An Tại Đào chưa kịp nói gì, thì đã Lý Tương đã liền vội vã nói trước.
Hoàng Trạch Danh trầm ngâm một hồi, đột nhiên khoát tay áo:
- Tớ thấy bài báo này viết rất được, chỉ có điều, Tiểu An, cậu hãy dùng bút pháp của một cây bút trẻ đang tràn đầy nhựa sống, không nên trực tiếp công kích thẳng như vậy… Kênh truyền thông của chúng ta không phải là một cơ quan mang hình thức điều tra, tin bài chỉ cần nói tới là được, chắc chắn mọi người cũng sẽ nhận ra vấn đề nằm ở phía cảnh sát, dưới áp lực của dư luận, tôi nghĩ phía cảnh sát sẽ không dám làm gì chúng ta đâu.
- Hay quá, tôi hiểu rồi, Tổng biên tập Hoàng.
An Tại Đào liền quay sang hướng Lý Tương nháy mắt một cái, hai người bọn họ cùng nhau rời khỏi phòng làm việc của Hoàng Trạch Danh.
…
Bản thảo đã viết xong một nửa, An Tại Đào lúc này lại nghĩ về câu chuyện của Quyên Quyên, nhất thời tâm trí rối bời, ngòi bút lúc này liền bị đứng lại, đôi tay gõ bàn phím lúc này cũng không thể đánh được nữa, liền thở dài một tiếng, hắn quyết định dừng lại để nghỉ ngơi, đợi buổi tối khi trở về nhà sẽ từ từ viết. Dù sao đây cũng là một bản tin có chiều sâu, tòa soạn sẽ dành phần lớn số trang, với năm nghìn từ cộng thêm với một số bức ảnh, cho nên không thể nóng vội được.
An Tại Đào ngẩng đầu liếc Lý Tương bên cạnh, thấy cô đang dựa vào bàn của mình chờ đợi, liền cười:
- Chị Lý, tôi đầu óc thiếu tập trung, tạm thời không viết nổi, buổi tối tiếp tục vậy. Chị đi trước đi, tôi ngồi lại chút, cũng về luôn.
Lý Tương đầu cũng không ngẩng lên, khoát tay nói:
- Đi thôi!
…
Vợ chồng Hạ gia đi công chuyện đâu đó, trong nhà chỉ có Hạ Hiểu Tuyết. Khi An Tại Đào đến nơi, Hạ Hiểu Tuyết ra mở cửa, vẫy hắn bước vào, nhăn mặt nói
- Tiểu Đào, em định làm chút cơm, hai chúng ta cùng ăn, nhưng nồi cơm điện hỏng rồi, không có cách nào để nấu được.
An Tại Đào cười:
- Hỏng à? Để anh xem!
Nói xong, An Tại Đào liền nhẹ nhàng đi vào bếp của Hạ gia.
Hắn ngồi xổm xuống, mở nắp nồi cơm ra, nhìn lướt qua, liền ngẩng đầu cười:
- Hiểu Tuyết à, chập dây điện, anh nối lại chút là xong thôi.
- Thật vậy sao, Tiểu Đào, không ngờ anh cũng thạo việc này đấy…
Hạ Hiểu Tuyết ngồi xuống xuống đất xem An Tại Đào làm, cười rinh rích, có vẻ rất ngạc nhiên.
- Haha, Hiểu Tuyết, em đúng là sinh viên tiểu thư, không học vật lý à? Mấy thứ này chỉ cần biết chút kiến thức về mạch là sửa được ngay thôi.
An Tại Đào vừa nói vừa cắt một đoạn dây điện, sau đó dùng mảnh ni-lông dán lại:
- Anh hồi đi học trung học, tất cả đồ điện trong nhà hỏng đâu một tay anh sửa tất.
Sau chút tiểu xảo nhỏ, cắm phích vào, đèn cơm điện liền sáng, An Tại Đào vỗ vỗ tay:
- Tốt rồi, có thể nấu được rồi đó.
- Anh thật là lợi hại. Anh ra ngoài chờ em chút, nấu xong liền đây…
Hạ Hiểu Tuyết cúi người lấy nồ cơm điện lên, đem ra bồn đổ gạo vào vò, xong cho nước vào bắt đầu nấu.
- Này!
An Tại Đào do dự một chút, kỳ thực hắn không tán thành việc Hiểu Tuyết tổ chức nấu ăn ở nhà cô như thế. Một là phiền toái. Hai là tay nghề nấu ăn của Hiểu Tuyết thực sự khó mà khen ngợi được. Cô thường cho muối quá tay. Nhưng hiện tại Hiểu Tuyết đang một lòng một dạ mà sắm vai bà nội trợ hiền thục, hắn cũng không muốn làm cô mất hứng.
- Tay nghề làm bếp của em dạ này tiến bộ rồi, chút anh nếm thử thì biết.
Hiểu Tuyết vừa phân trần vừa lôi An Tại Đào ra phòng khách, dí hắn ngồi xuống:
- Chờ đây, xem TV đi nhé!
Hạ Hiểu Tuyết ở trong bếp bận bịu một lúc, lục đà lục đục rầm rầm. An Tại Đào ngán ngẩm ngồi đọc một đống báo cũ, không có chút cảm hứng nào. Hắn cam đoan Hiểu Tuyết không thể nấu được bữa cơm ra tấm ra món.
- Tiểu Đào, nóng quá, cho em một ly nước đi, em khát quá!
Từ trong bếp, Hiểu Tuyết la lớn.
- Được!
An Tại Đào đáp, đi đến bình nước trước mặt nhưng không tìm thấy chén, đang định hỏi Hiểu Tuyết thì phát hiện trên TV có một cái chai đựng đồ uống, liền lấy đem vào bếp.
Hiểu Tuyết đeo tạp dề, đứng ở trước bếp, tay không ngừng đảo qua đảo lại một cái chảo đựng rau cần và thịt xé, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng.
An Tại Đào thấy cô lúng ta lúng túng, cười khổ đem ly nước đến:
- Hiểu Tuyết, uống đi, hay là để anh xào rau cho nhé?
Hạ Hiểu Tuyết đầu cũng không quay lại, dịu dàng nói:
- Anh mang đến cho em uống một ngụm đi.
Trong nồi đồ ăn sôi lục bục, khói bốc lên nghi ngút, Hạ Hiểu Tuyết gương mặt đỏ bừng, miệng xinh xắn mở ra đón lấy chai nước trong tay Tiểu Đào.
An Tại Đào nghiêng chai nước cho cô uống:
- Chậm chút, cẩn thận sặc đấy.
Trời nóng quá, lại đang ở nhà, nên Hạ Hiểu Tuyết mặc rất thoải mái, phía dưới quần đùi, trên khoác áo phông rộng cổ màu trắng. Bởi vì thân hình cử động nên bộ ngực phía dưới cổ áo buông trễ kia cũng không ngừng chuyển động theo, hai ngọn núi cao ngút chọc thẳng vào áo, thiếu chút nữa là đâm thủng mà ra ngoài.
À, hình như cô không mang áo ngực, An Tại Đào không kìm nổi nuốt ngụm nước miếng. Tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua, nhưng hai bầu ngực đẫy đà vẫn lồ lộ trước mắt hắn. Như hai ngọn núi tuyết trắng, hai điểm đỏ tươi ở trước mắt lay động, chai nước trong tay hắn có ai ngờ hơi run lên một chút.
Hạ Hiểu Tuyết ngay lập tức phát hiện ra, thẹn thùng lùi lại, hai má đỏ bừng, tay đảo đồ ăn trong chảo chợt như vô lực, nhỏ giọng nói:
- Bại hoại, lại nghĩ bây bạ gì rồi…
An Tại Đào xấu hổ đi ra ngoài, trong lòng thầm kêu oan.
Nhưng mà sao con gái ở nhà lại không thích mặc áo ngực nhỉ? Hắn tiếp tục ngồi trên sô pha suy nghĩ mãi về vấn đề này.