Việc cải cách xe công đã sắp đến lúc kết thúc, An Tại Đào đã bắt đầu chú ý đến việc miễn phí chữa bệnh cho người dân. Đây là một ý tưởng vô cùng táo bạo của An Tại Đào, có thể thành sự thật hay không thì hắn trong lòng tuyệt đối cũng không dám nắm chắc. Điều này chỉ có thể gây chấn động trong dư luận cả nước. Trước khi bắt tay vào, với phong cách làm việc và đối nhân xử thế của hắn, tất nhiên là phải trải qua thận trọng điều tra nghiên cứu và khảo sát, sau đó mới đưa ra quyết định.
Những ngày vừa qua, An Tại Đào rõ ràng hay theo dõi đến hệ thống chữa bệnh. Kỳ thật, từ đầu tháng, hắn trước sau đã đến tất cả năm bệnh viện trong thành phố Phòng Sơn. Một số cán bộ có tâm của cơ quan Thành ủy cũng phát giác được điều này, mơ hồ đoán ra bước tiếp theo của An Tại Đào sẽ nằm trong lĩnh vực y tế.
Bệnh viện nhân dân số một Phòng Sơn là bệnh viện có đầy đủ trang thiết bị nhất của thành phố Phòng Sơn, nên người bệnh rất nhiều. Hơn nữa, An Tại Đào lần này là lần thứ hai đến bệnh viện để điều tra nghiên cứu. Hơn nữa còn đến rất đột ngột, trước đó đều không có liên lạc gì với người của bệnh viện và Cục Y tế.
Hơn 10h sáng một chút, An Tại Đào cùng với Lý Bình xuất hiện tại đại sảnh khám bệnh tại lầu một. Đứng trong đại sảnh, nhìn cảnh nhốn nháo của những người đến khám bệnh, thấy một hàng dài người đang sắp hàng chờ lấy số thì không kìm nổi chợt nhíu mày.
- Bí thư An, người đến khám bệnh tại bệnh viện số một này rất nhiều. So với những bệnh viện khác thì người dân dường như tin tưởng vào đội ngũ bác sĩ ở đây hơn. Tôi tháng trước cũng đến đây khám bệnh một lần, xếp hàng lấy số cũng hơn một tiếng.
Lý Bình chỉ vào một hàng dài người đang đứng chờ, nhẹ nhàng nói. Phòng khám bệnh, phòng truyền dịch căn bản là kín hết người, rất nhiều người phải ngồi ghế dựa ngoài hành lang để truyền dịch.
- Mọi trang thiết bị tốt nhất đều tập trung ở đây, người bệnh sao không đến đây chứ.
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Đi Lý Bình, vừa lúc dạ dày tôi có chút không được tốt. Chúng ta cũng đi lấy số để thể nghiệm một chút.
Nói xong, An Tại Đào đi nhanh đến chỗ đăng ký số. Lý Bình do dự một chút rồi khẩn trương đuổi theo.
An Tại Đào đi đến, vốn định nhập vào dòng người đang xếp hàng, nhưng hắn lại ngoài ý muốn phát hiện được, sáu cái cửa sổ đăng ký chỉ mở có ba, còn ba cái đều đóng lại. Hắn liếc nhìn bên trong, thấy có mấy nhân viên y tế đang mặc đồ trắng ngồi cùng một chỗ, không biết cười nói cái gì.
An Tại Đào nhíu mày, liền đi nhanh đến, nhẹ nhàng gõ một trong số cánh cửa sổ. Một nữ nhân viên khoảng hơn 30 tuổi không kiên nhẫn quay đầu lại trừng mắt nhìn An Tại Đào, thuận tay mở cánh cửa sổ bằng kiếng ra, lạnh lùng hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Bác sĩ, cô xem người xếp hàng nhiều như vậy, nên mở những cánh cửa sổ này để mọi người đăng ký mau một chút.
An Tại Đào cười nói, tuy rằng An Tại Đào ở Phòng Sơn rất nổi tiếng, nhưng những nhân viên công tác ở đây cũng thật không ngờ đường đường là Bí thư Thành ủy lại đứng trước mặt mình như vậy. Trong ấn tượng của các cô, khi Bí thư Thành ủy ra ngoài thì hẳn là phải tiền hô hậu ủng, căn bản không nghĩ đến hắn sẽ đi một mình nên không thể nhận ra An Tại Đào.
Chỉ có điều, người phụ nữ này hiển nhiên cảm nhận được khí độ bất phàm của An Tại Đào, không giống như người dân bình thường, nên giọng điệu nói chuyện cũng ôn hòa hơn:
- Anh hãy xếp hàng đi. Bệnh viện chúng tôi có quy định, mỗi lần chỉ mở ra ba cửa sổ. Hơn nữa, chúng tôi đều hết giờ làm việc rồi.
An Tại Đào ngẩn ra, cười nói:
- Bác sĩ, nếu bệnh viện có quy định chỉ mở ba cửa sổ, như vậy vì sao lại làm sáu cửa sổ làm gì?
Nữ nhân viên công tác không kiên nhẫn, khoát tay nói:
- Anh đừng hỏi nhiều như vậy, tôi không biết, nếu anh muốn biết thì đến hỏi lãnh đạo chúng tôi đấy.
Nói xong, cô ta nhanh chóng đóng cửa sổ, không thèm quay đầu lại. Hành động này khiến An Tại Đào sửng sốt, cười khổ một tiếng, rồi tiếp tục trở lại hàng. Có một số người nhìn thấy cảnh tượng mất mặt vừa rồi của hắn thì không nói gì, nhưng có vài người trong ánh mắt nhìn hắn phát ra vài tia trào phúng.
Lý Bình vốn muốn gọi cho Cục trưởng Cục Y tế Trương Trí Hằng nhưng bị ánh mắt của An Tại Đào cản lại.
Ước chừng 40" xếp hàng, An Tại Đào rốt cuộc cũng lấy được số, đến khoa nội, đóng vào năm đồng trong đó tiền đăng ký ba đồng và tiền sổ khám bệnh hai đồng. An Tại Đào vốn định nói là không cần sổ khám bệnh nhưng nữ nhân viên công tác đăng ký ánh mắt lạnh lùng nói:
- Không có sổ khám bệnh thì làm sao mà biết bệnh chứ.
Cầm tờ đơn đăng ký và sổ khám bệnh, An Tại Đào sắc mặt có chút âm trầm cùng Lý Bình đến phòng khám bệnh. Khi đến phòng khám bệnh khoa nội, thì bên trong đang có không ít người đang chờ, nên lại phải chờ hơn nửa tiếng nữa.
Gần đến giờ ăn cơm thì mới đến lượt An Tại Đào. Một bác sĩ hơn 40 tuổi, liếc mắt nhìn hắn thản nhiên nói:
- Không thoải mái chỗ nào?
- Bác sĩ, gần đây dạ dày tôi có chút không ổn. Bác sĩ xem…
An Tại Đào lời còn chưa nói xong thì vị bác sĩ kia đã đưa ta qua, ấn vào dạ dày của An Tại Đào.
- Có đau hay không?
- Không đau!
Sau đó vị bác sĩ lại lấy một cây đè lưỡi, lạnh lùng nói:
- Há miệng ra!
An Tại Đào theo bản năng mà há miệng. Vị bác sĩ đem cây đè lưỡi đè chặt lưỡi của An Tại Đào, rồi dùng đèn pin chiếu qua.
An Tại Đào cau mày, không kìm nổi hỏi một câu:
- Bác sĩ, bệnh của tôi….
- Không có gì trở ngại, về nhà uống thuốc điều trị thì sẽ khỏi thôi,
Vị thầy thuốc kia sau hơn mười giây đưa cho An Tại Đào một đơn thuốc:
- Đến phòng thu phí đi!
Nói xong, không đợi An Tại Đào phản ứng trở lại, thấy trong phòng không còn bao nhiêu người chờ thì liền bước ra khỏi phòng khám bệnh rồi không thấy đâu. Xem chừng là y đi ăn cơm, tạm thời chưa về.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLAn Tại Đào đứng chôn chân, nhìn toa thuốc rồng bay phượng múa thần sắc biến ảo, im lặng không nói gì. Đứng bên cạnh hắn, Lý Bình do dự một chút, nhẹ nhàng nói:
- Lãnh đạo, chúng ta….
- Đến phòng thu phí đi, xem anh ta kê cho tôi loại thuốc gì.
An Tại Đào cầm đơn thuốc đến phòng thu phí.Sau khi đến phòng thu phí, hắn không khỏi giật mình kinh hãi, không ngờ là phải trả hơn 200 đồng.
Đến bệnh viện, xếp hàng đăng ký hơn 40", rồi lại hơn 20" chờ đến lượt khám bệnh, trong khi đó khám chưa đến một phút đồng hồ và một tờ đơn thuốc hơn 200đ. An Tại Đào có chút căm tức nhìn nhân viên công tác, sau đó không để ý ánh mắt khác thường của nhân viên phòng thu phí, liền quay đầu bỏ đi.
Lý Bình khẩn trương đuổi theo thì đã thấy An Tại Đào bước chân ra đại sảnh.
An Tại Đào đứng trên bậc thang của phòng khám bệnh bệnh viện nhân dân số một Phòng Sơn, sắc mặt âm trầm ngẩng đầu nhìn bầu trời hơi có chút ảm đạm. Bầu trời kia dường như cũng đã chứng minh được tâm trạng của hắn giờ phút này.
Lý Bình yên lặng đứng bên cạnh hắn, không nói gì. Lý Bình biết, lúc này y chỉ cần lẳng lặng chờ đợi An Tại Đào chỉ bảo, không thể mở miệng cắt ngang suy nghĩ của An Tại Đào.
Trầm mặc một hồi, An Tại Đào chậm rãi quay đầu nhìn Lý Bình, sắc mặt trở nên bình tĩnh:
- Lý Bình, anh hay mau gọi điện thoại cho Cục trưởng cục Y tế Trương Trí Hằng, bảo người của cục Y tế lại đây, đồng thời bảo luôn cả lãnh đạo chủ chốt của các bệnh viện khác. Tôi muốn trong lúc này triệu tập một cuộc họp.
- Vâng, Bí thư An!
Lý Bình vâng một tiếng rồi lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi thì lại nghe An Tại Đào nói:
- Bảo Phó chủ tịch thành phố Cổ Lam cũng đến đây. Bây giờ là 12h kém 15, tôi hy vọng 12h40" sẽ nhìn thấy tất cả mọi người.
Lý Bình gọi điện thoại cho Phó chủ tịch thành phố Cổ Lam trước, sau đó lại gọi điện thoại cho Cục trưởng Cục Y tế Trương Trí Hằng, rồi lại bảo cục Y tế khẩn trương thông báo cho lãnh đạo bệnh viện nhanh chóng có mặt.
Sau khi thông báo xong, An Tại Đào và Lý Bình lại đến một quán mỳ thịt bò nhỏ đối diện bệnh viện, ăn hai tô mì thịt bò bình thường 5 đồng một tô.
Lý Bình nhìn thấy An Tại Đào ăn bát mỳ thịt bò với vẻ rất ngon thì trong lòng hơi chút cảm thán. Lãnh đạo của mình quả nhiên là làm cho người ta khó có thể cân nhắc. Có lúc hắn cao cao tại thượng như một vị hoàng đế, nhưng cũng có lúc rất bình dân và ôn hòa. Rồi lại có thể giống như một người dân bình thường chạy đến đây ăn một bát mỳ nước suông rẻ tiền tại một quán ăn nhỏ, thậm chí còn có chút dơ dáy.
Bỏ thêm ít tương ớt, An Tại Đào ăn thật sự là ngon. Thế nên trên trán đổ đầy mồ hôi, tuy rằng chỉ là một bát mì rẻ tiền.
Thật lâu rồi hắn chưa có được cảm giác ngon miệng khi ăn một món ăn. Ăn xong, hắn đang còn muốn bưng cái tô lên húp hết nước thì nhìn thấy Lý Bình ngồi đối diện mình, ánh mắt có chút dại ra, thì không kìm nổi mắng:
- Lý Bình, sao không mau ăn đi, nhìn tôi cái gì chứ? Ăn nhanh lên rồi mới làm việc được. Chúng ta chiều nay phải làm việc, nếu không ăn cho đầy bụng thì làm sao mà chịu đựng nổi.
Lý Bình mặt đỏ lên, khẩn trương cúi người ăn cho xong bát mỳ thịt bò, muốn ăn thật nhanh nhưng trước mặt lãnh đạo sợ bất nhã, trong lúc nhất thời y cảm thấy không được tự nhiên.