Quan Thanh

Chương 647: Phía Sau Màn Độc Thủ Là Ai ? Bí Thư Thành Uỷ tự giới hạn quyền lực bản thân - phần 2

An Tại Đào trầm ngâm một chút, đột nhiên nhìn đám người Tôn Kiến Quốc thản nhiên cười:

- Tôn Kiến Quốc, anh trước đừng vội kêu oan, hiện tại là kinh tế thị trường, bệnh viện phải sinh tồn trong nền kinh tế như thế này, không kiếm tiền thì không được. Nhưng vấn đề ở chỗ, hiện giờ các người không phải là duy trì vận hành mà là cầu lợi nhuận, vô hạn chế mà mở rộng hiệu quả và lợi ích của mình. Nói cách khác, lợi nhuận là có thể, nhưng vì món lãi kếch sù đó mà không chú ý đến y đức, thậm chí là áp dụng những thủ đoạn ác liệt, khiến cho người dân vô cùng phẫn nộ. Loạn khám chữa bệnh, nâng cao giá thuốc…Đây có phải là sự thật và oan uổng cho các người hay không?

- Tình huống của cả nước thì tôi không nói, chỉ nói tình huống của thành phố chúng ta. Tài chính của thành phố dành cho y tế quả thật là không đủ, nhưng lấy hiện tại những bệnh viện công lập, cho dù ở thành phố có đầu tư vào thì các người cũng không toàn tâm toàn ý phục vụ cho người bệnh. Người phát ngôn của bộ Y tế cách đây không lâu đã nói đến việc ổn định giá khám chữa bệnh. Xây dựng giá ổn định phải bắt đầu từ con số không. Bởi vì tuy rằng đại cơ cấu chữa bệnh đều là công lập, hơn nữa lại còn có các tổ chức phi lợi nhuận, nhưng trên thực tế lại không có chân chính thực hiện chức năng của bệnh viện công lập. Đem vấn đề đổ lên đầu chính phủ, các người chính là đang đứng lập trường cá nhân mà nói chuyện.

An Tại Đào thanh âm càng lúc càng nghiêm túc. Hắn khoát tay nói:

- Khác thì không nói, chỉ nói đến tiền lương và đãi ngộ của đội ngũ y bác sĩ ở bệnh viện số một này đi. Tôi có hỏi thăm, một bác sĩ bình thường ở đây công khai thu vào có thể gần 3000 đồng một tháng. Nếu có tiền bồi dưỡng và những khoản khác thì chỉ sợ không phải là một con số nhỏ. Điều này có nghĩa gì? Tiền lương trung bình của một người dân Phòng Sơn năm ngoái là 1678 đồng, vậy mà tiền lương của các người lại gấp hai. Số tiền này là từ đâu đến? Tôi có nói oan cho các người hay không? Tiền mà nhân viên công tác của bệnh viện này thu vào còn cao hơn lương của một Bí thư Thành ủy tôi. Loại hiện tượng này là bình thường sao?

- Rất không bình thường!

An Tại Đào bỗng nhiên phất tay, quả quyết nói:

- Loại tình huống này phải thay đổi. Trương Trí Hằng, sau này mọi người phải lập tức họp nghiên cứu một chút, làm thế nào để đưa ra được một phương án, để bảo vệ được danh tiếng bệnh viện công lập của chúng ta. Thứ nhất, phải thay đổi lại việc khám chữa bệnh. Tuy rằng cả nước cải cách về y tế vẫn chưa có thành công, nhưng chúng ta cũng có thể tham khảo một số địa phương đã làm thí điểm về cải cách y tế. Thứ hai, mỗi một nhân viên y tế phải công khai tiêu chuẩn tiền lương của mình, báo cáo với cục Y tế xét duyệt, sau đó mời dự họp để tiến hành luận chứng ý kiến thu nhập, trên nguyên tắc phải khống chế việc phân chia tiền lương. Sự nghiệp của thầy thuốc rất quang vinh, và chúng ta phải tôn trọng nó. Thứ ba, mỗi bệnh viện phải báo cáo số lượng tài chính cần tài trợ, từ cục Y tế sẽ thống nhất tiến hành xét duyệt, chỉ cần số tiền không quá cao, thì mọi người cứ yên tâm, cho dù có đập nồi bán sắt, thành phố cũng cam đoan chi tài chính đúng chỗ.

- Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta phải bắt tay nhau vào làm một việc. Ấn định xây dựng cơ cấu về cơ sở khám chữa bệnh rõ ràng. Thiết bị y tế, kinh phí nhân viên, và kinh phí phục vụ y tế. Rõ ràng tiền lương của nhân viên y tế và của toàn bộ đơn vị sự nghiệp, cam đoan việc thu chi không chênh lệch nhau.

An Tại Đào ánh mắt sáng ngời, đảo qua gương mặt khiếp sợ của mọi người.

Nhìn Trương Trí Hằng và các lãnh đạo bệnh viện không ngừng ghi chép vào sổ, An Tại Đào tạm dừng một chút:

- Cải cách về y tế chính là bước công tác trọng điểm tiếp theo của thành phố. Trước khi toàn diện cải cách, tôi hy vọng các bệnh viện công lập của chúng ta có thể đẩy mạnh một tấm gương về cơ cấu khám chữa bệnh điển hình. Tôi biết, cải cách sẽ chạm đến lợi ích của một số người, sẽ đắc tội với nhiều người, nhưng An Tại Đào tôi không sợ. Tôi hy vọng mọi người cũng không sợ. Chỉ cần có lợi cho toàn bộ nhân dân trong thành phố, chỉ cần có lợi cho sự nghiệp phát triển sức khỏe của toàn bộ thành phố thì chúng ta phải cố gắng làm. Đương nhiên, ý kiến của tôi hôm nay vẫn chưa hoàn thiện, chỉ có điều công khai thông báo trước với mọi người, hy vọng mọi người trước có thể làm một số công tác cơ sở. Bước tiếp theo, chúng ta phải tập trung tinh lực để hoàn thiện và tiến hành nguyên vẹn luận chứng. Chúng ta sẽ mời dự họp đại hội cải cách sự nghiệp y tế của toàn bộ thành phố.

- Phó chủ tịch thành phố Cổ, cô được phân công quản lý mảng y tế, thì phiền cô vất vả một chút, quản lý việc này.

An Tại Đào quay đầu lại nhìn Cổ Lam. Cổ Lam trong lòng thầm rủa một tiếng, nhưng ngoài mặt lại mỉm cười:

- Vâng, Bí thư An, tôi đã hiểu rồi, xin Bí thư An cứ yên tâm.

Ngày hôm sau, các hãng truyền thông lớn của Phòng Sơn đều đưa tin về việc An Tại Đào triệu tập người phụ trách các đơn vị y tế của thành phố Phòng Sơn, mời dự họp tại bệnh viện nhân dân số một thành phố, truyền ra tin tức Phòng Sơn sắp sửa đẩy mạnh cải cách y tế. Nhật báo Phòng Sơn đưa tin "Bí thư Thành ủy An Tại Đào ở bệnh viện số một điều tra nghiên cứu, vạch ra những kế hoạch cải cách y tế tại Phòng Sơn".

- "Cải cách phương hướng thị trường hóa y tế". Ngày 24 tháng 5 năm 2005, Vụ trưởng của Bộ Y tế Dương Tân Minh một lần nữa nói chuyện về chính sách y tế. Ban đầu thì tin tức này vẫn chưa được người khác chú ý. Trên thực tế thì Thứ trưởng bộ Y tế cũng đã nói qua chuyện này. Ông nói phải kiên trì chỉ đạo của chính phủ. Ông đồng thời cũng phê bình tính lạnh lùng của bệnh viện công lập, chỉ biết chạy theo lợi ích kinh tế, và nhấn mạnh cải cách chế độ quyền tài sản.

- Bí thư An ở bệnh viện nhân dân số một khi điều tra nghiên cứu đã vạch ra trọng điểm. Tính công bình trong việc phục vụ chữa bệnh kém, hiệu suất bố trí tài nguyên chữa bệnh thấp. Chúng ta phải giải quyết hai khó khăn này. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Bản thảo này đã trải qua sự thẩm duyệt và trau chuốt của An Tại Đào, quan điểm chủ yếu đều là ngôn từ của hắn. Đương nhiên, đề cập đến công tác trọng đại thì phải do lãnh đạo đích thân theo dõi. Nếu không có lãnh đạo thẩm duyệt qua thì truyền thông cũng sẽ không phát ra bản thảo như vậy. Nguyên nhân chính là như thế, người quen thuộc với phong cách của An Tại Đào, liếc mắt là có thể nhìn ra. Tuy rằng bản thảo này ký tên là phóng viên Tôn Nam, nhưng kỳ thật là xuất phát từ tài văn chương hơn người của Bí thư Thành ủy An Tại Đào.

Sau khi tin tức này được truyền đi liền phát ra một tín hiệu. Thành phố Phòng Sơn muốn tăng cường đầu nhập tài chính cho việc cải cách y tế. Tin tức như vậy khiến cho trong tỉnh và cả nước phải chú ý. Ngày thứ ba, rất nhiều hãng truyền thông lớn trong cả nước đều đăng lại hoặc trích dẫn tin tức của truyền thông Phòng Sơn.

Mã Hiểu Yến ngồi trong phòng làm việc, lật xem một số báo chí trên bàn. Nhìn thấy tin tức về cải cách y tế của Phòng Sơn tràn ngập mặt báo, cô không khỏi cười khổ.

Cải cách xe công còn chưa hoàn thành, nhưng An Tại Đào lại công khai phát ra tín hiệu cải cách y tế. Hắn làm như vậy có phải là quá gấp rút hay không? Mã Hiểu Yến càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, liền đứng dậy rời khỏi văn phòng, chuẩn bị đến nói chuyện với An Tại Đào.

Khi Mã Hiểu Yến đang đến thì An Tại Đào nhận được một cuộc điện thoại từ Yên Kinh.

- Xin hỏi đó có phải là Bí thư An của Phòng Sơn không?

Trong điện thoại truyền đến một giọng nam trầm thấp.

- Tôi là An Tại Đào, xin hỏi anh là…

Thấy dãy số ở Yên Kinh, An Tại Đào không dám chậm trễ, nhẹ nhàng hỏi.

- Hah, tôi là Phó cục trưởng của Cục Thông tin Đối ngoại quốc gia Trương Thự Quang.

- Xin chào, Phó cục trưởng Trương!

Sau vài câu chào hỏi, Trương Thự Quang lúc này mới chậm rãi cười nói:

- Bí thư An, tôi gọi điện thoại cho anh là do Cục trưởng Lâm của chúng tôi chỉ đạo. Là như thế này, sáng hôm nay, chúng tôi đã tiếp hơn mười mấy quần chúng khiếu oan. Bọn họ đến từ thành phố Phòng Sơn. Chuyện này thì sau khi Cục trưởng Lâm biết được đã chỉ thị chúng tôi phải làm tốt công tác trấn an quần chúng, cùng lúc khiến tôi liên hệ với Phòng Sơn, để tìm hiểu xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Cục trưởng Cục Thông tin Đối ngoại quốc gia là người quen cũ của An Tại Đào. Lúc trước, khi hắn từ Moscow về nước, thì Lâm Hổ Thành còn đảm nhiệm chức Thứ trưởng bộ Thương mại, đã đại diện cho Bộ Thương mại và bộ Ngoại giao tổ chức một bữa tiệc mừng công cho bọn họ.

Cúp điện thoại, An Tại Đào ngẫm nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Lâm Hổ Thành, đích thân nói lời cảm ơn. Khi đang trầm ngâm thì Mã Hiểu Yến đã vào đến cửa. Thấy sắc mặt hắn có chút âm trầm, Mã Hiểu Yến liền lo lắng hỏi vài câu. Sau khi biết được có mười mấy lái xe của thành phố Phòng Sơn đến Yên Kinh để khiếu oan, thì sắc mặt của cô cũng âm trầm theo.

- Làm sao bây giờ?

Mã Hiểu Yến nhẹ nhàng hỏi, nét mặt càng lúc càng lo lắng.

- Chuyện này em không cần phải lo, không có chuyện gì đâu. Khiếu oan là quyền lợi hợp pháp của bọn họ, chúng ta tổng không thể nói được gì. Những người này gồm có hai người ở Ủy ban Kinh tế Thương mại, một của Ủy ban Xây dựng, ba của cục Tài chính, và một của cục Công an. Hiểu Yến, em hãy lập tức thông báo cho cán bộ của những bộ môn đó đến Thành ủy họp gấp để nghiên cứu xử lý chuyện này. Anh và Chủ tịch thành phố Dương Hoa sẽ tham gia.

An Tại Đào lại nói thêm một câu:

- Toàn bộ bộ máy thành viên của Ủy ban nhân dân thành phố cũng tham gia luôn.

Mã Hiểu Yến chuẩn bị rời đi, nhưng vừa đến cửa thì lại quay trở lại:

- Tại Đào, chuyện này không đơn giản đâu. Em cảm thấy những người đó không có lá gan lớn đến như vậy, sau lưng khẳng định là có người âm thầm gây rối.

An Tại Đào bỗng nhiên đứng dậy, thản nhiên cười:

- Phía sau đương nhiên là có màn độc thủ rồi. Anh đã sớm đoán được ông ta sẽ có động tác, nhưng không ngờ ông ta lại cho anh một chiêu như vậy. Tuy nhiên, đây đã là cái gì? Sẽ loạn lên sao? Sẽ làm cho công tác cải cách xe công chết yểu à? Thật đáng chê cười! Ông ta làm chuyện này nhiều lắm là khiến anh cảm thấy khó chịu thêm mà thôi.

Mã Hiểu Yến há miệng thở dốc:

- Có phải hay không…?

An Tại Đào thoáng nhìn cô đầy thâm ý:

- Ừ, em trong lòng biết là được rồi.