Quan Thanh

Chương 661: Vững Vàng Trước Phong Ba Bão Tố (Phần 1) Bí Thư Thành Uỷ tự giới hạn quyền lực bản thân - phần 2

Ngày 21 tháng 2 năm 2006, mặt trời đã lên cao, An Tại Đào ngồi trong phòng làm việc đọc báo, từ một bài báo trên tờ "Đông Sơn vãn báo", nói về việc chữa bệnh miễn phí ở Phòng Sơn "Chính sách chữa bệnh miễn phí của Phòng Sơn sẽ đi về đâu?"

An Tại Đào xuất thân từ giới truyền thông, từng là phóng viên tin tức nổi tiếng trong nước, vừa thấy tựa đề bài báo, đã hiểu ngay bài báo này có ý nghi ngờ và tiêu cực, nên hắn liền nhíu mày, đọc tiếp.

"Ngày 1 tháng 1, sau nửa năm chuẩn bị, việc thí điểm thực hiện chữa bệnh miễn phí cho người dân thành phố Phòng Sơn đã bắt đầu. Sau gần hai tháng thực hiện, đã khiến toàn thể nhân dân Phòng Sơn chân chính cảm nhận được lợi ích chưa từng có trong việc chữa bệnh, nhưng sự "nhiệt tình"quá mức của công chúng và sự "không ngay thẳng" của một số người đã đẩy chính phủ vào một tình thế khó xử…

Ngược lại với sự cải cách về y tế của quốc gia, mấy năm rồi vẫn chưa hình thành rõ nét, mấy tháng trước, chính sách cải cách y tế "Chữa bệnh miễn phí" của Phòng Sơn đột ngột xuất hiện, đáp ứng được sự mong đợi của người dân và nhận được rất nhiều lời khen ngợi. Nhưng hiện nay, cái được giới truyền thông gọi là "Khơi thông chế độ chữa bệnh ưu việt" lại đang lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, tài chính của chính phủ khó đáp ứng nổi.

Theo thống kê của Cục Y tế thành phố Phòng Sơn, trong tháng đầu chữa bệnh miễn phí, có tổng cộng 9070 người nằm viện, các điểm y tế trong toàn thành phố chi hơn 9 triệu tệ, bình quân hơn 1000 tệ một bệnh nhân. Mặt khác, có 260 ngườibệnh điều trị ngoại trú, tính ra chi phí thêm vài triệu nữa. Ước tính, hai tháng thực hiện chữa bệnh miễn phí, phải chi trả tổng cộng khoảng 20 triệu tệ. Cứ tiếp tục thế này một cách lâu dài, tổng cchi phí sẽ là một con số thiên văn, sẽ là một áp lực tài chính vô cùng to lớn đối với thành phố Phòng Sơn.

Bị việc chữa bệnh miễn phí hấp dẫn, một lượng rất lớn người muốn chữa bệnh tràn vào các bệnh viện do thành phố chỉ định. Phóng viên đến bệnh viện nhân dân thành phố Phòng Sơn điều tra, giường bệnh đã kín chỗ, bệnh viện phải sắp xếp nhiều giường bệnh ở các hành lang.

Người bệnh quá đông, giường bệnh trở thành thứ "khan hiếm", nhiều người bệnh chưa có giường nằm, chờ đợi với vẻ mặt chán nản….Sự lúng túng của việc chữa bệnh miễn phí ở Phòng Sơn là vấn đề của khâu trù tính và điều hành hay là ở sự chữa bệnh theo phong trào của người dân? Sau hai tháng thực hiện, chữa bệnh miễn phí Phòng Sơn sẽ đi về đâu?"

Đọc xong bài báo, sắc mặt An Tại Đào hơi trầm xuống. Sự sôi sục của tình hình chữa bệnh miễn phí nằm trong dự kiến của hắn. Trước khi thực hiện việc này, đương nhiên hắn đã suy xét đến những yếu tố này, nhưng quả thật hắn không ngờ thực tế còn nghiêm trọng hơn hắn tưởng nhiều.

Rất nhiều người ùa đến bệnh viện, thậm chí có rất nhiều người không có bệnh cũng chạy đến bệnh viện xếp hàng chờ nằm viện với tâm lý: có điều kiện có lợi mà không hưởng thì quá uổng phí. Trong lúc nhất thời, các bệnh viện trong nội thành và và hơn mười huyện xung quanh đều kín chỗ, tạo áp lực nặng nề trong vận hành, khiến các bệnh viện kêu khổ thấu trời, tiếng oán thán dậy đất. Đồng thời, với tư cách là người đưa ra ý tưởng và đẩy mạnh cải cách, An Tại Đào cũng chịu nhiều áp lực từ dư luận và các lãnh đạo cao cấp.

Tuy nhiên vấn đề thì vấn đề, áp lực thì áp lực, An Tại Đào không nghĩ quyết định cải cách của mình là sai. Miễn phí chữa bệnh là một cải cách, một điều hoàn toàn mới mẻ, chưa có tiền lệ và kinh nghiệm để noi theo, đương nhiên cần phải từng bước giải quyết vấn đề một cách thực tiễn, từng bước hoàn thiện quy chế, muốn chỉ một lần thực hiện là thành công hoàn toàn là điều không tưởng.

Hiện giờ vấn đề mấu chốt nằm ở chỗ: hắn phải đứng vững trước áp lực, mau chóng hoàn thiện các các quy chế, kiên quyết ngăn chặn những hành động không phù hợp và bịt chặt những lỗ hổng, đồng thời đánh tan thói quen chữa bệnh theo phong trào của người dân.

An Tại Đào cân nhắc một lúc, rồi cầm điện thoại lên baot Lý Bình thông báo cho Chủ tịch thành phố Dương Hoa, Phó chủ tịch thường trực Mã Hiểu Yến và Cục trưởng Cục Y tế Trương trí Hằng - người được phân công phụ trách trực tiếp việc chữa bệnh miễn phí, lập tức đến phòng làm việc của hắn dự họp.

Không bao lâu, đám người Dương Hoa đã tới. Tuy An Tại Đào không nói rõ lý do mời họp, nhưng thật ra trong lòng mọi người đều hiểu, chắc chắn là họp về vấn đề chữa bệnh miễn phí.

Trợ lý chủ tịch thành phố Trương Trí Hằng là người đến cuối cùng, vào văn phòng, thấy vẻ mặt An Tại Đào hơi trầm xuống mà các lãnh đạo khác của thành phố cũng có vẻ không vui, ông ta cảm thấy bất an. Thời gian gần đây, là người đứng đầu ngành y tế trong thành phố, làm Chủ nhiệm tổ lãnh đạo chữa bệnh miễn phí Phòng Sơn, Trương Trí Hằng sứt đầu mẻ trán, mang nặng áp lực trên vai.

-Bí thư An, Chủ tịch Dương, Chủ tịch Mã…

Trương Trí Hằng nhẹ nhàng chào, An Tại Đào khoát tay:

-Ngồi đi. Được rồi, chúng ta bắt đàu cuộc họp. Chữa bệnh miễn phí đã tiến hành được hai tháng, hiệu quả là rõ ràng nhưng cũng lộ ra rất nhiều vấn đề quan trọng. Trương Trí Hằng, anh trực tiếp phụ trách việc này, anh báo cáo cụ thể một chút đi.

An Tại Đào nói, ánh mắt nghiêm nghị liếc nhìn Trương Trí Hằng.

Trương Trí Hằng trong lỏng có khổ mà không thể nói nên lời, trên mặt không thể không gắng gượng nở nụ cười, nhẹ nhàng nói:

-Bí thư An, Chủ tịch Dương, Chủ tịch Mã, phải nói, chế độ miễn phí của chúng ta là chế độ tốt đẹp nhất, chỉ có điều khi áp dụng vào thực tế, sự thực hiện có chút sai sót, để lộ một số thiếu sót nhất định, cần chúng ta tiến thêm một bước để hoàn thiện. Đồng thời, cách hành xử của người dân cũng có vấn đề, rất người nhiều người như ong vỡ tổ tụ tập xông vào bệnh viện, tạo thành áp lực rất lớn cho bệnh viện. Hiện nay, theo tôi quan sát, toàn bộ các điểm chữa bệnh miễn phí đều chật ních người…

Trương Trí Hằng thở dài, bất đắc dĩ nói:

-Hiện tượng chậtkín giường bệnh là điều có thể dự đoán trước được. Bị chế độ chữa bệnh miễn phí hấp dẫn, nhiều người nhiều năm coi thường bệnh tật của mình, nay cũng đổ xô đi chữa, có khi là bệnh vặt cũng đòi nằm viện…Khốn kiếp thật, thảo nào người ta chê người dân nước mình kém văn minh, căn bản là không đáng được hưởng phúc lợi cao!

Trương Trí Hằng bực bội, không kìm nổi buột miệng mắng một câu, nhưng lập tức ông ta nhớ lại là mình đang đứng trước mặt An Tại Đào và Dương Hoa, hai vị lãnh đạo chủ chốt của thành phố, vội ngậm miệng, đỏ mặt cúi đầu xuống. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Cũng may là An Tại Đào không chấp nhặt với ngôn ngữ thô lỗ của ông ta, ngược lại thản nhiên mỉm cười:

-Trương Trí Hằng, anh nói câu này rất cực đoan, văn minh là cái gì? Chuyện gì cũng không phải từ trên trời rơi xuống, muốn có văn minh, cần phải xây dựng và vun đắp. Chữa bệnh miễn phí là một trong những quyền lợi quan trọng trong xã hội, là trách nhiệm của chính phủ, chúng ta không thể vì vậy mà bỏ quên trách nhiệm của chính phủ!

Tuy lời An Tại Đào quá mức trịnh trọng,Trương Trí Hằng không cho là đúng, nhưng y không dám phản bác, chỉ cười xác nhận. Trương Trí Hằng quan sát nét mặt An Tại Đàothật cẩn thận, chậm rãi báo cáo tình hình mà y nắm được với An Tại Đào, Dương Hoa và Mã Hiểu Yến.

Trương Trí Hằng vừa mới dứt tiếng, Mã Hiểu Yến liền xen vào:

-Có một số người, sau khi điều trị ở bệnh viện hoàn toàn có thể xuất viện tĩnh dưỡng, nhưng họ không muốn xuất viện, trong khi người khác đang chờ nhập viện. gây ra tình trạng căng thẳng không đáng có. Ngày hôm qua,nhiều người bệnh bao vây bệnh viện nhân dân thành phố, yêu cầu bệnh viện tăng thêm giường bệnh, còn có người oán giận, cho rằng thành phố nói mà không giữ lời, không chịu tiếp nhận và khám bệnh cho họ. Nếu chúng ta không xử lý thích đáng, e rằng sẽ còn xảy ra những va chạm lớn hơn nữa.

Dương Hoa cũng thở dài:

-Bí thư An, xem ra, tình hình phức tạp hơn chúng ta tưởng rất nhiều.

An Tại Đào nghe mọi người bàn luận, trầm ngâm một lúc. Đột nhiên, hắn giơ tờ báo trong tay lên, nói:

-Tôi vừa đọc bài báo của báo chiều Đông Sơn. Bài bái cho rằng chế độ chữa bệnh miễn phí của chúng ta là đầu voi đuôi chuột, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt. Tôi biết, hiện giờ có người đang châm chọc, có người bàng quan, lại có người phê bình chúng ta phải thay đổi chế độ cải cách quá cấp tiến này, tránh cho cuối cùng không thể nào kết thúc êm đẹp… Bài báo này đặt câu hỏi "Chữa bệnh miễn phí Phòng Sơn đi về đâu?", mọi người cũng nói xem, chúng ta nên đi về đâu?

Mọ người một trận á khẩu không trả lời được, ai cũng không dám lên tiếng. Chữa bệnh miễn phí là công tác do An Tại Đào thúc đẩy,nếu bây giờ chỉ mới gặp một số vấn đề liền rút lui, e là không phù hợp với tính cách của An Tại Đào. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, kết quả lại khó đoán trước.

Dương Hoa thầm than trong lòng, thật ra cô cảm thấy việc chữa bệnh miễn phí là quá gấp gáp và quá cấp tiến, nhưng cô lại không dám nói ra. Dương Hoa rất hiểu tính cách của An Tại Đào, nếu ngay tại thời điểm nhạy cảm và mấu chốt này, mà cô đột nhiên biểu lộ ý kiến khác với An Tại Đào, tất nhiên hắn sẽ cực kỳ bất mãn, thậm chí sẽ sinh ra phản cảm đối với cô.

Trương Trí Hằng cũng có suy nghĩ như Dương Hoa, mà Mã Hiểu Yến cũng không xem trọng đối với triển vọng của chế độ chữa bệnh miễn phí. Ngay từ đầu, cô đã không tán thành việc này.

Ba người im lặng một hồi lâu, Mã Hiểu Yến do dự một chút, rồi lên tiếng trước:

-Bí thư An, tôi thấy hay là nghiên cứu kỹ càng hơn nữa việc nằm viện và cách thức chi trả như thế nào? Rất nhiều người tham những món lợi nhỏ, nếu chúng ta đặt ra cánh cửa này, tôi nghĩ có thể hạn chế bọn họ.

-Ừ, tôi tán thành ý kiến của Hiểu Yến.

Dương Hoa thấy Mã Hiểu Yến đã mở miệng, biết mình không thể không tỏ thái độ, nếu cứ im lặng, chắc chắn sẽ làm An Tại Đào không vui. Cô biết , cho dù cô không tán thành, cô cũng chỉ có thể cùng đi một con đường với An Tại Đào. Bởi vì đây không chỉ là quyết sách của một mình An Tại Đào, là Chủ tịch thành phố cô cũng đã mạnh mẽ thúc đẩy việc này, phủ nhận quyết sách này là phủ nhận chính mình.

An Tại Đào nhìn lướt qua một mọi người một lượt, hắn hiểu rõ tâm tư của ba người Dương Hoa, chỉ là hắn không nói rõ ra thôi.

Hắn thản nhiên cười, liếc nhìn Trương Trí Hằng:

-Lão Trương, ý kiến của anh thế nào?

Trương Trí Hằng chần chừ một chút:

-Dạ, Bí thư An, tôi cũng cho rằng ý kiến của Chủ tịch thành phố Dương và Chủ tịch Mã là rất tốt. Sau khi trở về, tôi lập tức cùng nhóm tổ chức tiến hành kiểm chứng và hoàn thiện, tranh thủ lấp tất cả các lỗ hổng, không để cho một số người có cơ hội "luồn lách"…

An Tại Đào thở phào một cái, khoát tay trầm giọng nói:

-Tốt, cứ như vậy đi. Tôi có ý kiến thế này.

An Tại Đào nói tới đây, hơi ngừng một chút, thấy ba người Dương Hoa đều mở laptop chuẩn bị ghi chép, liền lại trầm giọng nói:

-Thứ nhất, chữa bệnh miễn phí phải kiên định tiếp tục thực hiện, bất kể những khó khăn và lực cản. Đây là một vấn đề có tính nguyên tắc; thứ hai, nếu thực tiễn chữa bệnh miễn phí xuất hiện bất cứ hiện tượng không chính đáng nào, hoàn toàn có thể thông qua việc hoàn thiện để giải quyết vấn đề. Chẳng hạn như bệnh nhẹ cũng nằm viện, lành bệnh không chịu xuất viện, có thể quy định mức phí trừng phạt cần thiết, hoàn thiện quy chế điều trị và nằm viện; thứ ba, tăng cường giám sát cơ cấu chữa bệnh miễn phí, kẻ nào lợi dụng chữa bệnh miễn phí để mưu lợi, một khi thẩm tra sẽ bị nghiêm trị. Đồng thời, có thể thông qua sự minh bạch để tạo điều kiện cho các quy chế chữa bệnh được phát triển.

Ngày hôm qua, một chuyên gia lâu năm của bệnh viện tỉnh đã gọi điện cho tôi, đề nghị một điều mà tôi cảm thấy có thể tham khảo một chút: từ khám chữa bệnh đến nằm viện, trị liệu và bình phục, phương án của chúng ta còn thiếu một cơ chế chi trả cho các loại đơn thuốc.Cơ chế này có tác dụng trói buộc rất mạnh, khi đã đạt tới giới hạn nhất định được quy định, thầy thuốc phải nhắc nhở người bệnh xuất viện đúng lúc, nếu không người bệnh phải tự gánh vác chi phí chữa bệnh sau đó của mình.

Tôi chỉ đưa ra một ý tưởng, thao tác cụ thể cần phải do mọi người thực hiện. Nói tóm lại, vạn sự khởi đầu nan, tôi hy vọng toàn thể cán bộ thành phố có thể đồng tâm hiệp lực, dồn tâm sức bày mưu tính kế, hoàn thiện quy chế chữa bệnh miễn phí còn bất cập, đẩy mạnh chính sách chữa bệnh miễn phí và cũng là chế độ phúc lợi rất quan trọng này!

Lão Dương, sau khi cô và đồng chí Hiểu Yến trở về, lập tức triệu tập cuộc họp toàn thể cán bộ y tế thành phố, truyền đạt ý kiến của thành phố. Nói với mọi người, vào lúc này, phải mở lớn con mắt lên, nếu ai để xảy ra sơ xuất, miễn chức ngay chờ xét xử!

Giọng An Tại Đào dần trở nên nghiêm nghị hơn:

-Còn có một chuyện phải chú ý. Không có sự phê chuẩn của thành phố, bất kỳ đơn vị y tế nào cũng không được nhận phỏng vấn của cơ quan truyền thông, bất kỳ ai cũng không được tỏ thái độ và quan điểm về chữa bệnh miễn phí… Đây là kỷ thuật sắt!

An Tại Đào liên tiếp nhấn mạnh " không được" và "nghiêm cấm", trừ Mã Hiểu Yến ra, giọng nói nam trung trầm ấm của hắn vào tai ba người Dương Hoa làm cả ba cảm thấy khẩn trương hẳn lên.

...

Từ ngày diễn ra cuộc họp của An Tại Đào với ba người Dương Hoa, mãi cho đến cuối tháng 2, truyền thông trong ngoài tỉnh và cả trung ương đều dồn sự chú ý vào "chữa bệnh miễn phí Phòng Sơn", trong nhất thời, Phòng Sơn trở thành trung tâm của dư luận, mà "chữa bệnh miễn phí" cũng trở thành tin tức nóng nhất trong cả nước. Truyền thông liên tục đưa tin và bình luận, tuy rằng có nhiều lời tán dương, nhưng phần lớn đều nghi ngờ và phê bình.

Kinh tế nhật bảo bình luận "Bản chất của chữa bệnh là bảo đảm chứ không phải là miễn phí", bài báo phê bình này có thể nói là khá nhẹ nhàng.

"Chính sách chữa bệnh miễn phí như của thành phố Phòng Sơn, đương nhiên là xuất phát từ mong muốn tốt đẹp sao cho càng nhiều người dân có thể chữa được bệnh, nhưng chính sách chữa bệnh miễn phí toàn dân sẽ gây ra hao phi tài nguyên chữa bệnh một cách không cần thiết, mà hao phái tài nguyên chữa bệnh tất nhiên sẽ khiến tài chính không đủ lực để ủng hộ, do đó chính sách khó có thể tiếp tục. Mặt khác, kiếm tiền để chữa bệnh, phòng bệnh là một trong những điều kích thích nhiệt tình và động lực của người dân, nếu chữa bệnh không mất tiền, khó tránh khỏi sẽ triệt tiêu động lực, làm giảm hiệu quả sản xuất của xã hội, giảm sản xuất của cải xã hội, cuối cùng ảnh hưởng tới việc gia tăng tài lực của chính phủ…

So với bài bình luận của Kinh tế nhật báo, bài bình luận của tờ Yên Kinh nhật báo có vẻ bén nhọn hơn, chĩa mũi dùi trực tiếp vào người đứng đầu thành phố Phòng Sơn, An Tại Đào.

"Bài báo với tựa đề "Chữa bệnh miễn phí Phòng Sơn dường như là kế hoạch đại nhảy vọt" nói: "Thời điểm đưa ra chính sách quan trọng, ngoại trừ động cơ lý tưởng chủ nghĩa, rất cần nhiều sự suy xét và suy tính một cáh khoa học. Một hệ thống chữa bệnh hoàn thiện hoặc bất kỳ hệ thống phục vụ xã hội nào, cũng phải có cơ chế hoàn thiện và đồng bộ, kết hợp một cách hữu cơ giữa sự công bằng và hiệu suất, mới là điều tốt lành mà người dân mong chờ và trông cậy.

Trên đời này không có bánh ngọt miễn phí. Cái gọi là chữa bênh miễn phí toàn dân, thật ra là "lấy mỡ nó rán nó", là từ tiền thuế do người dân thanh toán. Nếu tài nguyên hữu hạn, nếu tài lực hữu hạn, thì nên đem tài nguyên hữu hạn phân phối một cách công bình và mang lại hiệu suất lớn nhất. thiết nghĩ, trên cơ sở tiếp tục thực hiện chữa bệnh công ích, việc thành lập hệ thống cứu tế quan trọng hơn và khả thi hơn chữa bệnh miễn phí. Chẳng hạn như chế độ cứu chữa cho những giới có điều kiện yếu kém hơn trong xã hội, chế độ cứu chữa đặc thù cho người bệnh nặng. Để người bệnh nghèo bớt lo lắng khi phải đối diện với bệnh tật nguy hiểm cho tính mạng, để người bệnh bình thường không đóng nổi tiền chữa trị quá lớn, cần nhanh chóng khởi động hệ thống cứu tế, hoàn toàn bảo đảm sức khoẻ và tính mạng cho tất cả công dân."

So với dư luận ồn ào huyên náo bên ngoài, thành phố Phòng Sơn lại có vẻ hết sức yên bình. Tuy bệnh viện vẫn đang kín người, hết chỗ, tuytài chính liên tục được xuất ra để chi trả, nhưng không có sự nhiễu loạn, tất cả đều hướng từng bước theo mục tiêu kế hoạch của An Tại Đào mà tiến tới.

Mà An Tại Đào và Dương Hoa cùng với Trương Trí Hằng, liên tục đi khảo sát, điều tra nghiên cứu ở các bệnh viện trong thành phố, phát hiện vấn đề đúng lúc, tổ chức họp ngay tại chỗ để lập tức giải quyết vấn đề.