Phó thủ tướng Lâm cũng nể mặt bạn cũ của mình, gọi cho thư ký lúc trước, hiện giờ là Chủ tịch tỉnh đương nhiệm Hám Tân Dân. Ông gọi cuộc điện thoại này, một phần là nể mặt ông cụ Hầu, một phần là ông cụ Hầu đã nói việc Bí thư Thành ủy Phòng Sơn An Tại Đào bạo ngược, một tay che trời khiến cho ông ta cảm thấy rất phản cảm. Nếu ông cụ Hầu đơn giản chỉ đến vì đứa cháu của mình thì ông chưa chắc gì đã chịu gọi điện thoại.
Phó thủ tướng Lâm tin tưởng vào nhân phẩm của ông cụ Hầu. Đồng chí lão thành này cả đời chưa bao giờ nói dối, bất luận là trong chiến tranh hay là thời kỳ hòa bình.
Nhận được điện thoại của Phó thủ tướng Lâm từ Yên Kinh, Chủ tịch tỉnh Hám Tân Dân trong lúc nhất thời lâm vào hoàn cảnh khó xử.
Cùng lúc, ông cảm thấy An Tại Đào không có làm sai. Hơn nữa ông cũng rất thích người cán bộ trẻ tuổi An Tại Đào này, cho rằng hắn là một người rất nhiệt tình, lại có năng lực, là một cán bộ đáng để bồi dưỡng. Hắn vừa chạy thủ tục, vừa bắt tay vào đẩy mạnh công trình xây dựng trường đại học Đông Sơn, là quyết sách tập thể của Tỉnh ủy và UBND tỉnh, tuyệt đối không phải là An Tại Đào ở Phòng Sơn chuyên quyền độc đoán, cũng không tùy ý làm bậy. Vì để thực hiện đúng thời hạn quy hoạch mà Tỉnh ủy và UBND đã đề ra, thao tác linh hoạt là phải có. Nếu vì vậy mà xử lý An Tại Đào thì chẳng khác nào tự đánh vào mặt mình.
Nhưng về phương diện khác, đối mặt với chất vấn của thủ trưởng cũ, ông không thể nói được gì về "thao tác linh hoạt" này. Ông ta bất kể như thế nào cũng không dám ngay trước mặt Phó thủ tướng Lâm nguyên tắc rất mạnh này mà lớn tiếng phản bác lại.
Tuy rằng Phó thủ tướng Lâm đã rời khỏi cương vị lãnh đạo trung ương, nhưng trong quyền lực cao tầng ở trung ương thì lực ảnh hưởng không nhỏ. Một khi không nể mặt thủ trưởng cũ, tạo sự tức giận từ thủ trưởng thì tiền đồ chính trị của ông sẽ chấm dứt ngay.
Trong điện thoại, Phó thủ tướng Lâm rất hàm ý mà hỏi đến công tác của Phòng Sơn, trực tiếp đề xuất tỉnh phải nghiêm trị gã cán bộ thanh niên "bạo ngược" An Tại Đào kia. Đồng thời chiếu cố một chút cháu trai của Hầu gia là HầÂu Dương Minh. Tuy rằng không có nói rõ, nhưng trong đó ý tứ hàm súc rất rõ ràng.
Bên tai vẫn quanh quẩn giọng nói trầm ổn của Phó thủ tướng Lâm, Hám Tân Dân không khỏi cười khổ, thầm nghĩ Bí thư Thành ủy An Tại Đào có lẽ là mạnh mẽ, cứng rắn một chút, nhưng tuyệt đối không thể nói là bạo ngược. Hắn trong công tác, nhân phẩm không hề tìm ra được một tật xấu nào. Trong lịch sử Phòng Sơn đã có những thành tích rất chói lọi, vô duyên vô cớ xử lý một Bí thư Thành ủy xuất sắc như vậy, chỉ sợ ông là Chủ tịch tỉnh cũng khó mà làm được.
Hơn nữa, những gì mà An Tại Đào đã làm chính là quán triệt, chứng thực tinh thần chỉ thị của Tỉnh ủy và UBND tỉnh. Nói trắng ra, là hoàn thành công tác chỉ đạo của Bí thư Tỉnh ủy Lý Đại Niên. "Thu thập" An Tại Đào không thể nghi ngờ chính là khiêu khích Bí thư Tỉnh ủy Lý Đại Niên. Làm sao bây giờ? Nếu không "giáo huấn" An Tại Đào và "chiếu cố" tên HầÂu Dương Minh kia thì khẳng định Phó thủ tướng Lâm sẽ rất mất hứng.
Hám Tân Dân vốn muốn trong điện thoại giải thích với Phó thủ tướng Lâm, nhưng Phó thủ tướng Lâm căn bản không cho ông thời gian giải thích. Không đợi ông ta nói cái gì liền đùng đùng cúp điện thoại. Hoặc là thủ trưởng cũ vốn không muốn cho ông thời gian giải thích.
Cầm điện thoại, Hám Tân Dân vốn muốn gọi điện lại cho Phó thủ tướng Lâm, giải thích vài câu, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, tính tình Phó thủ tướng Lâm là như vậy, có nói cũng không xong, nên đành thu điện thoại về.
Nghĩ tới nghĩ lui, ông cảm thấy rất tâm phiền ý loạn. Hám Tân Dân đối với đám con cháu quyền quý như HầÂu Dương Minh ác cảm ngày càng nặng, đồng thời cũng cảm thấy đau đầu.
Do dự thật lâu, Hám Tân Dân rốt cuộc quyết định nói chuyện với Lý Đại Niên. Bởi vì không chỉ Lý Đại Niên có mối quan hệ tốt với An Tại Đào, mà còn bởi vì đứng sau Lý Đại Niên chính là Triệu lão hùng mạnh.
Từ nơi Hám Tân Dân biết được, HầÂu Dương Minh không ngờ vận dụng bối cảnh trong nhà khiến Phó thủ tướng Lâm gọi điện thoại đến, Lý Đại Niên trước có chút giật mình, về sau thì cau mày.
Không cần nói An Tại Đào sai hay không, cho dù là có chút "vượt rào" thì không phải nói xử lý là có thể xử lý. Người khác không biết mối quan hệ giữa An Tại Đào và Triệu lão, nhưng Lý Đại Niên làm sao không biết? Mạnh Cúc là người đàn bà của An Tại Đào, cả con cũng sinh cho hắn. Ngoài mặt thì Triệu lão không công nhận điều này, nhưng nó là sự thật. Ông ta có muốn phủ nhận cũng không thể phủ nhận. Chung quy, An gia và Triệu gia coi như là người một nhà.
Quan trọng hơn, từng là thư ký kiêm Chánh văn phòng, ông ta biết rõ một số dòng chính hoặc phi dòng chính của Triệu gia có mối quan hệ thâm căn cố đế với tập đoàn Long Đằng, cả hai bên đều có lợi.
Còn Lưu Ngạn của Lưu gia nữa. Chỉ cần một Lưu gia thôi thì Hầu gia cũng không thể bằng rồi.
Có Triệu lão, không cần nói đến một Hầu gia, cho dù là mười Hầu gia, cũng không động đậy được An Tại Đào. Nhưng điều này, Lý Đại Niên không thể nói rõ với Hám Tân Dân.
- Lão Hám, ý của anh là…
Lý Đại Niên thăm dò một câu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
- Bí thư Lý, thật sự là đau đầu.
Hám Tân Dân thở dài nói.
- Đồng chí Tiểu An là một đồng chí tốt, chiến tích lẫy lừng, là một cán bộ thanh niên ưu tú của thành phố, là Bí thư Thành ủy nổi tiếng nhất. Nói thật, Bí thư Lý, tôi rất là thích đồng chí này. Nhưng Phó thủ tướng Lâm dù sao là cũng là thủ trưởng ở trung ương. Tôi cảm thấy, nếu ông ấy đã mở lời thì chúng ta nên ít nhiều nể mặt thủ trưởng một chút.
- Bằng không thì như vậy đi, Bí thư Lý, tôi ra mặt nói chuyện với đồng chí Tiểu An, bảo hắn làm dịu đi quan hệ với HầÂu Dương Minh một chút.
Hám Tân Dân lại thở dài nói:
- Dù thế nào cũng phải bình ổn chuyện này. Đây coi như là một sự bảo vệ cho đồng chí Tiểu An thôi. Haiz, loại con cháu quyền quý này không bao giờ khiến người khác bớt lo. Tên tiểu tử Hầu gia này từ lúc đến tỉnh, chưa một ngày được yên tĩnh qua.
- Lão Hám, nói chuyện với đồng chí Tiểu An là phải có rồi. Nhưng tôi lo lắng, với cá tính như Tiểu An thì rất khó mà lay chuyển được. Nếu vì một tên tiểu tốt, mà xử lý một cán bộ ưu tú thì việc này nên cẩn trọng.
Lý Đại Niên cau mày, chậm rãi nói.
Lời nói của Lý Đại Niên khiến cho Hám Tân Dân trong lòng càng thêm tâm phiền ý loạn. Thái độ của Lý Đại Niên rất rõ ràng, phải bảo vệ cho An Tại Đào. Chứng minh, mối quan hệ giữa An Tại Đào và ông ấy so với trong tưởng tượng của Hám Tân Dân còn muốn chặt chẽ hơn.
Hám Tân Dân xem ra, nếu là quan hệ bình thường, khi đối mặt với áp lực từ trên xuống, Lý Đại Niên sẽ không chút do dự, chọn lựa việc phải nể mặt cấp trên, mà không phải bảo vệ cho một cán bộ cấp dưới, cho dù là cán bộ này có xuất sắc.
Dường như nhận thấy sự khó xử và tâm phiền ý loạn của Hám Tân Dân, Lý Đại Niên không kìm nổi mỉm cười:
- Lão Hám à, cũng đừng phiền lòng vì chuyện này. Chuyện này kỳ thật xử lý cũng không khó.
- Tôi nghĩ như vầy, chúng ta nên áp dụng một bí quyết. Phó thủ tướng Lâm nhất định là tin lời Hầu gia rồi. Kỳ thật cũng không biết chân tướng bên trong, càng chưa nói đến hiểu biết đồng chí Tiểu An này.
Lý Đại Niên khoát tay nói:
- Mặt mũi thủ trưởng không thể không nể, nhưng chúng ta có thể trì hoãn. Công tác như thế nào thì cứ để nó như thế đó. Chờ thêm một khoản thời gian nữa, khi thủ trưởng hết giận, anh lại gọi điện thoại cho thủ trưởng giải thích vài câu, được không? Tôi tin rằng, sau khi biết được chân tướng, thủ trưởng sẽ hiểu cho chúng ta.
- Về phần tên tiểu tử của Hầu gia, lưu lại Phòng Sơn chung quy cũng là một sự phiền hà. Tôi hiện tại rất hối hận khi để anh ta đến Phòng Sơn. Thật sự không được rồi, trong sáu tháng cuối năm, điều anh ta đến một thành phố cấp địa khác.
Lý Đại Niên trong ánh mắt hiện lên chút tàn khốc.
- Được rồi, cứ như vậy đi.
Hám Tân Dân gật đầu:
- Để tôi làm công tác tư tưởng với đồng chí Tiểu An, đồng thời cũng chỉnh cái tên tiểu tử kia một chút.
Hai người miệng đề cập đến cái tên tiểu tử chính là HầÂu Dương Minh. HầÂu Dương Minh có nằm mơ cũng không ngờ, y đã tạo nên một sự ác cảm trong lòng Lý Đại Niên và Hám Tân Dân. Sử dụng áp lực ở trên với y mà nói đã có tác dụng phụ.
Ngày 01 tháng 4, buổi sáng, Phó bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh Hám Tân Dân đơn giản, gọn nhẹ, chỉ mang theo vài người của văn phòng UBND tỉnh thẳng đến Phòng Sơn, danh nghĩa là thị sát tiến độ công trình xây dựng trường đại học Đông Sơn.
Trước khi đến, ở tỉnh cũng không thông báo cho thành phố, đoàn người Hám Tân Dân đến là đột ngột. Khi An Tại Đào và Thành ủy, UBND thành phố nhận được tin tức thì Hám Tân Dân đã dẫn người đến khu vực được xác định xây dựng trường.
An Tại Đào ngồi xe chạy trước, Dương Hoa và các lãnh đạo khác theo sau. Sau khi xe đậu lại ven đường thì đều vội vàng xuống xe, chạy đến chỗ đám người Chủ tịch tỉnh Hám Tân Dân đang đứng cách đó không xa.
Hám Tân Dân được vây quanh bởi nhân viên của văn phòng UBND tỉnh, đứng ở đằng xa nhìn khu vực đã được đóng cọc, hơi có chút cau mày. Sau khi biết được, người chạy đến đầu tiên là trợ lý Chủ tịch thành phố Phòng Sơn, Bí thư Đảng công ủy khu Phòng Sơn mới Tiết Liệt, kính cẩn hầu hạ một bên.
- Chủ tịch tỉnh Hám!
An Tại Đào cười, vội vàng bước đến:
- Lãnh đạo sao đột nhiên lại tập kích chúng tôi thế?
Nghe được động tĩnh của An Tại Đào, Hám Tân Dân thản nhiên cười, chậm rãi quay đầu lại, cất cao giọng nói:
- Đồng chí Tiểu An, các đồng chí ở Phòng Sơn, hôm nay tôi muốn đột nhiên tập kích đấy. Tôi đến chính là muốn nhìn thực tế, công tác được mọi người chuẩn bị như thế nào, tiến triển xây dựng ra sao. Nghe qua bằng văn bản báo cáo thì không đủ, phải đích thân đến xem qua, thì mới có thể yên tâm.
- Đồng chí Tiểu An, cậu đến cũng vừa lúc, cậu hãy nói một chút trong giai đoạn này mọi người đã làm được gì? Có khó khăn gì hay không?
Hám Tân Dân nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt đảo qua trên người HầÂu Dương Minh.