Quan Thanh

Chương 686: Sự kiện cưởng chế tháo dở đổ máu

Tập đoàn Long Đằng hiện giờ là tập đoàn lớn xuyên quốc gia thực lực rất mạnh, không cần nói ở trong nước, cho dù toàn bộ Châu Á, đều đứng hàng đầu, biện pháp bảo an tất nhiên nghiêm mật.

- Xin hỏi tiên sinh ngài tìm ai? Nói chuyện nghiệp vụ hay là tìm người?

Bảo an ngăn An Tại Đào này trẻ tuổi nhìn qua rất có tố dưỡng chuyên nghiệp, mặt mang nụ cười, không kiêu ngạo siểm nịnh, cử chỉ khóe. Mà mấy bảo an khác chung quanh, cũng không biết xông ra từ góc sáng sủa gì, ánh mắt cảnh giác nhìn bên này.

Không hổ là là nhân viên tập đoàn lớn xuyên quốc gia. An Tại Đào âm thầm khen trong lòng một tiếng, cười nói:

- Tôi tới tìm người.

- Xin hỏi ngài tìm nhân viên bộ môn nào? Tên họ gọi là gì, mời qua bên này đăng ký một chút, xong rồi, nữ nhân viên lễ tân của chúng tôi sẽ gọi điện lên xác nhận, thông báo người ngài muốn tìm xuống dưới gặp mặt ngài, đại sảnh lầu một công ty chúng tôi có phòng khách chuyên môn.

Bảo an vẫn không nóng không lạnh mà nói như trước, thần sắc bình tĩnh.

Bảo an trẻ tuổi này khiến An Tại Đào hứng thú, hắn nghiền ngầm nhìn gã, nhẹ nhàng cười:

- Được. Tôi tìm Hạ Hiểu Tuyết, đương nhiên, Mạnh Cúc cũng được.

Bảo an trẻ tuổi giật mình kinh hãi, dùng ánh mắt kinh dị đánh giá An Tại Đào từ trên xuống dưới, nhíu mày nói:

- Tìm bà chủ lớn của chúng tôi? Có hẹn trước hay không?

Nói xong, bảo an hô nữ nhân viên lễ tân:

- Tiểu Lệ, Bộ hành chính có thông báo chiều nay có khách của Hạ đổng và Mạnh tổng muốn tới hay không?

Nữ lễ tân dung mạo thanh tú kia cúi người nhìn bản ghi chép, lắc đầu nói:

- Không có.

Bảo an quay đầu lại nhìn An Tại Đào, khẽ mỉm cười:

- Ngại quá, tiên sinh, ngài không hẹn trước, dựa theo chế độ công ty, mời ngài đến lần tới. Hoặc là, ngay mai ngài liên hệ trước với thư ký của Hạ đổng, hẹn trước thời gian gặp mặt, lại đến.

An Tại Đào cười ha ha, đột nhiên vỗ bả vai bảo an kia, thấy bảo an kia thần sắc cảnh giác mà vọt qua một bên.

- Đồng chí, ngại quá, tôi tới vội, đã quên hẹn trước. Anh có thể dàn xếp một chút, thay tôi chuyền lời một chút, nói tôi họ An, chờ cô ấy ở dưới lầu.

Nụ cười khóe miệng An Tại Đào ngày càng đậm. Thái độ này của hắn khiến cho bảo an trẻ tuổi chần chừ một lát, thầm nghĩ, người đàn ông trẻ tuổi trước mắt này cử chỉ không quá giống người bình thường, có lẽ quả thật là bằng hữu kinh doanh của bà chủ lớn. Nhưng gã do dự một hồi, vẫn kiên trì lắc đầu:

- Không được, tiên sinh mời ngài trở về đi. Bà chủ của chúng tôi có lời, công ty cũng có chế độ, lãnh đạo cao tầng của tập đoàn công ty bận rộn, không có hẹn trước không thể cho vào, xin tha lỗi.

An Tại Đào nhún vai, cười nói:

- Như vậy, tôi mượn điện thoại của các anh gọi một cuộc được chứ? Anh yên tâm, tôi và bà chủ các anh là ngươi quen, người rất quen thuộc...

Bảo an liếc An Tại Đào một cái, hơi chần chừ liền mang An Tại Đào tới trước bàn lễ tân:

- Tiểu Lệ, vị tiên sinh này nói là bạn tốt của Hạ đổng và Mạnh tổng, cô gọi điện thoại cho thư ký Hạ đổng hỏi một chút...

- Tiên sinh, ngài họ gì?

- Tôi họ An.

An Tại Đào khẽ mỉm cười.

...

...

Gọi điện thoại xong, An Tại Đào liền tùy ý đứng trong đại sảnh nói chuyện tào lao với bảo An Tại Đào trẻ tuổi kia một chút, cho dù bảo an trẻ tuổi này cười đáp lại câu hỏi của hắn, nhưng một chút cảnh giác trong mắt vẫn không hoàn toàn biến mất. Mà điều này, khiến An Tại Đào càng thêm thưởng thức.

- Anh là lính xuất ngũ à?

- Đúng, tôi xuất ngũ năm kia, năm trước tới công ty làm việc.

- Tiền lương phúc lợi của Long Đằng các anh thế nào? Nghe nói cũng không tệ lắm?

- Đúng vậy, trình độ tiền lương phúc lợi của công ty chúng tôi đều đứng đầu toàn bộ thủ đô, những xí nghiệp Trung ương nhiều tiền thế lớn cũng không bằng chúng tôi.

Bảo an hơi tự hào mà ưỡn ngực.

An Tại Đào thần sắc nghiền ngẫm mà cười hỏi:

- Như vậy một tháng anh có thể nhận bao nhiêu tiền?

- Tiền lương tiền thưởng tăng ca cộng hết lại, ước chừng gần 2000, cuối năm còn có thưởng cuối năm.

An Tại Đào kinh ngạc nói:

- Không tồi đó, tiền lương không sai biệt lắm với Bí thư Thành ủy tôi.

- Bí thư Thành ủy...

Bảo an trẻ tuổi vừa động trong lòng, dường như nghe không rõ ràng, gã còn đang kinh ngạc mà nhìn An Tại Đào, đã thấy An Tại Đào xoay người qua chỗ khác mỉm cười với mấy người phụ nữ vừa bước ra khỏi cửa thang máy.

Đúng là Chủ tịch Hội đồng quản trị Hạ Hiểu Tuyết, Phó Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Chủ tịch Mạnh Cúc, Phó Tổng Giám đốc tập đoàn Quý Mộng Khiết, còn có thư ký của hai người Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc, cùng với Bộ trưởng Bộ Hành chính tập đoàn Tôn Lệ.

Bảo an giât mình kinh hãi, thầm nghĩ người nọ là ai, sao ba bà chủ lớn đều cùng nhau ra đón, chẳng lẽ hắn là... Nhưng không đúng, nhìn hắn đếnm ột mình, một không có vệ sĩ hai không có thư ký tiền hô hậu ủng, cũng không quá giống nhân vật lớn của thủ đô.

Bảo an đang nghi hoặc, lại nghe Hạ Hiểu Tuyết cười vang nói:

- Ông xã, em và chị Cúc đang chờ anh tới đây, vài lãnh đạo công ty đều muốn gặp anh... Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, không nghĩ tới anh đã tới rồi.

Một câu "ông xã" này truyền vào ta bảo an và nhân viên lễ tân, hai người ngơ ngác nhìn nhau, trong óc nổ vang một tiếng gần như sấm sét ---- không ngờ, không ngờ là chồng Hạ đổng... Người này nghe nói làm quan lớn Bí thư Thành ủy ở một thành phố cấp thị xã?

Khiếp sợ rất nhiều, trong lòng bảo an cũng âm thầm may mắn, cũng may mình không có làm khó hắn, vừa rồi nói chuyện với hắn dường như còn rất khoái trá... Thấy đám người An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết thân thiết mà cùng nhau vào thang máy, bảo an thở phào một tiếng nhẹ nhàng nói với nhân viên lễ tân:

- Tiểu Lệ, nghĩ không ra người nọ là ông xã của Hạ đổng... Hắn thật đúng là một người rất hòa khí, ừ, cũng hiền lành giống như Hạ đổng. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Đúng lúc này, khóe mắt bảo an đột nhiên phát hiện, An Tại Đào dừng bước lại, quay đầu khẽ mỉm cười với gã.

- Hiểu Tuyết, chị Cúc, Mộng Khiết, công ty mọi người quản lý khá nghiêm, thiếu chút nữa tôi không vào được, ha ha. Đúng rồi, người bảo an kia không tồi, đố ivới người ngoài hòa khí có lễ, rất có tốt chất, rất khá.

An Tại Đào tùy ý nói, vừa rồi bảo an kia với hắn mà nói, chẳng qua là một khách qua đường nhỏ bé không đáng kể trong cuộc đời của hắn, nhưng hắn lại không biết, chỉ bởi vì một câu nói tùy ý như vậy của hắn, vận mệnh bảo an trẻ tuổi kia liền nhận lấy thay đổi.

Sau này, Quý Mộng Khiết gọi điện tới Bộ Bảo an, đề bạt bảo an trẻ tuổi kia làm Đội trưởng một trung đội bảo an của Bộ bảo an, sau đó vài năm, gã chậm rãi đi lên vị trí Giám đốc Bộ Bảo an, trở thành quản lý trung tầng của tập đoàn Long Đằng lương 100.000 một năm.

Rời thang máy đi đến văn phòng của Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc cười nói:

- Tiểu Đào, sao di động của cậu tắt rồi? Vừa rồi tôi gọi cho cậu mấy cuộc cũng không thông.

An Tại Đào lấy di động cầm tay ra nhìn, cười cười:

- Hết pin rồi.

Quý Mộng Khiết đứng sau lưng cười nói:

- Bí thư An, tôi để thư ký đôi một bộ di động cho ngài, chúng ta có di động chuẩn bị dùng, ngài thay sim là được, ngài là lãnh đạo lớn, di động sao có thể hết pin chứ?

- Không cần, không cần, cũng không có chuyện gì lớn, dù sao tôi đang nghỉ, buổi tối về nhà rồi sạc pin.

An Tại Đào thản nhiên cười, trong mắt lại lặng yên lộ ra một tia tàn khốc cổ quái.

- Ha ha.

Quý Mộng Khiết cũng không kiên trì nữa.

- Quý Tổng, cô đi an bài một chút...

Hạ Hiểu Tuyết gật đầu với Quý Mộng Khiết, sau đó quay đầu lại nhìn An Tại Đào cười nói:

- Ông xã, vài quản lý cao tầng công ty chúng ta vẫn chưa gặp anh, tất cả mọi người đề xuất muốn gặp anh... Em và chị Cúc đã thương lượng, anh liền gặp mọi người một lần, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm.

- Mặt khác, một lát Lưu Ngạn cũng sẽ tới.

...

...

Buổi tối, An Tại Đào cùng 7 quản lý cao tầng trước mắt ở tập đoàn Long Đằng không bao gồm ba bà chủ lớn trung tâm Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh cúc và Lưu Ngạn hẹn gặp nhau, lại cùng nhau ăn một bữa cơm chiều, vui vẻ mà rời đi.

Tuy rằng Mạnh Cúc và Lưu Ngạn đều có phòng riêng ở biệt thự An gia, nhưng vì tránh tai mắt người, Mạnh cúc và Lưu Ngạn đều có một căn biệt thư ở tiểu khu, chỉ là rất ít khi tới ở.

Cơm nước xong, Mạnh Cúc và Hạ Hiểu Tuyết thần thần bí bí mà một mình ngồi xe đi trước, chỉ còn lại An Tại Đào và Lưu Ngạn hai người. An Tại Đào biết hai cô cố ý sáng tạo thời gian riêng tư cho mình và Lưu Ngạn, cũng không để ý tới, liền cùng Lưu Ngạn lái xe trở về căn biệt thự trên danh nghĩa của Lưu Ngạn.

Tuy rằng biệt thự không ở, nhưng bình thường vẫn có bảo mẫu ở quản lý và quét dọn, mà lúc này, Lưu Ngạn hiển nhiên sai người thu dọn lại biệt thự một lần, chuẩn bị ở cùng An Tại Đào vài ngày ngọt ngào trong thế giới của hai người.

Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc đều có con, dựa theo ước định và kế hoạch lúc trước của ba cô, hiện giờ đến lượt Lưu Ngạn sinh con. Cho nên, lần này An Tại Đào quay về thủ đô thăm người thân, có một nhiệm vụ quan trọng chính là...

- Đào... Nhớ em không?

Vào biệt thự, đóng cửa lại, Lưu Ngạn liền nhào tới ôm ấp An Tại Đào, ôm chặt lấy hắn, ánh mắt nóng bỏng và mê ly, giọng nói nỉ non mà thâm tình.

An Tại Đào cũng ôm chặt lấy giai nhân trong lòng, trong lòng nhu tình kích động cũng hiện lên một chút áy náy nhàn nhạt. Trong ba cô gái, hắn cảm thấy áy náy nhất chính là Lưu Ngạn, vì sự phát triển của Long Đằng, phần lớn thời gian Lưu Ngạn đều ở Nam Dương, cùng An Tại Đào gặp ít chia ly nhiều.