An Tại Đào ồ lên một tiếng, không nói gì cả, chỉ lẳng lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Dưới ánh chiều tà, từng vệt nắng đỏ trải dài trên đồng ruộng nhanh chóng biến mất. Tất cả hình ảnh đó đều dừng lại trong mắt An Tại Đào.
Một vài con quạ đen bay lên, phát ra tiếng kêu khó nghe. An Tại Đào đột nhiên có chút tâm phiền ý loạn. Mấy trăm sinh mạng ngã xuống khiến hắn cảm thấy trách nhiệm trên vai nặng trịch, ép hắn thở không nổi.
An Tại Đào nhắm mắt dưỡng thần, Cẩu Bình cũng không nói gì nữa. Một lát sau, An Tại Đào chậm rãi mở mắt, nhìn Cẩu Bình đột nhiên hỏi:
- Phó cục trưởng Cẩu, hiện tại tình hình cứu viện như thế nào? Tình hình dưới giếng, ở trên có thể liên lạc được hay không?
Cẩu Bình trong lúc nhất thời đang mơ màng, nên có chút thất thần, đột nhiên nghe được câu hỏi của An Tại Đào thì giật mình, hồi phục lại tinh thần, cười nói:
- Cục trưởng An, theo việc xác định của tai nạn mỏ chiều nay thì đội ngũ cứu viện tổng cộng có một trăm hai mươi người, chia làm ba đội, lần lượt triển khai cứu viện. Trước mắt thì đã cứu được bốn mươi bốn người. Bước đầu xác định, thợ mỏ sống sót còn dưới giếng có gần một trăm người, đều trú ẩn tại những khu vực tương đối an toàn. Hiện tại, vấn đề nghiêm trọng chủ yếu, chính là khó có thể triển khai cứu viện đại quy mô. Tôi lo lắng, nếu để thời gian lâu quá, thì những công nhân còn ở dưới sẽ không trụ được.
- Có thể tiến hành khai mở quặng để cứu người hay không?
An Tại Đào tuy rằng cảm thấy câu hỏi này có chút quá bình thường và nghiệp dư nhưng vẫn phải hỏi thử.
- Cục trưởng An, việc này bộ chỉ huy cũng đã suy xét qua. Nhưng bởi vì lo lắng cho toàn bộ kết cấu dàn giáo hầm mỏ sau vụ nổ không được chắc chắn, một khi khai mở quặng thì rất dễ dàng dẫn đến phát sinh diện tích hầm mỏ bị sụp xuống, tạo thành uy hiếp đối với sinh mạng của những người ở đó. Hơn nữa, còn dễ dàng khiến cho nước lọt vào.
- Mỏ than Chu gia phát sinh vào năm ngoái, bởi vì gượng ép mở quặng nên tạo thành lún khiến toàn bộ hơn mười người dưới đó chết hết. Đây chính là một bài học.
Cẩu Bình nhẹ nhàng thở dài.
An Tại Đào đuôi lông mày nhướng lên:
- Phó cục trưởng Cẩu, tôi vừa mới đọc những tài liệu có liên quan, bắt đầu từ năm 1990, thì tập đoàn khai thác mỏ Nam Hà đã có hơn mười tai nạn mỏ nghiêm trọng. Mật độ tai nạn phát sinh cao như vậy, công tác an toàn của bọn họ làm như thế nào? Bỏ rơi nhiệm vụ, coi thường nhân mạng, thật sự là đáng giận mà.
Cẩu Bình xấu hổ, khóe miệng giật giật, nhưng không dám nói lại. Lời nói này rất mẫn cảm, đại khái cũng chỉ có An Tại Đào là dám thẳng thắn nói ra. An Tại Đào là lãnh đạo tổng cục Giám sát An toàn quốc gia và lãnh đạo chủ chốt của cục Giám sát mỏ than, là đặc phái viên do quốc vụ viện phái đến, thì chỉ có hắn dám nói chứ Cẩu Bình thì không.
Trong lúc nói chuyện thì điện thoại của Cẩu Bình vang lên. Sau khi nghe xong điện thoại thì Cẩu Bình có chút hưng phấn, cười nói:
- Cục trưởng An, tin tức tốt truyền đến. Trước mắt thì hệ thống thông gió đã được khôi phục, chủ quặng nói nơi cung cấp điện cho nơi làm việc cũng đang trong giai đoạn ổn định lại. Dự tính tối nay sẽ khôi phục lại việc cung cấp điện. Như thế thì công tác tìm kiếm công nhân mất tích có thể triển khai toàn diện. Bộ chỉ huy cứu viện đã thay nhau tác nghiệp, tranh thủ tìm kiếm người gặp nạn đưa ra ngoài.
- Tốt!
An Tại Đào thở phào một cái:
- Anh tài xế, anh hãy lái xe nhanh một chút.
Chiếc xe giảm tốc độ, chậm rãi tiến vào quốc lộ. Không đến mười phút thì đã đến khu vực khai thác mỏ của tập đoàn khai thác mỏ Nam Hà. Văn phòng chính của tập đoàn khai thác mỏ Nam Hà được đặt tại ngoại ô thành phố Nam Châu tỉnh Nam Hà, còn mỏ than Mạnh Gia Loan thì cách không đến mười cây số.
Phía bên phải quốc lộ có một bệnh viện quy mô không nhỏ. Cẩu Bình chỉ tay vào nói:
- Cục trưởng An, đó chính là bệnh viện của tập đoàn khai thác mỏ Nam Hà, quy mô không nhỏ, là bệnh viện lớn thứ ba, ở địa phương cũng có chút danh tiếng. Trước mắt thì những người thợ mỏ sau khi được cứu ra toàn bộ chuyển về đây điều trị.
An Tại Đào gật đầu rồi đột nhiên khoát tay:
- Dừng xe, Phó cục trưởng Cẩu, chúng ta đến bệnh viện xem qua.
Lái xe ngẩn ra, rồi lập tức dẫm lên phanh, rồi quay đầu xe quẹo vào cổng bệnh viện. Khi đến cổng, mọi người bước xuống xe. An Tại Đào nhìn thấy cổng bệnh viện có cảnh sát nhân dân và cảnh sát có vũ trang duy trì cảnh giới, lại còn thiết lập đồn kiểm tra thì không khỏi nhíu mày, nhẹ nhàng nói:
- Phó cục trưởng Cẩu, sao bệnh viện lại nghiêm phòng như vậy? Cứ như vậy thì không ảnh hưởng đến người bệnh đến khám mà còn quấy rầy nhân viên y tế làm việc.
Cẩu Bình cười nói:
- Cục trưởng An, đây là quyết sách của UBND thành phố Nam Châu. Khả năng bọn họ lo lắng sự việc sẽ lan rộng, không muốn giới truyền thông đến phỏng vấn. Theo tôi được biết, ngoài những người tham gia vào việc cứu chữa thì bệnh viện của tập đoàn Nam Hà nghiêm cấm giới truyền thông đi vào. Chính quyền địa phương không hy vọng người nhà thợ mỏ giao tiếp với giới truyền thông. Khả năng cũng là nỗi khổ tâm của bọn họ.
- Cái gì là nỗi khổ tâm? Chỉ là bảo hộ chủ nghĩa địa phương mà thôi.
An Tại Đào hừ lạnh một tiếng, mặt không chút thay đổi, bước nhanh vào trong bệnh viện. Phó cục trưởng Lý cũng nhanh chóng đi phía trước, nói vài câu với những người cảnh sát nhân dân, lúc này đám cảnh sát nhân dân mới nâng cây cảnh giới cho xe qua.
Sân bệnh viện trống rỗng, nhìn qua rất lạnh lẽo. Xem như vầy thì hẳn là chính quyền địa phương đã lâm thời trưng dụng bệnh viện, nên mấy ngày qua không tiếp nhận bệnh nhân bên ngoài vào.
Một lãnh đạo của bệnh viện cùng với một số thầy thuốc chạy đến ngênh đón An Tại Đào. Sau khi chào hỏi xong thì cùng An Tại Đào đến khu chữa trị những người thợ mỏ bị thương.
- Cục trưởng An, có hai mươi bốn công nhân bị ngộ độc ô-xít-các-bon. Trước mắt đã cho thở oxi nên đã qua khỏi nguy hiểm. Có mười một người bị bỏng từ 3% đến 20%, không có nguy hiểm đến sinh mạng. Có hai người bị gãy xương, sau khi trải qua phẫu thuật thì bệnh tình đã có tiến triển. Có một người bị tổn thương não, bệnh tình khá nghiêm trọng, còn lại đều bị tổn thương mạch máu. Trước mắt thì những người bị thương nhẹ đã có thể trở về nhà.
Lãnh đạo bệnh viện kính cẩn nói qua tình huống với An Tại Đào.
- Những người thợ mỏ bị thương là do làm việc khu vực bên ngoài khi sự cố phát nổ. Cho nên vết thương không nghiêm trọng lắm.
- Trước mắt thì còn ba mươi người thợ mỏ gặp nạn bởi vì vết thương nặng hơn nên bệnh viện đang tiến hành trị liệu. Cục trưởng An, dựa theo chỉ thị của thành phố và tập đoàn công ty thì tất cả đều miễn phí.
An Tại Đào dừng bước chân, xuyên qua cánh cửa sổ nhìn một người cả thân hình quấn băng trắng đang truyền dịch, khẽ cau mày lại.
Bởi vì, hắn nhìn thấy được người phụ nữ trung niên, vợ của người thợ mỏ dáng vẻ mệt mỏ đang gối đầu trên giường bệnh ngủ say sưa, còn ở một góc phòng bệnh là một đứa bé đang nằm trên một tấm vải bạt dơ không chịu nổi, cũng đang ngủ say, trong tay còn cầm một ống tiêm vứt bỏ kim, khóe miệng chảy nước dãi, hai chân thò ra ngoài nền đất xi măng lạnh lẽo.
Cảnh tượng này khiến cho An Tại Đào phải xúc động. Hắn trong lòng âm thầm thở dài, nhẹ nhàng móc từ trong túi ra năm trăm đồng, đặt trên đầu giường bệnh rồi sau đó lặng lẽ xoay người đi.
Hành động này của An Tại Đào đập vào mắt Cẩu Bình. Cẩu Bình hơi do dự một chút rồi cũng móc từ trong túi ra mấy trăm đồng, đặt ở đầu giường. Phó cục trưởng Lý và Chánh văn phòng Mã Hiểu Cường cũng bắt chước, lấy ra một ít tiền, nhét vào dưới gối của người thợ mỏ. Lý Nguyệt Như do dự một chút, rồi cũng móc ra một trăm đồng đặt lên trên giường.
An Tại Đào ở bệnh viện hơn nửa giờ, nói chuyện với những người thợ mỏ được cứu sống, bước đầu cũng hiểu được một tình tình hình dưới giếng.
Chạng vạng, khi ánh nắng cuối cùng đã tắt, An Tại Đào chạy đến mỏ than Mạnh Gia Loan.
Hai chiếc xe chậm rãi tiến vào khu vực khai thác mỏ, ở vị trí miệng giếng thì dừng lại. Tại bãi đậu xe tạm thời đậu đầy những chiếc xe. Xe cảnh sát, xe cứu viện, và hơn mười chiếc xe cứu thương đã khẩn trương chờ mệnh lệnh. Hiện trường tiếng người ồn ào, đèn đuốc sáng trưng, những nhân viên giải nguy mặc đồ kỹ thuật màu vàng và những nhân viên chăm sóc lui tới qua lại không ngớt.
Phó chủ tịch tỉnh Nam Hà Phùng Kỳ, Phó chủ tịch thành phố Nam Châu Mã Minh Vũ cùng với những lãnh đạo cao tầng của thành phố và tập đoàn khai thác mỏ Nam Hà, vội vàng từ văn phòng bộ chỉ huy tạm thời ra ngênh đón An Tại Đào.
Phùng Kỳ là Tổng chỉ huy bộ chỉ huy cứu viện tai nạn mỏ Mạnh Gia Loan, còn Mã Minh Vũ là Phó tổng chỉ huy. Thành viên bộ chỉ huuy còn có chủ quản các cấp của tỉnh, thành phố và công ty khai thác mỏ được phân công quản lý an toàn.
An Tại Đào cấp bậc tuy rằng là cấp thứ trưởng, là Phó cục trưởng tổng cục Giám sát An toàn quốc gia kiêm Cục trưởng cục Giám sát than đá, nhưng hắn đồng thời lại là Phó tổ trưởng tổ lãnh đạo công tác giải nguy tai nạn mỏ Mạnh Gia Loan của Quốc vụ viện, tổ trưởng tổ điều tra sự cố tai nạn mỏ, đại diện cho Quốc vụ viện toàn quyền chỉ huy việc giải nguy và điều tra sự cố tai nạn mỏ Mạnh Gia Loan lần này. Cho nên, đám người Phùng Kỳ không thể không xem trọng An Tại Đào.
- Xin chào, Cục trưởng An, tôi là Phùng Kỳ.
Phùng Kỳ là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, tóc tai bơ phờ, ánh mắt mệt mỏi.
- Xin chào, Phó chủ tịch tỉnh Phùng.
An Tại Đào bắt tay đám người Phùng Kỳ, sau đó cùng với mọi người chậm rãi tiến vào bộ chỉ huy tạm thời.
Miệng giếng đông nghịt người. Không chỉ có những người thợ mỏ không có mặt khi sự cố phát sinh, mà còn có rất nhiều người nhà của thợ mỏ đang lo lắng ngồi cạnh miệng giếng chờ đợi tin tức.
Dưới ánh đèn, An Tại Đào nhìn thấy bên cạnh miệng giếng có một tấm lưới sắt thật lớn, trên mặt có viết "An toàn là trên hết". Hắn nhìn những chữ này, trong lòng có chút hơi cảm thán. Khẩu hiệu thủy chung chỉ là khẩu hiệu, nếu khẩu hiệu có thể thực hiện đúng chỗ thì làm sao có tai nạn mỏ phát sinh chứ?
Sở dĩ tai nạn mỏ xảy ra không ngừng, quan trọng nhất chính là trách nhiệm quản lý an toàn của người giám sát và người quản lý mỏ than quá hời hợt. Nói cho cùng, họ không quan tâm đến sinh mạng của người thợ mỏ.
Để ngăn chặn và giảm bớt tai nạn mỏ, đầu tiên phải dẹp bỏ sự coi thường mạng sống con người. Mặt khác, phải tăng cường sự trừng trị những người có trách nhiệm trong sự cố. Cả hai điều này phải làm cho cương quyết. An Tại Đào khóe miệng giật giật, trong lòng hạ quyết tâm. Hắn đã làm đến chức vụ này, một là mặc kệ, hoặc là làm đến cùng. Nếu đã ngồi ở vị trí Cục trưởng Cục Giám sát an toàn mỏ than, hắn sẽ đem hết khả năng của mình để thực hiện, thúc đẩy an toàn ở mỏ than có thể phát triển theo chiều hướng tốt hơn.
Sau hàng rào là một cái giếng màu đen, xung quanh là nhân viên công tác và nhân viên giải nguy.
Phó chủ tịch thành phố Mã Minh Viễn nhẹ nhàng nói:
- Cục trưởng An, sáng nay, có ba tổ tìm kiếm người, ước chừng có hơn bốn mươi người đã tiến vào các khu vực dưới giếng để tìm kiếm. Mười phút trước đã có một tổ khoảng mười người từ miệng giếng đi ra. Tất cả các nhân viên cứu hộ đều liên tục công tác ngày đêm, nên đều mệt mỏi đến cực độ. Căn cứ vào tin tức nhận được thì một số khu vực an toàn dưới giếng đã bị phân cách, mà rất nhiều thợ mỏ vẫn còn đang trong khu vực phân cách đó. Cho nên việc nghĩ cách cứu viện rất khó khăn. Chúng tôi hiện tại đang chuẩn bị vận chuyển lương thực và nước uống xuống cho mọi người dưới giếng.
- Như vậy tốt lắm!
An Tại Đào gật đầu:
- Phải nghĩ cách cứu viện, thông gió, tìm kiếm xác người gặp nạn, vận chuyển thức ăn, giải quyết tốt hậu quả để trấn an cảm xúc của người nhà thợ mỏ.
Một nhân viên tham gia công tác cứu hộ đang ở miệng giếng gọi điện thoại báo cho vợ biết mình bình an. An Tại Đào bước đến, nhẹ nhàng nói:
- Đồng chí, vất vả cho anh quá!
- Đây là Cục trưởng Cục Giám sát an toàn mỏ than quốc gia, tổ trưởng tổ điều tra sự cố của quốc vụ viện.
Một cán bộ của cục Giám sát An toàn mỏ than quốc gia thành phố Nam Châu vội vàng khẩn trương nhắc nhở người này. An Tại Đào cười, vươn tay ra. Người này có chút kinh sợ, vừa muốn giơ tay ra thì đột nhiên lại rụt trở về, ngượng ngùng nói:
- Tay của tôi dơ lắm, sợ làm bẩn tay lãnh đạo.
An Tại Đào lắc đầu, chủ động tiến lên cầm tay của hắn, cất cao giọng nói:
- Cám ơn mọi người. Hy vọng mọi người tiếp tục kiên trì, sau khi nghỉ ngơi thì tiếp tục xuống dưới tìm kiếm. Các đồng chí, dù sao thì ở dưới có rất nhiều sinh mạng của thợ mỏ đang cần chúng ta nghĩ cách cứu viện.
- Cám ơn lãnh đạo, chúng tôi nhất định sẽ kiên trì, để có thể cứu được nhiều người.
Khi nói chuyện, một đám nhân viên cứu hộ lại bắt tay vào công tác cứu hộ.
8h tối, An Tại Đào ăn một chút thức ăn, rồi tiến hành một cuộc họp lần đầu tiên của tổ điều tra sự cố ở phòng họp mỏ than Mạnh Gia Loan.
Trong phòng họp có chút hơi bẩn. Đại khái là nhân viên cứu hộ có không ít người nghỉ ngơi trong này, nên trên ghế thường hay có những chiếc gối. Không khí trong phòng cũng có chút khó ngửi. Một ngọn đèn 100W phát ra thứ ánh sáng hiu hắt.
Thành viên của tổ điều tra, ngoại trừ có một số giáo sư về than đá từ bên ngoài thì đại đa số đều là những nhân viên kỹ thuật và cán bộ của các bộ môn nghiệp vụ Cục giám sát an toàn mỏ than. Cẩu Bình chủ trì hội nghị, trước giới thiệu An Tại Đào với mọi người, sau đó yêu cầu Trưởng phòng Kỹ thuật cục Giám sát an toàn mỏ than Tôn Nam phát biểu.
- Cục trưởng An, Phó cục trưởng Cẩu, căn cứ vào chỉ thị của trung ương Đảng, đồng chí lãnh đạo của quốc vụ viện, và những quy định có liên quan đến pháp luật, tổ chuyên gia và tổ điều tra sự cố đã nhiều lần xuống giếng để thăm dò, lấy chứng cứ, và phân tích những tư liệu để điều tra ra nguyên nhân sự cố, trên cơ bản đã xác định đây là do thiếu trách nhiệm.
Tôn Nam có chút mệt mỏi ngẩng đầu nhìn An Tại Đào, cất cao giọng nói.
An Tại Đào nhíu mày, đột nhiên xen vào nói:
- Hãy cho tôi một đáp án rõ ràng, không cần cái nào cũng nói. Có phải là do thiếu trách nhiệm hay không thì chưa xác định được. Cái chính là thái độ của chúng ta phải cẩn thận, nghiêm túc.
Tôn Nam lập tức đỏ mặt, lung túng nói:
- Thật ngại quá, Cục trưởng An. Trải qua sự cố gắng của tổ chuyên gia và tổ điều tra sự cố, chúng tôi hoàn toàn có thể xác định đây là do thiếu trách nhiệm.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn- Nguyên nhân trực tiếp dẫn đến sự cố chính là: Nơi làm việc số 35 có sự thoát khí gas bất thường, mà con đường số 36 lại có gió lớn, khiến cho mật độ lưu thông khí gas đạt đến giới hạn phát nổ. Công nhân đã kiểm tra lại hệ thống điện, đo được gió thổi cao đến 8m sinh ra chập điện, dẫn đến khí gas phát nổ. Nguyên nhân gián tiếp chính là giếng đứng số một của mỏ than Mạnh Gia Loan về phương diện quản lý an toàn tồn tại nhiều vấn đề.
Tôn Nam vừa nói xong, An Tại Đào thần sắc ngưng trọng gật đầu, rồi hướng Cẩu Bình nhẹ nhàng cười:
- Phó cục trưởng Cẩu Bình, nếu đã xác định thì chúng ta có thể tiến hành đánh giá cho sự cố. Lát nữa hãy bảo một đồng chí đêm nay phải lập một bản báo cáo về bước đầu điều tra sự cố, thông qua fax và truyenfull.vn để truyền về văn phòng Quốc vụ viện.
Cẩu Bình vâng một tiếng.
- Các đồng chí khác còn bổ sung gì không?
Cẩu Bình quét mắt nhìn mọi người, trầm giọng nói.
Một nữ cán bộ do dự một chút rồi lên tiếng:
- Cục trưởng An, Phó cục trưởng Cẩu, tôi xin bổ sung vài câu. Tuy rằng, tình huống trước mắt cho thấy, việc bùng nổ khí gas đã chấm dứt, nhưng cũng không thể loại trừ việc có những khu vực ở dưới giếng còn sót lại khí gas. Một khi mật độ đạt đến tiêu chuẩn thì rất dễ dàng tạo thành phạm vi bùng nổ, cấu thành thương tổn lần thứ hai. Tôi đề nghị lập tức điều động những thiết bị tiên tiến, tăng cường thông gió cho hầm mỏ, bảo đảm không để ra sai sót nhầm lẫn.
An Tại Đào gật đầu:
- Cô nói rất đúng. Phó cục trưởng Cẩu, tôi nghĩ chúng ta nên dựa theo lời của đồng chí này.
An Tại Đào lời còn chưa nói xing thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập và tiếng khóc la.
- Sao lại thế này?
Cẩu Bình nhíu mày:
- Tôn Nam, anh ra ngoài thử xem.
Tôn Nam lên tiếng trả lời rồi chạy ra ngoài, không bao lâu thì quay về, thở hổn hển:
- Cục trưởng An, Phó cục trưởng Cẩu, là người nhà của một số thợ mỏ tìm đến cửa, muốn gặp lãnh đạo. Giám đốc mỏ than Mạnh Gia Loan Tôn Gia đang bị vây trong phòng làm việc, không dám ra ngoài.