Tôn Tứ Hỉ thở dài nói:
- Cục trưởng An, nói thật, vùng hầm mỏ này của chúng ta trên cơ bản tất cả đều là hầm mỏ khí gas, không chỉ mỏ than Mạnh Gia Loan chúng ta, các khu vực khai thác mỏ khác trên cơ bản cũng là loại này. Ngày thường làm nhỏ gas bắt nửa bùng nổ thường xuyên xảy ra, chỉ là thật không ngờ lúc này lại lớn như vậy.
- Nếu biết rõ là hầm mỏ khí gas, chẳng lẽ hầm mỏ các anh không có một chút biện pháp dự phòng?
An Tại Đào lại hỏi một câu. Khóe mắt hắn lại phát hiện, bất kể là Phó Chủ tịch tỉnh Nam Hà Phùng Kỳ, hay là Phó Chủ tịch thành phố Nam Châu Mã Minh Vũ, hoặc là cán bộ tỉnh thành phố khác, sắc mặt đều dần trở nên âm trầm.
Không thể nghi ngờ, lời nói không đếm xỉa đến này của Tôn Tứ Hỉ dần chạm tới một vấn đề có tính thực chất khiến bọn họ xấu hổ.
- Lãnh đạo căn bản không cần quan tâm, làm sao có biện pháp phòng hộ. Những máy kiểm tra mê tan ở hầm mỏ không phải biến chất cũng là hư hỏng, căn bản không thể dùng. Khu vực khai thác mỏ khác đều có dụng cụ đo lường giám sát khi cự ly xa bằng trí năng nhân tạo tiên tiến, chúng tôi không ngừng đưa ra ý kiến, yêu cầu hầm mỏ mua những thiết bị này, nhưng lời nói của công nhân lãnh đạo nghe thế nào đây? Dù sao, lãnh đạo cũng không ở dưới hầm, gập chuyện không may đều là công nhân, ai còn quan tâm công nhân sống hay chết.
Tôn Tứ Hỉ hung hăng mà nắm chặt tay mình, phát ra tiếng lách cách rất nhỏ, sắc mặt cũng hơi co giật.
- Hai vị lãnh đạo, trong mắt những người quản lý hầm mỏ này chỉ có lợi nhuận, không ngừng nghỉ mà truy cầu lợi nhuận, hiệu quả và lợi ích của hầm mỏ vài năm này tốt lắm, nhưng thu nhập của công nhân vẫn rất thấp. Chồng tôi đào đất dưới hầm mỏ, thu vào còn không cao bằng tôi làm giáo viên, ngài thấy có hợp lý không? Không tăng tiền lương cho công nhân còn chưa tính, tốt xấu chúng tôi nghèo thì nghèo một chút, nhưng vẫn có chén cơm ăn, nhưng an toàn tất yếu vẫn cần đầu tư chứ, đây chính là chuyện lớn liên quan tới mạng người, chẳng lẽ mạng nhiều thợ mỏ dưới giếng như vậy không đáng giá tiền sao?
- Rõ ràng là xảy ra bùng nổ 12h trưa, nhưng quản lý hầm mỏ lại không lập tức tổ chức cứu viện giải nguy, chậm trễ mấy giờ. Hơn nữa, thời gian bọn họ cấp báo thành phố và tập đoàn công ty lại thành hơn 3h... Lãnh đạo à, chuyện lớn liên quan tới mạng người, sao bọn họ dám làm như vậy chứ?
- Nếu cứu viện đúng lúc, nói không chừng có thể giảm đi không ít người chết... Ông chồng đáng thương của tôi còn ở dưới hầm sống chết không biết... Những cán bộ mỏ chết tiệt này, mõi người đều không được chết tử tế.
Mã Diễm trong cơn giận dữ, người phụ nữ nhìn qua nhã nhặn này, không ngờ bộ mặt giờ phút này có chút dữ tợn.
Mã Diễm khóc rống lên.
Cẩu Bình nhíu mày, không nói gì thêm. Nhưng Mã Minh Vũ lại mất hứng trầm giọng nói:
- Trairqua điều tra, hầm mỏ không có hành vi báo cáo giấu diếm. Giáo viên Mã, tâm tình của cô tôi có thể hiểu được, cũng cực kỳ thông cảm... Xảy ra sự cố lớn như vậy, quản lý hầm mỏ đương nhiên tồn tại một số vấn đề, nhưng một việc là một việc, chúng ta không thể vì tồn tại vấn đề liền váng đầu...
- Có báo cáo giấu diếm hay không, ánh mắt quần chúng sáng như tuyết.
Tôn Tứ Hỉ quật cường mà ngẩng đầu lên, không chút sợ hãi mà nhìn lãnh đạo lớn bình thường có thể cả đời gã cũng không thấy được trước mắt này, khẽ cắn môi nói:
- Dù sao lão Tôn tôi sắp về hưu, lúc này đây, cho dù tôi đánh bạc cái mạng già này, cũng phải nói thật.
- Các vị lãnh đạo, xảy ra sự cố bùng nổ lớn như vậy, xảy ra mấy giờ, bao nhiêu người của khu khai thác mỏ như vậy, cũng không phải kẻ điếc người mù, không phải ai muốn giấu diếm thì có thể giấu diếm được. Lui một bước mà nói, cho dù nhóm người chúng tôi nói bừa, bịa đặt, nhưng một số công nhân cứu lên từ dưới hầm mỏ, bọn họ có thể nói dối sao? Có thể hỏi bọn họ, rốt cuộc mấy giờ xảy ra bùng nổ.
Lời này của Tôn Tứ Hỉ vừa ra khỏi miệng, trong phòng hội nghị lập tức yên lặng xuống. Đây vốn là một vấn đề hiểu trong lòng không nói ra ngoài, ai cũng có tính toán và giữ mình. Nhìn từ lập trưởng tỉnh và thành phố, tuy rằng lãnh đạo tỉnh thành phố cực kỳ phẫn nộ quặng trưởng hầm mỏ Mạnh Gia Loan Tôn Gia Chính báo cáo giấu diếm, nhưng cái gọi là việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài, bọn họ thà rằng nghiêm túc xử lý bên trong, cũng không muốn vạch chuyện này ra ngoài bị truyền thông biết được, bị lãnh đạo bên trên biết được.
Tai nạn mỏ đã xảy ra, nhưng tai nạn mỏ có báo cáo giấu diếm không thể nghi ngờ tính chất càng thêm nghiêm trọng, ảnh hưởng tiêu cực càng thêm ác liệt, càng thêm tổn hại hình tượng chính quyền địa phương.
An Tại Đào trầm ngâm xoay người sang chỗ khác, nhìn Phùng Kỳ và Mã Minh Vũ, thản nhiên cười nói:
- Chủ tịch tỉnh Phùng, Chủ tịch thành phố Mã, hai vị quan phụ mẫu đại nhân thấy chuyện này thế nào?
- Tra, nhất định phải điều tra, tra tới cùng.
Phùng Kỳ bĩnh tĩnh đại biểu UBND tỉnh lập tức bày tỏ thái độ. Nói đùa, trước mặt An Tại Đào "Khâm sai đại thần" từ phía trên tới này, bọn họ sao có thể giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo. Nếu đã giấu diếm không được, vậy điều tra đi, điều tra ra lập tức thông báo Quốc Vụ Viện.
An Tại Đào gật đầu, quay đầu lại nhìn Tôn Tứ Hỉ và Mã Diễm khẽ mỉm cười:
- Tôn sư phụ, giáo viên Mã, xin hai người yên tâm, Cục trưởng Cục Giám sát than đá quốc gia tôi ở đây vỗ ngực vuốt lương tâm mình nói một câu, việc này Trung ương và tỉnh thành phố sẽ tra tới cùng, nếu thẩm tra, chắc chắn nghiêm trị người có trách nhiệm liên quan, xin hai người yên tâ, hai người trở về nói với mọi người, nhiều nhất không tới một tuần, chúng tôi sẽ cho mọi người một lời giải thích. Mặt khác, cũng hy vọng mọi người tích cực phối hợp công tác của Bộ Chỉ huy, dù sao cứu viện mới là số một.
...
...
Sau khi Tôn Tứ Hỉ và Mã Diễm đi rồi, An Tại Đào và vài lãnh đạo tiếp tục mở một hội nghị ngắn. Sau khi nghiên cứu xong công tác cứu viện trước mắt, lúc tan họp, An Tại Đào đột nhiên cười nói:
- Chủ tịch tỉnh Phùng, Chủ tịch thành phố Mã, tôi cho rằng, hiện giờ hẳn là lập tức buông quản chế đối với truyền thông, tôi ở trên đường, nhìn thấy rất nhiều ký giả truyền thông trong nước đều tụ tập bên ngoài khu khai thác mỏ... Tiếp tục như vậy, sẽ tạo thành ảnh hưởng tiêu cực rất lớn. Tai nạn mỏ đã xảy ra, nếu lại tắc trách dư luận, chỉ sợ không tốt. Vật cực tất phản, tai nạn mỏ cũng quan hệ tới quyền cảm thông dư luận...
Phùng Kỳ và Mã Minh Vũ liếc nhau một cái, Phùng Kỳ âm thầm cười lạnh trong lòng, trên mặt lại bày ra nụ cười. Mã Minh Vũ kính cẩn cười:
- Cục trưởng An nói đúng, chẳng qua, thành phố cũng không cấm truyền thông phỏng vấn, chỉ là suy xét đến hiện trường khá nguy hiểm, hơn nữa chuyện cứu viện khẩn cấp, cho nên không thể để ký giả xuất hiện tại hiện trường, cho nên lâm thời để bộ môn có liên quan khai thông một chút, cũng không phải không cho phỏng vấn, là muốn chờ xử lý xong, rồi mới mở ra cho truyền thông, ha ha...
- Không có gì không thích hợp. Hiện giờ không thể so với trước kia, dư luận mở ra, bởi vì có truyenfull.vn tồn tại, hiện giờ sự kiện công cộng đã rất khó tránh khỏi truyền thông tham gia.
An Tại Đào thản nhiên nói:
- Trước khi tôi tới, Thủ trưởng Tiếu Quốc Vụ Viện tự mình tìm tôi nói chuyện, tăng thêm vài yêu cầu, một trong số đó chính là muốn chúng ta không được chặn đường dân nói chuyện, phải đăng báo và thông báo các tin tức đúng lúc cho đơn vị tin tức, bảo đảm quyền cảm thông công cộng, đồng thời tránh hiệu ứng xã hội tiêu cực trọng đại.
An Tại Đào đưa thượng phương bảo kiếm lãnh đạo Viện Quốc Vụ chỉ thị ra, Phùng Kỳ và Mã Minh Vũ cũng không thể nói gì hơn. Hơn nữa, An Tại Đào làm Tổ trưởng Tổ điều tra sự cố của Viện Quốc Vụ, hắn có quyền lấy danh nghĩa Phó Cục trưởng Cục Giám sát an toàn quốc gia kiêm Cục trưởng Cục Giám sát than đá độc lập báo cáo tổ chức, chính quyền địa phương cũng không có quyền can thiệp.
...
...
1h10" rạng sáng, đây là một thời khắc đặc biệt cả đời này An Tại Đào vĩnh viễn không thể quên. Từ hiện trường hầm mỏ truyền ra tin tức, nhân viên cứu viện thông qua tiếng gõ vách tường, liên hệ được với các thợ mỏ bị nhốt, chứng minh thợ mở bị nhốt không chỉ trong tình trạng khỏe mạnh, còn tự cứu tự tụ tập với nhau, cách nơi đang đào do chủ mỏ nói không tới 10m.
Lúc nhận được tin tức này, An Tại Đào đang trong phòng làm việc lâm thời ngủ một chút, bắt đầu từ ngày hôm qua hắn chưa nghỉ ngơi thế nào, tinh thần cực kỳ mệt mỏi. Nghe nói tin tức này, An Tại Đào khoác quần áo chạy ra khỏi văn phòng, dưới vòng vây của đám người Mã Hiểu Cường và Lý Nguyệt Như, đi tới trước một miệng hố kín người hết chỗ rất ồn ào.
Phùng Kỳ đã trở về tỉnh nghỉ ngơi, Mã Minh Vũ dường như cũng vừa mới đi. Lạnh đạo địa phương cao nhất ở lại chỉ huy hiện trường, chẳng qua là một Phó Trưởng Ban Thư ký UBND thành phố Nam Châu, còn có Phó Cục trưởng Cục Giám sát an toàn thành phố Lý Đại Quang.
- Không cần hoảng, bên kia nắm chặt. Nguồn: http://truyenfull.vn
- Qua phía tây một chút, không nên lệch khỏi đường hầm chủ trong mỏ...
Bộ đàm trong tay Lý Đại Quang không ngừng vang lên tiếng đối thoại, gã đang chỉ huy đào hầm, đột nhiên phát hiện đám người An Tại Đào, vội vàng chạy tới thở dốc nói:
- Cục trưởng An, nơi này không an toàn, ngài vẫn nên ở trong Bộ chỉ huy chờ xem, vừa có tình hình chúng tôi lập tức sẽ thông báo ngài.
An Tại Đào lắc đầu, đoạt lấy một chiếc nón bảo hộ trong tay nhân viên công tác bên cạnh, sau đó lớn tiếng nói:
- Lý Đại Quang, nhanh chóng phân phát nón bảo hộ và mặt nạ phòng độc cho tất cả nhân viên giải cứu tại hiện trường... Nhân viên thi công bên trong có mang mặt nạ phòng độc hay không?
- Đều đeo rồi, xin Cục trưởng An yên tâm...
Lý Đại Niên hô một tiếng vè phía bộ đàm:
- Các đồng chí, Cục trưởng Cục Giám sát than quốc gia An và các lãnh đạo ngay ở miệng hầm, chờ đợi tin tức tốt của mọi người, hy vọng mọi người tiếp tục cố gắng, mắt thấy thắng lợi rồi, ngàn vạn lần không nên lơ là.
- Nói cho mọi người, giành giật từng giây, chạy đua với thời gian, chờ cứu viện thành công, chúng ta sẽ mừng công cho mọi người.
An Tại Đào ở một bên lớn tiếng nói.
- Các đồng chí có nghe thấy không, Cục trưởng An nói...
Lý Đại Quang hô khản cả giọng, yết hầu muốn câm lặng.