Lúc này trận tuyết đầu tiên đột nhiên tới rồi. Buổi chiều hôm qua còn trời trong nắng ấm, nhưng tới buổi tối rồi, lại đột nhiên bầu trời u ám gió Bắc gào thét, bông tuyết đầy trời phấp phới rơi xuống,bao phủ mặt đất.
Trận tuyết đầu hạ này suốt cả một đêm. Buổi sáng hôm sau An Tại Đào dậy nghe dự báo thời tiết, chuyên gia khí tượng nói, trận tuyết lớn này đạt tới tiêu chuẩn năm mươi năm mới gặp một lần. Mà trên thực tế, An Tại Đào cũng từng chứng kiến hai trận tuyết lớn như vậy, lần đầu còn khắc sâu trong trí nhớ thơ ấu của hắn.
Tuyết trắng bay bay rớt xuống từ trời cao, trước phố sau phố chỉ quỳnh dao. Trong ấn tượng của An Tại Đào, sau vài năm tuyết rơi càng nhỏ, có năm thậm chí tuyết giống như sương trên mặt đất, "đổ tuyết lớn" quả thật trở thành một loại hy vọng xa vời.
- Đêm dài tuyết đi vào giấc mộng say rượu bếp lò hồng, trong một đêm, phong cảnh Bắc quốc, ngàn dặm băng đóng trong tuyết bay. Nhìn ngoài Trường Thành, núi non rậm rạp, sông lớn cao thấp, đột nhiên cuồn cuộn...
Buổi sáng, tuyết lớn dày nửa mét cản rất nhiều người thể dục buổi sáng ở lại trong nhà. An Tại Đào rời cửa chậm rãi đứng trong tuyết, nhìn cảnh tuyết xa xa, tâm thần phóng khoáng lên. Bên cạnh hắn, vài đứa bé đén trường vừa đi vừa không để lỡ cơ hội nắm tuyết nhét vào miệng, nhấm nháp tuyết mát mẻ ngọt lành, vài người dùng chân đá tuyết lăng thành bóng tuyết, tùy ý chơi đùa trên đường.
An Tại Đào vẫn ở lại căn phòng ở ban đầu hắn ở tại Thiên Nam, vật dụng trong nhà đều có sẵn. Trước khi tới Thiên Nam, An Tại Đào để Tôn Hiểu Linh bớt thời gian đến quét dọn vệ sinh cho hắn.
Đứng ở cửa chờ xe, thật ra hôm nay hắn đi sớm hơn 10", xe chuyên dụng của Văn phòng Tỉnh ủy tới đón hắn tạm thời còn chưa tới. Trên đường thật không dễ đi, đoán chùng hôm nay lái xe sẽ muộn vài phút.
Một cơn gió lạnh thấu xương thổi tới, An Tại Đào không kìm nổi quấn chặt lấy áo khoác màu đen, dựng cổ áo khoác lên. Tiếng chuông điện thoại khác loại không công khai đối ngoại vang lên, An Tại Đào vừa thấy là điện thoại của Tôn Hiểu Linh.
- Cha, con là Viện Viện...
Trong điện thoại truyền đến giọng thực non nớt của Viện Viện:
- Hôm nay tuyết lớn lại rơi nữa, mẹ nói hôm nay con không cần tới nhà trẻ... Cha, Viện Viện nhớ cha, muốn cha chơi nặn người tuyết với Viện Viện...
Tuy rằng cha con đã nhận nhau, nhưng thời gian ở chung thật ra không dài. Nghe xong lời Viện Viện, An Tại Đào đau xót trong lòng, lập tức đáp ứng:
- Viện Viện ngoan, hôm nay cha lập tức sẽ đi bồi con... Ngoan ngoan, phải nghe lời mẹ nói.
An Tại Đào cúp điện thoại, lập tức gọi điện cho Phó Chánh Văn phòng Tỉnh ủy Tiết Thu Điền, nói thân thể hắn hơi không thoải mái, buổi sáng hôm nay sẽ không đi làm, để gã thông báo lái xe đừng tới đón.
Tiết Thu Điền lập tức cung kính hỏi:
- Bí thư An, thân thể ngài làm sao không thoải mái? Tôi lập tức phái Chu Hòa Điền của Văn phòng qua đưa ngài tới bệnh viện xem? ...
- Không cần, tôi nghỉ ngơi một chút là được rồi.
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Buổi chiều tôi muốn đi nông thôn ngoại thành Thiên Nam điều tra nghiên cứu, anh sắp xếp thay tôi một chút.
Tiết Thu Điền vừa đáp ứng, vừa thử thăm dò hỏi một câu:
- Bí thư An, Văn phòng an bài hai thư ký cho ngài, một người tùy tùng, một người làm việc theo giờ...
An Tại Đào vừa tới nhậm chức, thư ký còn chưa có, Văn phòng đương nhiên là sốt sắng an bài, nhưng An Tại Đào lại có tính toán khác. Trầm ngâm một chút, lúc này An Tại Đào mới nhẹ nhàng nói:
- Như vậy, Chánh Văn phòng Tiết, tôi nghĩ như vậy. Tôi vừa mới tới, cũng không quen thuộc đối với tình hình ở tỉnh, đồng dạng, đồng chí Văn phòng cũng không quen thuộc với tôi... Tạm thời, tôi chuẩn bị điều thư ký Lý Binh khi tôi công tác tại Phòng Sơn tạm tới đây một thời gian, chờ sau này xem tình hình nói sau, còn có vấn đề lái xe...
Thư ký và lái xe là người thân cận nhất bên người lãnh đạo, bất luận lãnh đạo gì đều muốn dùng người mình tin được, đây là chuyện thường tình, tới địa vị cấp bậc cán bộ lãnh đạo của An Tại Đào rồi, càng như thế. Lựa chọn thư ký và lái xe, là một hạng công tác rất quan trọng, không bỏ qua được.
Cho nên, có một số lãnh đạo cao tầng lúc điều nhiệm, rất nhiều người điều mang thư ký đi nhậm chức, hoặc là sau khi nhậm chức liền nghĩ biện pháp điều thư ký ban đầu tới. Một câu của lãnh đạo, người phía dưới bận không ngừng, loại chuyện này nhìn thấy quen thuộc ở cơ quan, không có gì kỳ quái.
Tiết Thu Điền vừa nghe An Tại Đào nói lời này, biết lãnh đạo sớm có tính toán. Gã đương nhiên không dám nói ý kiến phản đối gì, chỉ là trong lòng hơi thất vọng. Gã vốn an bài hai cấp dưới mà gã tín nhiệm, chuẩn bị để cử cho An Tại Đào...
- Được, Bí thư An, ngài yên tâm, tôi lập tức đi chứng thực.
Tiết Thu Điền lập tức cung kính nói.
An Tại Đào thản nhiên ừ một tiếng, chợt cụp điện thoại.
...
...
An Tại Đào ngồi xe tới khu nhà của Tôn Hiểu Linh và Viện Viện, vội vàng lên lầu. Vừa mới tới cửa, Viện viên chỉ mặc áo ngủ liền xòe hai tay nhào tới:
- Cha, ôm một cái.
An Tại Đào lập tức cúi người ôm lấy Viện Viện, ôm chặt lấy nó trogn lòng, trong lòng xuất hiện một tỉnh cảm dịu dàng và áy náy mãnh liệt. Hắn nhậm chức mới ba ngày, mọi việc rất bận, còn chưa kịp tới đây thăm mẹ con Tôn Hiểu Linh.
Tôn Hiểu Linh mỉm cười dịu dàng nói:
- Viện Viện ngoan, trước xuống đã, để cha thay quần áo.
Tôn Hiểu Linh dịu dàng nhận áo khoác An Tại Đào cởi ra, lại đưa qua một đôi dép lê nam, dịu dàng nói:
- Bên ngoài rất lạnh... anh bồi con chơi, em đi nấu cơm cho anh và con... Em biết anh bận công tác, nhưng con nhớ anh, muốn gọi điện cho anh, khóc quấy không ngừng, em cũng không có cách nào.
An Tại Đào cười cười:
- Không sao, không có việc gì, có ận cũng không thể rút thời gian buổi trưa bồi con sao? Không có việc gì. Sáng nay anh ở lại cùng em và con, giữa trưa liền ăn cơm ở nhà, nhưng buổi chiều không được, buổi chiều anh còn có một hoạt động.
- Ừ.
Tôn Hiểu Linh cúi đầu lên tiếng.
Xem Viện Viện hưng phấn mà chạy về phòng ngủ lấy món đồ chơi nó vừa mua tới chơi với cha, An Tại Đào tiến tới ôm Tôn Hiểu Linh, thở dài:
- Hiểu Linh, ủy khuất mẹ con các em, rất xin lỗi.
- Anh đừng nói như vậy. Hiện giờ anh công tác ở tỉnh, bọn em có thể thường xuyên nhìn thấy anh, cũng rất tốt. Viện Viện có thể thường xuyên thấy cha, trong lòng rất cao hứng...
Tôn Hiểu Linh dịu dàng nói, dường như nhớ tới cái gì, lại cúi đầu nói:
- Anh yên tâm, Viện Viện rất ngoan, cũng rất nghe lời, nó sẽ không nói lung tung ở nhà trẻ và bên ngoài...
Thật ra một đứa bé không đến bốn tuổi như Viện Viện, có thể biết cái gì. Trong lòng non nớt của nó, cha chính lafcha, hắn không phải "đồ vật" gì khác, càng không biết cha của nó hiện giờ là cũng là một trong những người quyền lực lớn nhất tỉnh Đông Sơn.
Sau khi An Tại Đào rời khỏi Phòng Sơn, thư ký Lý Bình và lái xe Hoàng Thao của hắn làm tức bước bình thản. Dưới sắp xếp của Dương Hoa, hai người đều tới cơ quan Thành ủy công tác, một làm Phó Chủ biên Ban Biên tập "Công tác Phòng Sơn" (cấp Trưởng phòng) của một phòng nghiên cứu cấp dưới Thành ủy, một người vẫn là lái xe, nhưng không lái xe chuyên dụng cho lãnh đạo nào, mà lái một chiếc Hồng kỳ cũ của cơ quan Thành ủy, cũng không có nhiều việc. Bởi vì xe rất cũ, không hai nguyện ý ngồi xe, gã cũng vui vẻ được thanh nhàn.
Ngay từ đầu, hai người còn tràn đầy hy vọng, ngóng trông An Tại Đào có thể điều bọn họ đi, nhưng sau này, cũng chặt đứt ý niệm này trong đầu. Lãnh đạo cao tầng cấp tiền độ vô lượng và cấp bậc giống như An Tại Đào, bên người không biết có bao nhiêu người xúm lại, hai người bọn họ, trên cơ bản không có hy vọng gì.
Nếu An Tại Đào không đến Phòng Sơn, cuộc sống công tác của bọn họ quả thật cũng mỗi ngày thuận lý thành chương mà trôi qua như vậy, có lẽ tương lai Lý Bình sẽ kiếm được một cấp Cục phó, mà lái xe Hoàng Thao đại khái cũng chỉ có thể làm lái xe đến khi về hưu.
Buổi sáng 10, Phó Chánh văn phòng Thành ủy Tôn Gia Chính đột nhiên tự mình tới Ban Biên tập "Công tác Phòng Sơn" của phòng nghiên cứu. Vừa vào cửa, Chủ nhiệm Ban biên tập (Chủ biên) lãi Phùng kinh ngạc đứng dậy cười nói:
- Chánh Văn phòng Tôn, lãnh đạo có rảnh tới chỗ chúng tôi thị sát công tác...
Lão Phùng là Phó Chủ nhiệm phòng nghiên cứu kiêm Chủ nhiệm Ban Biên tập, là cấp Phó huyện. Lão cùng Tôn Gia Chính là người già cùng tiến vào cơ quan Thành ủy, năm đó từng cùng làm việc tịa Phòng Thư ký, ngồi đối diện. Nhưng Tôn Gia Chính nay là Cục trưởng, lại đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở bộ môn trọng yếu, địa vị hai người tự nhiên không thể giống nhau.
- Chủ nhiệm Tôn.
Lý Bình và hai biên tập viên cũng cười đứng dậy đón tiếp.
Tôn Gia Chính vội vàng gật đầu với lão Phùng, sau đó xoay người đi qua chỗ Lý Bình, vẻ mặt tươi cười cực kỳ nhiệt tình bắt tay với Lý Bình:
- Chủ nhiệm Lý...
Lãnh đạo Văn phòng Thành ủy lần đầu khách khí với mình như vậy... Lúc ấy Lý Bình cảm thấy hơi đột nhiên và kinh ngạc, nhưng gã cũng từng làm thư ký Bí thư Thành ủy, gặp qua trường hợp lớn, lấy lại bình tĩnh cũng không kiêu ngạo siểm nịnh mà cười hàn huyên một phen với Tôn Gia Chính.
- Chủ nhiệm Lý, chúc mừng...
Tôn Gia Chính cười ha ha, móc ra thuốc lá Trung Hoa của mình, đưa một điếu cho Lý Bình, dừng một chút mới lại đưa một cây qua cho lão Phùng:
- Chúc mừng ông.
Lý Bình giật mình, thầm nghĩ ông chúc mừng cái gì, không hiểu ra sao cả... Gã kinh ngạc mà nhìn Tôn Gia Chính, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì cho tốt.
Tôn Gia Chính lại hơi kỳ quái. Trong mắt gã, Bí thư Tỉnh ủy An điều Lý Bình tới Thiên Nam làm thư ký, điều này đối với Lý Bình mà nói, không khác gì một bước lên trời, ít nhất, nhân viên vừa tới sẽ giải quyết cho gã đãi ngộ cấp Cục phó, nói đùa, thư ký của lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy, dù thế nào cũng phải là cán bộ cấp Cục.
Hơn nữa, sớm hay muộn An Tại Đào sẽ là Bí thư Tỉnh ủy, Bí thư Tỉnh ủy là một khái niệm gì? Cán bộ thành phố bình thường cũng không dám đắc tội, có thể nói hô mưa gọi gió năng lực thật lớn.
Chuyện lớn như vậy, bản thân gã dường như còn chưa rõ ràng lắm? Tôn Gia Chính hoài nghi.
- Chủ nhiệm Lý, chúc mừng, vừa rồi tôi nhận được điện thoại của Chánh Văn phòng Tỉnh ủy tự mình gọi tới, nói là căn cứ công tác an bài, Văn phòng Tỉnh ủy muốn điều anh và lái xe Hoàng tới tỉnh công tác, nói là Bí thư An tự mình chỉ tên.
- Chủ nhiệm Tiết để tôi tới trưng cầu ý kiến hai người một chút, xem hai người có đồng ý hay không...
Tôn Gia Chính lại bổ sung một câu, thầm nghĩ, những lời này quả thật chính là một câu vô nghĩa, làm thư ký cho Bí thư Tỉnh ủy tương lai là phúc lớn Lý Bình và Hoàng Thao đã tu luyện mấy đời, bọn họ sao còn không làm?
Tôn Gia Chính vừa nói ra lời này, Lý Bình còn chưa phục hồi tinh thần. Dù sao, đối với Lý Bình mà nói, An Tại Đào đã dần phai nhạt trong cuộc sống của gã, thậm chí buổi sáng hôm nay gã mới nghe được tin tức An Tại Đào trở về Đông Sơn đảm nhiệm Phó Bí thư Tỉnh ủy chủ trì công tác hàng ngày của Tỉnh ủy.
Lão Phùng và người Ban Biên tập cực kỳ khiếp sợ, đều dùng ánh mắt hâm mộ và nóng bỏng đặt lên người Lý Bình. Có thể ở cùng một văn phòng với thư ký tương lai của Bí thư Tỉnh ủy, tương lai... Lão Phùng mơ hồ hứng phấn trong lòng, bước qua, nói lời cảm tạ với Lý Bình, thái độ nhiệt tình, khiến Lý Bình được sủng ái mà lo sợ.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL...
...
Đạt được tin tức Văn phòng Tỉnh ủy muốn điều gã và Hoàng Thao tới chỗ An Tại Đào Thiên Nam, bả vai Lý Bình run rẩy, gần như kích động mà đổ nước mắt xuống.
- Bí thư An không quên chúng ta...
Lý Bình cố nén kích động trong lòng, nhất thời bắt tay nói lời từ biệt với đồng sự văn phòng tới chúc gã.
Trong nhất thời, trong buổi sáng này, Lý Bình trở thành người nổi danh nhất trong cơ quan Thành ủy Phòng Sơn, rất nhiều lãnh đạo bộ môn kiêu ngạo ngày xưa đều gọi điện thoại tới chúc gã, thậm chí Phó Bí thư Thành ủy Mã Đức Thắng cũng tự mình gọi một cuộc, chúc gã cố gắng công tác, tới tỉnh phục vụ lãnh đạo thật tốt.
Buổi chiều 2h, An Tại Đào cùng đi với Phó Chánh Văn phòng Tỉnh ủy Tiết Thu Điền, Chủ nhiệm phòng nghiên cứu Tỉnh ủy Trương Đại Xuyên và các cán bộ cơ quan Tỉnh ủy, đơn giản đi tới một xã phía nam thành phố Thiên Nam. Tuy rằng An Tại Đào khôgn để Tiết Thu Điền chính thức thông báo cho phía thành phố Thiên Nam, nhưng một lãnh đạo quan trọng như An Tại Đào xuất hành, lãnh đạo thành phố Thiên Nam từ trên xuống dưới làm sao dám không đi theo.
Xã này gọi xã Phách Vương, nghe nói năm đó Sở Bá Vương Hạng Võ từng trú ngựa luyện binh ở đây. Trên đường tuyết đọng khó đi, đoàn người An Tại Đào ngồi xe minibus thong thả "bò" trên đường quốc lộ ở xã, thấy ven đường có lều rau quả tuyết trắng, An Tại Đào liền khoát tay nói:
- Dừng xe, chúng ta xuống xem.
Xuống xe, lúc này An Tại Đàomới phát hiện, hóa ra sau chiếc xe mình ngồi có một hàng dài xe quan màu đen đi theo. Lãnh đạo quận, huyện, thành phố Thiên Nam đều theo tới.
Chủ tịch thành phố Thiên Nam Đông Phương Du cũng bước xuống xe tiến tới, cười nói:
- Bí thư An, thật sự là tuyết lớn. Lãnh đạo vừa tới khảo sát chỉ đạo công tác ở thành phố chúng tôi...
An Tại Đào cười ha ha, bắt tay Đông Phương Du:
- Chủ tịch thành phố Đông Phương, chưa nói tới khảo sát chỉ đạo công tác gì, tôi chẳng qua là không muốn ở lại trong phòng làm việc uống trà xem báo giấy, muốn ra ngoài xem.
- Bí thư An, đã bao nhiêu năm chưa từng thấy tuyết lớn như vậy, lúa mạch qua mùa đông không có vấn đề gì rồi, đất đai vừa mới trở mình có trận tuyết này, tình hình vụ xuân sang năm có đảm bảo thị trường, lại là một mùa thu hoạch.
An Tại Đào và Đông Phương Du đứng ở ven đường chỉ trỏ nhìn từng lều hoa quả phủ tuyết trắng, cán bộ xã mang theo vài nông dân đã chuẩn bị sẵn chạy vội tới.
Thật ra, gồm cả Đông Phương Du ở bên trong, đám cán bộ thành phố Thiên Nam đều không rõ lắm quyền quý mới tới Tỉnh ủy này chạy tới vùng ngoại thành làm gì. Lại không biết, lúc này An Tại Đào cũng đã dần trải ra mạng lưới chủ quản kinh tế một tỉnh lớn thi hành biện pháp chính trị.
An Tại Đào cười giẫm lên lớp tuyết xốp trắng tới nghênh đón, nhiệt tình bắt tay với vài nông dân, sau đó liền không cố kỵ mà đứng trong tuyết bắt chuyện với bọn họ, thậm chí còn móc điếu thuốc của bản thân ra mời.
Phía sau, không ít cameras trong tay các phóng viên truyền thông lách cách lóe sáng, phỏng chừng trang đầu các truyền thông lớn trong tỉnh sẽ xuất hiện tin tức "Bí thư An thị sát xây dựng nông thôn mới".