Lý Quốc Khang liếc một cái thấy được Mông Hổ Chủ tịch thành phố Tân Hải theo sát phía sau, khoát tay áo:
- Tiểu Mông à, ông còn nợ tôi một chầu rượu mạnh. Đã bao năm rồi chúng ta không gặp mặt?
Mông Hổ vội vàng tiến lên, nắm chặt tay Lý Quốc Khang:
- Lý Chủ tịch tỉnh còn nhớ rõ điều này à, ha ha, lúc này lãnh đạo tới đây, đợi ngày mai sau khi phá xong, tôi nhất định uống hai chén với lãnh đạo!
Lý Quốc Khang bắt tay hàn huyên với vài lãnh đạo chủ chốt của Tân Hải, một người đàn ông trung niên đeo kính mắt viền vàng tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, giày da màu đen sáng loáng, áo sơ mi ngắn không có một nếp gấp, nhẹ nhàng xuống xe.
Lý Quốc Khang quay đầu lại liếc một cái, cười ha ha:
- Tiểu Đỗ, Tiểu Mông, đây là đồng chí Cận Nam Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, là Phó trưởng đoàn khảo sát lần này của chúng ta... Tuy rằng đồng chí Cận Nam chủ quản cán bộ, nhưng là chuyên gia kinh tế, lúc ông ấy ở thành phố Lục Đảo, đã nắm công tác kinh tế rất nhiều năm.
Đỗ Canh dẫn đầu qua đón, cười ha ha nói:
- Lý Chủ tịch tỉnh, tôi và đồng chí Cận Nam quen biết đã lâu, chúng tôi còn là bạn học ở trường Chính trị cao cấp.
Trần Cận Nam thần sắc thản nhiên, nhìn qua có thể biết ngay chính là loại cán bộ tổ chức tác phong cẩn thận, nghiêm túc nói năng thận trọng, cũng không biết là trời sinh, hay là làm cán bộ tổ chức lâu năm vô tình hình thành. Trần Cận Nam khẽ mỉm cười, nắm tay với Đỗ Canh:
- Xin chào, Đỗ Bí thư!
Tuy rằng đều là hàm Giám đốc sở, nhưng Trần Cận Nam còn là Phó trưởng ban thường trực Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, vả lại nghe nói bối cảnh rất sâu tiền đồ rộng mở, lại chủ yếu phụ trách quản lý tổ chức điều phối cán bộ toàn tỉnh, cho nên vị trí của Trần Cận nam trong mắt Đỗ Canh, Mông Hổ cùng vài vị lãnh đạo khác của thành phố Tân Hải, thậm chí còn quan trọng hơn so với vị Lý Quốc Khang Phó Chủ tịch tỉnh này.
Một đám lãnh đạo thành phố Tân Hải trước sau tới hàn huyên với Trần Cận Nam, chỉ việc hàn huyên bắt tay nay đã tiêu tốn hơn nửa giờ.
Ngay khi lãnh đạo thành phố Tân Hải xếp thành hàng nghênh đón đoàn khảo sát Tỉnh ủy và UBND tỉnh, An Tại Đào và mẹ An Nhã Chi cùng Lý Tương ngồi trên chuyến xe đầu tới trấn Thanh Sơn. Nếu chuyện tình thuận lợi mà nói, thủ tục nhận conn nuôi có thể xong xuôi rất nhanh, buổi chiều Trúc Tử có thể theo bọn họ quay về Tân Hải.
Chẳng qua, tuy rằng trong lòng sớm có chuẩn bị, nhưng chuyện tình thuận lợi vẫn khiến ba người An Tại Đào hơi bất ngờ. Bởi vì đối tượng nhận nuôi lần này là phóng viên truyền thông ở thành phố, lại là đại diện truyền thông, một Phó Chủ tịch huyện mang theo các nhân viên phòng dân chính huyện liên quan, còn có vài lãnh đạo trấn Thanh Sơn, sớm chờ ở tòa nhà chính quyền trấn, chẳng những làm việc tại hiện trường, còn làm một nghi thức chào đón nho nhỏ.
Lão Lương Bí thư chi bộ thôn Phùng Gia Phô, Phùng Hà, cô Trúc Tử mang theo Trúc Tử sớm chờ ở phòng hội nghị trong trụ sở chính quyền trấn Thanh Sơn. Xong xuôi tất cả thủ tục, ấn dấu tay và ký tên trên công văn đầy đủ pháp luật ở cục dân chính, An Nhã Chi nhẹ nhàng đi qua, ngồi xổm xuống kéo cánh tay nhỏ bé của Trúc Tử, dịu dàng nói:
- Đứa nhỏ, theo ta quay về Tân Hải thôi. Đứa nhỏ, con chịu khổ rồi...
Hôm nay Trúc Tử đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, hai má thanh tú cũng gột rửa cáu bẩn, bởi vì thiếu dinh dưỡng lâu dài, cô bé mười ba tuổi thân cao không tới 1m4, dáng người cực kỳ gày yếu, một chiếc áo sơ mi cổ tròn màu hồng phấn mặc trên người, hơi lắc lư. Tóc ngắn ngang tai chải chỉnh tề, nhưng hơi khô vàng.
Cô bé sợ hãi mà nhìn An Nhã Chi trở thành mẹ nuôi của mình, đột nhiên lùi ra sau một bước, cúi đầu xuống nghẹn ngào lên.
- Đứa bé, đừng khóc, về sau mẹ sẽ không để con chịu khổ nữa.
Tâm thần An Nhã Chi kích động một hồi, một tay ôm lấy Trúc Tử vào ngực, nhẹ nhàng vuốt tấm lưng gày yếu của cô bé, dịu dàng an ủi.
Tựa như khuôn mặt hiền lành và giọng nói dịu dàng của An Nhã Chi khiến Trúc Tử nhớ tới mẹ của cô, cũng có lẽ Trúc Tử yêu thích An Nhã Chi tự nhiên, cô nằm trong lòng An Nhã Chi khóc một hồi, cảm xúc dần bình tĩnh lại. Nằm trên vai An Nhã Chi, cô đưa đôi mắt to đẫm lệ sưng vù bất lực mà nhìn về người duy nhất hiện giờ có quan hệ huyết thống cốt nhục với cô: Phùng Hà.
Tâm tình Phùng Hà rất đau buồn, cũng rất phức tạp, thậm chí là xấu hổ. Nếu không phải gia cảnh thật sự quá mức nghèo khó, cô làm sao có thể nguyện ý để cháu gái ruột của mình đi theo người khác, để con cháu Phùng gia trở thành con gái nhà người khác.
Phùng Hà run rẩy quay lưng lau nước mắt, đột nhiên, cô phốc một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt An Nhã Chi, nức nở nói:
- Đại tỷ, chị là người tốt, cháu gái số khổ này của tôi liền kính nhờ mọi người...
Nói xong, Phùng Hà đứng dậy che mặt khóc chạy ra phòng họp. Phía sau truyền đến tiếng khóc chói tai hơi khàn của Trúc Tử.
...
...
Lên xe buýt trở về Tân Hải, An Nhã Chi và Trúc Tử ngồi cùng một chỗ. Dọc đường đi, bà dịu dàng an ủi Trúc Tử hơi lo sợ bất an thường cúi đầu khóc, tuy rằng tiếp xúc không lâu, nhưng An Nhã Chi tràn đầy tình mẹ dần khiến Trúc Tử an tĩnh lại. An Nhã Chi ôm chặt lấy cô, không bao lâu, Trúc Tử chậm rãi nằm trong lòng An Nhã Chi ngủ say.
Xe khách đã dừng lại trước cửa bến xe đường dài Tân Hải, An Nhã Chi dắt tay Trúc Tử xuống xe, cười với An Tại Đào:
- Tiểu Đào, trời nóng như vậy, con đi mua cho Trúc Tử em con lon nước lạnh tới đây.
An Tại Đào lên tiếng, Lý Tương đeo máy ảnh của mình lên lưng, nói với An Nhã Chi:
- Cô, cháu cùng đi với Tiểu An, hai mẹ con chờ ở đây.
An Tại Đào và Lý Tương sóng vai đi đến quán đồ uống cách đó không xa, đi vào bước, Lý Tương đột nhiên quay lại liếc một cái, cúi đầu nói:
- Anh bạn, tôi đề nghị cậu nói với cô một câu, qua hai ngày tìm bác sĩ tâm lý làm trị liệu tâm lý cho đứa bé này đi. Tôi cảm thấy vết thương lòng của Trúc Tử rất nặng, tiếp tục như vậy sẽ xảy ra vấn đề… Nếu cậu không có người quen, tôi có một bạn học làm bác sĩ tâm lý ngay trong bệnh viện trung tâm, tôi giới thiệu cho cậu nhé?
An Tại Đào gật dầu:
- Tôi cũng có quyết định này… Như vậy đi, qua hai ngày tôi có thời gian sẽ tìm cô.
Lúc hai người nói chuyện, hai cảnh sát khu vực và một bảo vệ tay cần côn cảnh đi tới đối diện. Một cảnh sát nhân dân đầu đinh trong đó liếc An Tại Đào một cái, đột nhiên tiến tới cản đường của hắn.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.An Tại Đào ngẩn ra, lùi ra sau một bước.
Cảnh sát khu vực vươn tay:
- Tuần tra đồn công an, xin đưa chứng minh thư.
An Tại Đào kinh ngạc nói:
- Chứng minh thư? Ngại quá, hôm nay rời nhà tôi không mang chứng minh thư.
Cảnh sát khu vực kia nhìn thẳng An Tại Đào:
- Anh làm cái gì? Như nào mới có thể chứng thực thân phận của anh?
Lý Tương cười cười, trả lời thay:
- Tôi là Lý Tương, phóng viên Báo Tân Hải Thần, đây là An Tại Đào, đồng nghiệp của tôi...
An Tại Đào nhíu mày, tiến lên một bước:
- Đang yên mấy người dựa vào cái gì chặn đường kiểm tra? Xin đưa thẻ cảnh sát của các người ra.
Bảo vệ mang theo côn cảnh không kiên nhẫn trừng mắt liếc An Tại Đào một cái:
- Gần đây làm nghiêm không biết sao? Chúng tôi làm theo luật, anh đừng có gây chuyện, nhanh đưa chứng minh thư của anh ra, nếu không quay về sở nhận sự điều tra của chúng tôi.
Nói xong, bảo vệ tiến tới đẩy An Tại Đào một cái.