- Tiếp theo, mời cô Hạ Hiểu Tuyết, anh An Tại Đào, nói chuyện tình yêu đã trải qua được không? Mọi người vỗ tay! Ồ, vỗ tay không nhiệt liệt vậy…
Dưới tiếng kích động của người điều khiển chương trình, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, thỉnh thoảng đan xen tiếng vui cười.
An Tại Đào ngẩn ra, Hạ Hiểu Tuyết quay đầu liếc An Tại Đào một cái, khuôn mặt quyến rũ chớp lên ánh hạnh phúc. Cô thoải mái bước một bước trên mặt đất, nhận lấy micro trong tay người dẫn chương trình, lấy lại bình tĩnh, lớn tiếng nói:
- Hôm nay là ngày đính hôn của tôi và Tiểu Đào, đầu tiên cảm ơn các bác các chú, các cô cùng với tất cả khách mời đã đến, tôi là Tiểu Đào là bạn học Khoa Tin tức Đại học Yến Sơn… Bắt đầu từ năm thứ hai tôi… tôi đã thích Tiểu Đào, không dối gạt mọi người, là tôi theo đuổi Tiểu Đào trước… Bất luận trước đây, bây giờ hay là tương lai, Tiểu Đào vĩnh viễn đều là người tôi yêu… Cảm ơn mọi người đã tới!
Nói tới đây, Hạ Hiểu Tuyết lấy tay tháo ngọc bội màu hồng xuống:
- Đây là lễ vật đính ước Tiểu Đào tặng tôi, rất rẻ, chỉ có giá 50 đồng, nhưng trong lòng tôi, nó là báu vật vô giá, tôi sẽ vĩnh viễn trân quý.
- Anh An Tại Đào, trong ngày vui này, chẳng lẽ anh không mói mấy câu với trưởng bối của anh và các vị khách mời?
Chuyện tốt đã thành, vận mệnh thay đổi, tâm tình An Tại Đào hơi kích động. Hắn nhìn mọi người chung quanh, chậm rãi xoay người lại, cúi đầu thật sâu đối với An Nhã Chi ngồi ngay ngắn phía sau:
- Đầu tiên tôi cảm ơn mẹ tôi, không có ơn mẹ tôi ngậm đắng nuốt cay nuôi dạy hơn hai mươi năm, vốn không có tôi hôm nay, ơn mẹ sâu tựa biển rộng, mẹ, cảm ơn mẹ!
Lời An Tại Đào nói trầm thấp nhưng tràn đầy tình cảm. Đôi mắt An Nhã Chi đỏ lên, thuận tay lau nước mắt.
An Tại Đào lấy lại bình tĩnh, lại xoay người xuống cúi đầu nói với vợ chồng Hạ Thiên Nông:
- Cảm ơn ba và mẹ, nuôi dưỡng một người con gái xuất sắc như vậy, cảm ơn hai người cổ vũ ủng hộ con và Hiểu Tuyết, Hiểu Tuyết đối với con rất…
Hạ Hiểu Tuyết kích động lệ nóng lưng tròng, nắm tay An Tại Đào, hai người cùng cúi đầu thăm hỏi khách mời ở đây.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt lại vang lên.
Hạ Thiên Nông cười ha ha, tiến lên nhận micro trong tay Hạ Hiểu Tuyết, đại biểu gia đình hai bên đọc diễn văn, tiếp theo sau là Hoàng Trạch Danh đại biểu đơn vị nhà trai đọc diễn văn, một loạt trình tự tiến hành theo người dẫn chương trình, không khí trên sân cực kỳ sinh động.
…
…
Một chiếc xe con màu đen đỗ rất lâu ở cửa sơn trang Giả Nhật, một người đàn ông trung niên đi lại trong bóng đêm ngoài sơn trang Giả Nhật ánh sáng xán lạn, rút hai điếu thuốc, sau khi do dự thật lâu vẫn không tiến vào. Người đàn ông lên xe, chiếc xe nhanh chóng biến mất trong màn đêm nặng nề.
Không bao lâu, ngay lúc tiệc đính hôn của An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết sắp kết thúc, thư ký Tiểu Mạnh của Hạ Thiên Nông mang theo một cái bọc màu đen bịt kín vội vàng đi đến, tới bên bàn rượu của Hạ Thiên Nông ghé sát lỗ tai ông nhỏ giọng nói vài câu.
- Chủ tịch thành phố Hạ, Phó trưởng ban Trần nói, ông ấy có việc gấp phải về tỉnh, sẽ không tới hiện trường chúc phúc cho Hiểu Tuyết. Phó Trưởng ban Trần còn nói, nếu Chủ tịch Thành phố Hạ có thời gian tới tỉnh, ông ấy sẽ thiết yến khoản đãi ngài.
- Tôi đã biết … Tiểu Mạnh, thay tôi gọi điện cho Phó Trưởng ban Trần, cậu hãy nói tôi cảm ơn lãnh đạo, chờ tôi hoàn thành chuyện của Hiểu Tuyết và Tiểu Đào, tự mình đến nhà bái tạ.
Mày rậm của Hạ Hiểu Tuyết nhướng lên, nhận bọc nhỏ màu đen, khóe miệng lộ ra nụ cười suy tư.
Trần Cận Nam quả nhiên tới tặng lễ. Hạ Thiên Nông đã biết Trần Cận Nam là cha ruột An Tại Đào, sớm đoán được ông ta sẽ tỏ thành ý, vốn ông còn chờ mong bản thân Trần Cận Nam có thể tự mình tiến đến, nhưng hiện giờ xem ra, dù sao ông ấy vẫn là…
Kỳ thật tâm tình Trần Cận Nam rất mâu thuẫn. Nghiêm khắc mà nói, ông cũng không phải ý chí sắt đá, tuy rằng vì tiền đồ ông từ bỏ mẹ con An Tại Đào, nhưng trong lòng vẫn có một loại áy náy rất sâu. Nhất là ngày đó An Tại Đào tự mình tới cửa chất vấn ông, càng tăng thêm loại áy náy này. Mà đối với đứa con chắc chắn không thể đưa ra ngoài ánh sáng này, mấy ngày nay ông cũng luôn chú ý, biểu hiện của An Tại Đào khiến ông giật mình cũng âm thầm vui sướng, thậm chí còn một chút tự hào.
Dù sao cũng là con của Trần Cận Nam! Dựa vào bản thân dốc sức làm cũng có thể trở nên nổi bật.
Cơ bản, Trần Cận Nam cũng định có sắp xếp nào đó với An Tại Đào. Nhưng hiện tại biết An Tại Đào có bố vợ làm Phó Chủ tịch Thành phố, ông liền bỏ qua suy nghĩ này. Đột nhiên nghe được tin tức An Tại Đào đính hôn, ông có lòng nương theo cơ hội chúc mừng Hạ Thiên Nông đích thân tới hiện trường, xem con trai và con dâu của mình, nhưng luôn cảm thấy không có mặt mũi và lời nói nào đối mặt với An Nhã Chi, cho nên cuối cùng vẫn không đi vào.
Đương nhiên, dùng thân phận của ông nếu hạ mình đi tham gia tiệc đính hôn này, chắc chắn sẽ khiến xuất hiện một ít tin đồn. Nếu tin đồn này rơi vào tay người nhà của ông ở tỉnh, với ông mà nói là một phiền toái không nhỏ. Cho nên, ông lựa chọn âm thầm tặng lễ.
Lúc này đây, ông tặng lễ cho Hạ Thiên Nông còn mang theo mấy lời nói, ngoại trừ chúc mừng ra, kỳ thật còn một ý tứ khác, ám chỉ Hạ Thiên Nông chỉ cần thức thời, ông sẽ hồi đáp cho Hạ Thiên Nông một vài thứ … Ví dụ như con đường thăng quan lên chức của Hạ Thiên Nông, ông có thể ra chút sức.
Trong thành phố Tân Hải có Đỗ Canh đề cử và tín nhiệm, ở tỉnh có Trần Cận Nam âm thầm vận tác, chuyện này cơ bản đã không có lo lắng quá lớn. Hạ Thiên Nông nhận lễ của Trần Cận Nam, tâm tình trở nên cực kỳ vui sướng, mà ánh mắt nhìn An Tại Đào cũng trở nên cực kỳ dịu dàng. Tuy rằng An Tại Đào vẫn là An Tại Đào kia, vẫn là một phóng viên nhỏ Báo Tân Hải Thần, vẫn là An Tại Đào duy nhất không thể thay thế trong lòng con gái Hiểu Tuyết, nhưng trong mắt Hạ Thiên Nông, vị trí của An Tại Đào đã tăng lên tới một độ cao rất quan trọng.
Tới hiện giờ, thậm chí ông hơi cảm thấy may mắn vì ánh mắt của mình không tồi. Nếu dựa theo Thạch Thanh, không thể không làm hỏng chuyện hôn nhân này. Phải biết rằng, tuy rằng Hạ gia cùng Trần Cận Nam không có khả năng trở thành thân gia công khai, nhưng có một tầng bí mật không thể cắt bỏ như vậy tồn tại, ông tự nhiên có thể thuận lý thành chương mà đạt được trợ lực từ chỗ Trần Cận Nam, không cần phải nói rõ.
Hạ Thiên Nông nhìn con gái và con rể tương lai đang kính rượu trên bàn cách vách, trên mặt lại lộ ra nụ cười bình thản, ông nâng chén rượu lên đi tới bàn Hoàng Trạch Danh. Chín người bàn này, tất cả đều là lãnh đạo cao tầng của Báo Tân Hải Thần. Đám người Hoàng Trạch Danh vừa thấy Hạ Thiên Nông đi tới kính rượu, khẩn trương cùng nhau đứng dậy, liền nói lãnh đạo khách khí.
Hạ Thiên Nông vỗ bả vai Hoàng Trạch Danh, khẽ mỉm cười:
- Hoàng Tổng, các vị, mọi người là lãnh đạo của Tiểu Đào, tôi làm bề trên, tự nhiên nến tới đây kính chén rượu… Hoàng Tổng à, lại nói, tôi hẳn là cảm ơn ông bồi dưỡng đối với Tiểu Đào… Ha ha, tôi thay mặt đình chúng tôi cùng mẹ Tiểu Đào, kính mọi người một ly, xin cạn chén rượu này!
- Chủ tịch thành phố Hạ khách khí… đây là việc chúng tôi nên làm.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLĐám người Hoàng Trạch Danh khẩn trương nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, còn nói vài lời khách sáo hàn huyên.
Hạ Thiên Nông tự mình tới đây kính rượu, điều này cho lãnh đạo Thần báo một thể diện rất lớn. Phải biết rằng, làm một lãnh đạo thành phố cao cao tại thượng, mặc dù trên tiệc đính hôn của con gái mình, cũng không cần phải đến bàn này kính rượu. Không gì khác, bởi vì cấp bậc đám người Hoàng Trạch Danh không đủ. Chẳng qua, Hạ Thiên Nông kính rượu cũng không phải không có thâm ý, điểm này, từ Hoàng Trạch Danh đến Tôn Lan, mỗi người đều biết rõ trong lòng.
Trong lúc nhất thời, chín lãnh đạo cao nhất tòa soạn đều thầm tính toán trong lòng. Buồn bực nhất nên thuộc về Trương Đạo Luân, ông ta đã đáp ứng Phó Thụy Vân, cố gắng tranh lấy vị trí Phó trưởng Ban Tin tức lần này cho cô… nhưng hiện tại, An Tại Đào vốn không có đất diễn lại biến thành con rể Phó Chủ tịch Thành phố Hạ, có Hạ Thiên Nông rồi, nước cờ này sẽ không dễ hạ.
Mà đối với các phóng viên Ban Tin tức Thần báo tham gia bữa tiệc mà nói, người lựa chọn đứng đầu cho vị trí Phó trưởng ban thứ ba trong lòng bọn họ nhanh chóng từ Hồ Dũng và Phó Thụy Vân chuyển lên người An Tại Đào. Nói đùa, có chỗ dựa vững chắc như vậy, An Tại Đào muốn không được cũng khó.
====
Ngày bầu bán vị trí rốt cuộc tới rồi. Chẳng qua trước khi bầu, nghi lễ đính hôn của An Tại Đào có ảnh hưởng rất lớn. Mấy ngày qua, không ai cho rằng An Tại Đào không cạnh tranh được với Hồ Dũng và Phó Thụy Vân. Trái lại, trong tiềm thức của mọi người Hồ Dũng và Phó Thụy Vân bị bài trừ khỏi cuộc canh tranh.
Dường như, bầu bán lần này đã không có bất luận hồi hộp gì.
Cái gọi là cạnh tranh vị trí, thật ra chẳng qua chỉ là một quá trình biện hộ, vài người cạnh tranh vị trí theo thứ tự lên đài biện hộ, tiếp nhận vấn đề từ ban giám khảo cũng chính là các thành viên bộ máy lãnh đạo, xong rồi cần bộ máy lãnh đạo họp xem xét quyết định. Nói trắng ra là, bản lĩnh ở ngoài cạnh tranh vị trí, dùng ai không dùng ai đều là chuyện một câu nói của lãnh đạo.
Nhưng hình thức vẫn phải làm.
Mười giờ buổi sáng, trong Hội trường, tụ tập tất cả phóng viên cùng với bộ phận biên tập viên của Ban Tin tức. Chín thành viên bộ máy sắc mặt trầm ổn ngồi lên đài chủ tịch, mà một bên đài chủ tịch, lập một đài phát ngôn.
Lên đài đầu tiên là Phó Thụy Vân. Người phụ nữ này thật sự không đơn giản, tuy rằng biết rõ hy vọng đã không lớn, nhưng cô vẫn tràn đầy tình cảm mãnh liệt mà đọc xong bản thảo biện hộ của mình, cuối cùng còn điềm tĩnh tự nhiên khuôn mặt mang theo nụ cười mà trả lời vấn đề của các lãnh đạo.
Chỉ bằng điểm này, cô gái này mạnh hơn Hồ Dũng rất nhiều.
Trương Đạo Luân khen ngợi mà liếc Phó Thụy Vân một cái, trao đổi ánh mắt với mấy lãnh đạo, Triệu Sách nắm micro lên hô:
- Tiếp theo, Hồ Dũng!
- Hồ Dũng!
Triệu Sách hô lại một lần, thấy phía dưới vẫn không có động tĩnh, không khỏi nhíu mày.
- Trương Cương, Hồ Dũng đi đâu vậy? Bảo vệ còn có thể muộn sao?
Triệu Sách bất mãn trừng mắt liếc Trương Cương.
Trương Cương xấu hổ đứng dậy, nhìn quanh bốn phía không phát hiện bóng dáng Hồ Dũng. Đúng lúc này, Mãnh Dương thần sắc thất vọng mà đi đến, vội vàng tới trước mặt Trương Cương nói vài câu. Trương Cương biến sắc, lấy lại bình tĩnh, lớn tiếng nói:
- Các vị lãnh đạo, Hồ Dũng nói … nói cậu ta chủ động rút lui không tới tham gia biện hộ.
Lời vừa nói ra, toàn hội trường ồ lên.
Mà giờ phút này, Hồ Dũng vô lực đứng ngoài viện Báo Tân Hải Thần, tựa vào lan can bằng sắt, mắt nhìn mặt trời chói chang lửa đỏ nhô cao trên đầu, thần sắc trắng bệch. Từ lúc biết An Tại Đào là con rể của Phó Chủ tịch Thành phố Hạ, anh ta liền tự phán tử hình cho mình. Anh ta biết, cho dù mình bỏ ra bao nhiêu công phu, cho dù Lâm Hổ mời khách bao nhiêu lần, gọi bao nhiêu cuộc điện thoại cho anh ta, so ra đều kém một ánh mắt nhàn nhạt của Phó Chủ tịch Thành phố đại nhân người ta.
Hai ngày này, hàng đêm anh ta mất ngủ tâm thần không yên, cảm giác tuyệt vọng và cảm giác vô lực thật lớn tràn ngập trong lòng gần như khiến cho anh ta trở nên điên cuồng. Thứ gọi là hy vọng lớn thất vọng cũng lớn, từ đám mây cao cao tại thượng lập tức ngã quỵ xuống nền đất. Cho nên, anh ta quyết định rút lui, so với lên đài làm trò cười, không bằng thức thời còn có thể bảo toàn một chút thể diện.
Tuy nhiên, nói thật, điều này khiến cho Hoàng Trạch Danh và các thành viên khác trong bộ máy lãnh đạo rất bất ngờ. Phó Chủ tịch Thành phố Hạ không thể đắc tội được, nhưng thể diện và ân tình của Cục trưởng Giáo dục cũng phải trả. Cho nên, Hoàng Trạch Danh một mình tìm Trương Đạo Luân nói chuyện hai lần, đáp ứng sang năm nhất định an bài cho Phó Thụy Vân một vị trí lãnh đạo, mà thực tế, kết quả điều động nội bộ lần này, người được lựa chọn làm Phó trưởng ban Tin tức thứ ba chính là Hồ Dũng. Về phần An Tại Đào, Hoàng Trạch Danh có an bài khác.
Nhưng Hồ Dũng lại đột nhiên chủ động rút lui, Hoàng Trạch Danh và mấy lãnh đạo khác nhíu mày, Trương Đạo Luân âm thầm vui sướng.
Hoàng Trạch Danh chau mày, đứng dậy tạm thời rời khỏi tới văn phòng của mình gọi một cuộc điện thoại.
- Lâm Cục trưởng, tôi là Hoàng Trạch Danh.
- Ồ, Hoàng Tổng à…
Lâm Hổ vừa mới trả lời, Hoàng Trạch Danh hơi bất mãn mà cúi đầu nói:
- Lão Lâm, ông muốn làm thế nào, bên này tôi đã làm không ít việc, đã điều động nội bộ rồi, như thế nào tới thời điểm quan trọng cạnh tranh vị trí, tên Hồ Dũng này đột nhiên chủ động rút lui?
- Cái gì?!
Lâm Hổ kinh ngạc kêu lên.
…
…
Mặc kệ nói như thế nào, rút lui chính là rút lui. Hồ Dũng công khai rút lui, chẳng khác nào rời khỏi hàng ngũ cạnh tranh vị trí.
Cạnh tranh vị trí tiếp tục tiến hành, An Tại Đào đi tới đài cạnh tranh vị trí, gặp thoáng qua Phó Thụy Vâng đang mỉm cười. An Tại Đào giờ phút này, tuy rằng vẫn là gương mặt quen thuộc anh tuấn điềm đạm, chắc chắn mà hơi non nớt, nhưng trong mắt mọi người, hắn đã không còn là An Tại Đào trước đây. Mọi người hoặc cực kỳ hâm mộ hoặc là ghen tị hoặc là ánh mắt phức tạp đặt lên người hắn, nương theo bước đi vững chắc tiến về phía trước mà dáng người hắn trở nên tự do lay động, toàn trường lập tức cực kỳ im lặng, chỉ có thể nghe thấy rất nhiều người thở dốc.
Tuy rằng tình yêu của An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết không quan hệ tới địa vị quyền thế của cha cô, hắn cũng không cảm thấy mình có gì quá khác so với dĩ vãng … nhưng trong mắt người bên cạnh, hắn vẫn là con rể tương lai của Phó Chủ tịch Thành phố rất khác so với ngày xưa.
An Tại Đào chậm rãi đi tới sau đài cạnh tranh vị trí, cúi đầu thi lễ với đài chủ tịch.
- An Tại Đào, dựa theo trình tự quy định, hiện giờ cậu đọc báo cáo cạnh tranh vị trí của cậu.
Triệu Sách nhẹ nhàng nói.
Báo cáo cạnh tranh vị trí của An Tại Đào không tuyệt hảo bằng Phó Thụy Vân, cũng rất ngắn gọn. Mà tiếp theo, vấn đề của đám lãnh đạo đều rất qua loa, toàn bộ quá trình qua loa. Nhưng ngay khi cạnh tranh vị trí sắp chấm dứt, Hoàng Trạch Danh không nên nói lời gây khó nhất đột nhiên đoạt micro cao giọng hỏi:
- An Tại Đào, tôi hỏi cậu. Tuy rằng cậu đạt được một số thành tích. Nhưng thời gian cậu tiến vào tòa soạn quá ngắn, kinh nghiệm lý lịch rất nông cạn, dựa theo lẽ thường không nên tham gia cuộc cạnh tranh vị trí này, cậu nói một chút, vì sao cậu lại tham gia cạnh tranh vị trí phó trưởng ban?
Cán bộ Thần báo dưới đài hơi sững sờ, Hoàng Tổng khen ngợi An Tại Đào nhất như nào lại giống như ăn thuốc súng vậy?
An Tại Đào ngẩn ra, chẳng qua sắc mặt cũng không lộ ra xấu hổ và khó chịu như trong tưởng tượng của mọi người, trái lại khẽ mỉm cười, chậm rãi nói:
- Các vị lãnh đạo, các vị đồng sự, tôi biết, kinh nghiệm lý lịch của tôi rất nông cạn, nhưng tôi có tin tưởng… Bởi vì tôi biết, Thần báo chúng ta là một tập thể tiên tiến có tinh thần và sức sống đổi mới, bộ máy lãnh đạo của Thần báo chúng ta là một bộ máy lãnh đạo cởi mở, đồng nghiệp Thần báo chúng ta là người giỏi nghề. Trong hoàn cảnh và bầu không khí như vậy, mỗi người chúng ta đều đã nhanh chóng trưởng thành.. . cho nên, tôi cả gan tham gia cạnh tranh vị trí lãnh đạo lúc này, rất mong lãnh đạo và các vị đồng chí cho tôi một cơ hội. Cảm ơn mọi người.
An Tại Đào không để lại dấu vết mà kín đáo nịnh bợ các thành viên bộ máy lãnh đạo, lại miêu tả sơ lược hóa giải cục diện xấu hổ của mình. Các thành viên bộ máy lãnh đạo nhìn nhau cười, Trương Đạo Luân tiếp nhận micro cười cười:
- Tiểu An, nói không tồi. Thần báo chúng ta là một tập thể có sức sống tinh thần phấn đấu, chúng ta lựa chọn cán bộ phòng ban, không câu nệ điều kiện và kinh nghiệm lý lịch, chỉ cần có năng lực, đều có thể đi lên cương vị quản lý phòng ban… chẳng qua, cậu cũng phải có chuẩn bị tư tưởng, đối với ửng cử viên lãnh đạo bộ phân liên quan của Ban Tin tức, tòa soạn phải đưa ra theo đại cục, chọn lựa vị trí thích hợp.
Nhân vật số một và nhân vật số hai kẻ xướng người họa như vậy, một mặt trắng một mặt đỏ, khiến đám cán bộ tòa báo tập trung tinh thần quan sát dưới đài có chút vì suy nghĩ theo cách người khác nên không hiểu mình suy nghĩ gì. Thầm nghĩ, chẳng lẽ Hoàng Tổng thật sự là loại cán bộ không vì quyền thế mà khom lưng trước lãnh đạo trong truyền thuyết? Không, không, không, mọi người lập tức liền bỏ đi suy nghĩ không thực tế này trong đầu.
Trong mạng lưới quan hệ chủ đạo xã hội, nếu Hoàng Trạch Danh không biết thời vụ như vậy, ông ta làm sao có thể từ một nhân viên Thành đoàn nho nhỏ một đường đi thẳng lên cương vị lãnh đạo cấp huyện? Phải biết rằng, tuy rằng Tổng biên tập kiêm Tổng biên tập tòa soạn không thể so sánh với các Chủ tịch huyện và Cục trưởng đại nhân, nhưng dù sao cũng là biên chế cấp huyện, là cán bộ quản lý Thành ủy. Nói trên lý luận, bất cứ lúc nào ông ta cũng có thể trao đổi đi làm chủ quản các bộ phận khác… ví dụ như làm Chủ tịch huyện vân vân.
- Xin lãnh đạo yên tâm, tôi phục tùng bố trí của tổ chức. Cho dù có thể cạnh tranh vị trí thành công hay không, tôi đều trước sau như một hoàn thành tốt công tác của mình, xin lãnh đạo và các đồng chí xem hành động thực tế của tôi.
An Tại Đào thản nhiên nhìn gương mặt Hoàng Trạch Danh, lấy lại bình tĩnh kết thúc cuộc cạnh tranh vị trí của mình một lần nữa.
Dùng sự hiểu biết của hắn đối với Hoàng Trạch Danh, lúc này Hoàng Trạch Danh cố ý làm khó dễ, chỉ là biểu hiện bề ngoài.
Khóe miệng Hoàng Trạch Danh lộ ra một nụ cười tán thưởng:
- Nói rất khá. Một khi đã như vậy, tan họp. Bộ máy lãnh đạo lập tức sẽ tiến hành thảo luận chọn người, một giờ sau do phòng thư ký biên tập tuyên bố kết quả.
…
…
Một giờ nói dài cũng không dài nói ngắn cũng không ngắn. Trong hội trường, rất nhiều người đều không rời đi, kiên nhẫn chờ đợi kết quả. An Tại Đào lại rời đi, hắn trở lại văn phòng gọi điện cho An Nhã Chi, hỏi tình hình Trúc Tử đến trường. Trúc Tử lên cấp hai, An Nhã Chi tìm mấy lãnh đạo trường cấp hai Tân Hải, chuẩn bị để Trúc Tử chuyển trường học tại đó.
Trường cấp 2 Tân Hải là trường điểm của Tân Hải. Sau khi lãnh đạo trường cấp 2 Tân Hải biết được tình hình của Trúc Tử, hơn nữa An Nhã Chi lại là giáo viên trong trường, trên cơ bản đồng ý an bài Trúc Tử vào học.
Dưới sự chiếu cố và trấn an cẩn thận của An Nhã Chi, hai ngày này cảm xúc của Trúc Tử cũng yên ổm xuống, tuy rằng còn chưa hoàn toàn quen thuộc hoàn cảnh mới và nhà mới, nhưng tốt hơn rất nhiều so với trước kia.
- Mẹ, Hiệu trưởng Tống nói thế nào?
- Mẹ vừa mang Trúc Tử trở về từ văn phòng Hiệu trưởng Tống, Hiệu trưởng Tống nói, tình hình này của Trúc Tử trường học trên cơ bản đồng ý nhận. Nhưng, Hiệu trưởng Tống cũng nói, do chuyển trường vượt qua khu vực, tuy rằng tình hình của Trúc Tử đặc biệt, nhưng vẫn cần chúng ta tới phòng Dân chính lập chứng minh, sau đó đến Cục Giáo dục xin báo đáp, chỉ cần Cục Giáo dục phê chuẩn, trường học lập tức thu nhận an bài sắp xếp lớp học.
An Nhã Chi cười cười:
- Tiểu Đào, con yên tâm làm việc, chuyện này con đừng quan tâm, mẹ đi xử lý là được.
An Tại Đào lên tiếng, cũng không quá để ở trong lòng, cơ, bản, loại tình hình này của Trúc Tử, cũng chỉ là làm thủ tục là xong việc, hẳn không có vấn đề quá lớn. Ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy hơi nhàm chán, An Tại Đào liền ngồi xuống, tùy tiện cầm một tờ báo cũ lật xem.
Đối với kết quả cạnh tranh vị trí, nếu nói hắn tuyệt đối không căng thẳng đó là lời dối trá. Nhưng, dù sao hắn cũng có lịch duyệt nhân sinh hơn mười năm, không phải cậu bé mới ra đời, ngay cả trong lòng có chút chờ mong và khẩn trương, cũng quả quyết không đến mức biểu hiện ở trên mặt.
Vừa lật xem vài lần, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến tiếng còi xe cứu thương chói tai.
Mã Hiểu Lệ vọt vào, hô:
- Tiểu An, mau xem, Hồ Dũng đột nhiên sùi bọt mép té xỉu dưới lầu, bảo vệ gọi 120 cấp cứu.
An Tại Đào lập tức đứng dậy đi tới cửa sổ trước mặt nhìn xuống dưới, vừa lúc thấy hai người áo dài trắng nâng một bộ cán lên xe, người nằm phía trên đúng là Hồ Dũng, mơ hồ có thể thấy được khuôn mặt trắng bệch hai mặt nhắm nghiền. Chuyện tình xảy ra đột nhiên, bộ máy lãnh đạo đang họp, Trưởng ban Tin tức Trương Cương mang vài phóng viên chính của Ban Tin tức đứng một bên, vội vàng nói gì với bác sĩ.
An Tại Đào kinh ngạc nói:
- Chị Mã, đây là có chuyện gì?
- Ai biết được, có thể là…
Mã Hiểu Lệ thở dài một tiếng, tuy rằng cô vẫn không hề qua lại với Hồ Dũng, thường có cãi lộn, cũng xem không được tính tình phẩm tính Hồ Dũng, nhưng dù sao cô cũng là một cô gái thiện lương, nhìn thấy đồng sự của mình đột nhiên phát bệnh, trong lòng cũng có phần không dễ chịu.
An Tại Đào cũng thở dài một tiếng:
- Đi, chị Mã, chúng ta xuống xem, xem có chỗ nào cần chúng ta hay không.
An Tại Đào vội vàng chạy xuống dưới lầu. Nhưng chờ hắn xuống dưới, xe cứu thương đã rời khỏi sân Thành báo nhanh như điện chớp, Trương Cương an bài hai phóng viên nam đi theo tới bệnh viện.
…
…
Kết quả rất nhanh được đưa ra. Chẳng qua, kết quả này khiến tất cả mọi người chấn động.
Các thành viên bộ máy lãnh đạo mặt mang nụ cười cùng đi lên đài chủ tịch, ngoại trừ Chủ tịch Công đoàn Tôn Lan tới bệnh viện thăm hỏi Hồ Dũng. Triệu Sách chậm rãi đứng dậy, nhìn hơn trăm viên nhân viên của tòa soạn chờ đợi kết quả, cất cao giọng nói:
- Các đồng chí, căn cứ tình hình lần cạnh tranh vị trí lần này, cùng với đánh giá tổng hợp của phòng Thư ký biên tập đối với người cạnh tranh vị trí lần này, trải qua nghiên cứu quyết định của bộ máy lãnh đạo tòa soạn, đảm nhiệm chức vụ…
Nói tới đây, Triệu Sách hơi dừng một chút, ánh mắt mỉm cười lướt qua người An Tại Đào, dừng trên người Phó Thụy Vân sắc mặt hơi đỏ lên. Trong phòng hội nghị lặng ngắt như tờ, mỗi người đều ngừng hô hấp chờ đợi Triệu Sách tuyên bố kết quả.
Triệu Sách khẽ mỉm cười, quay đầu thoáng nhìn Hoàng Trạch Danh, thấy nhân vật số một không có bất luận dị nghị gì, liền xoay người qua, ho khan hai tiếng, hắng giọng một cái.
An Tại Đào lẳng lặng ngồi kia, thần sắc không thay đổi. Mà Phó Thụy Vân an vị bên hắn, khóe mắt An Tại Đào phát hiện, nữ phóng viên thanh tú hơn ba mươi tuổi này nắm chặt bút máy trong tay, mắt không nháy mà nhìn Triệu Sách.