- Sau rồi thế nào?
Diệp Phàm cụng thêm một ly rồi hỏi tiếp.
- Sau đó Điêu Lập Sơn nổi lòng tốt bỏ tiền cứu Dương Tố Mai, Trần Khiếu Thiên cũng là một người nhận ân sẽ báo. Trong quá trình chữa trị thì gặp Điêu Lục Thuận lúc ấy mới 10 tuổi rất đáng yêu nên dạy dỗ gã một tháng, nghe nói còn để lại một quyển quyền kinh của nội gia. Đưa cho Điêu Lập Sơn một miếng ngọc bội bằng đầu ngón tay, nói sau này nhà Điêu Lập Sơn có chuyện gì nhất định sẽ giúp.
Sau khi Điêu Lục Thuận bắt cóc Nam Cung Cẩm Thần đưa đến nhà của Trần Khiếu Thiên ở thôn Hoa nhân diêu. Trần Khiếu Thiên đối với Nam Cung Cẩm Thần cũng không tệ lắm, cũng không ngược đãi. Tuy nhiên lúc bị bao vây, Trần Khiếu Thiên thấy vợ mình bị bắt nên tức giận vuốt qua người của Nam Cung Cẩm Thần mấy cái.
Sau đó Nam Cung Cẩm Thần tức thì mê man, đưa đến bệnh viện Thủy Châu kiểm tra thân thể thì không có gì đáng ngại nhưng vẫn hôn mê không rõ nguyên nhân. Cuối cùng kết luận là não bộ bị thương, e là sẽ thành người thực vật. Lúc cứu ra được, chủ tịch Nam Cung còn rất cao hứng, nào ngờ sau khi biết chuyện con trai mình sắp biến thành người thực vật thì ông ấy cơ hồ hỏng mất, nước mắt người già không ngừng tuôn chảy, vừa hy vọng đã tuyệt vọng như vậy thì ai có thể chịu nổi, ai...... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Triệu Thiết Hải thở dài thườn thượt.
- Đội cảnh sát hình sự cũng không có cao thủ, nghe nói trong bộ An ninh của Hoa Hạ chúng ta cũng có rất nhiều cao thủ đặc nhiệm thần bí, giết người có giấy phép, có thể mời bọn họ xem sao, không chừng lại có cách.
Diệp Phàm đưa ra ý kiến, nghĩ thầm," Chắc là ông lão kia đã dùng âm thủ, nghe sư phụ nói nội kình đạt tới tầng thứ sáu thì có thể lấy tay điểm mạch làm tắc nghẽn mạch máu. Người nào bị cao thủ điểm huyệt có thể biến thành kẻ điên, thành người thực vật hoặc cười cả ngày… vân vân.
Nếu không có phép giải huyệt thì dù có nội kình mạnh hơn người hạ thủ cũng khó khăn, làm không tốt có thể làm cho người bị điểm huyệt tổn thương, xui xẻo có thể chết người. Tuy nhiên khi đó lão Phí cũng cười nói: Cao thủ Hoa Hạ ta có thể đạt tới thuật dưỡng sinh tầng thứ sáu trở lên hiếm như lông phượng, sừng lân, không có mấy người. Hơn nữa loại cao thủ này trên căn bản là ẩn sĩ cao khiết, bình thường không đi làm chuyện ác. Hơn nữa có thân thủ tốt cũng chưa chắc có thuật điểm huyệt, tuyệt kỹ này rất ít.
- Có một đơn vị bộ đội, nghe nói là lính đặc nhiệm quốc gia cấp A, có tên gọi là Mũ đen. Gọi như vậy không phải vì bọn họ mang mũ màu đen mà trên mũ có một hoa văn màu đen. Lúc anh còn ở lính trinh sát nghe lén được một thiếu tá đặc nhiệm nói vậy.
Tuy nhiên cũng chỉ là nghe vậy thôi mà chưa từng gặp. Biệt đội Mũ đen an ninh quốc gia này cũng không chịu sự quản lý của bộ an ninh mà do bộ an ninh, bộ công an, quân ủy trung ương và cục cảnh vệ quốc gia cùng xây dựng. Chữ "quốc" trong phiên hiệu của bọn họ là biểu thị cho tổ quốc chứ không phải thuộc riêng bộ an ninh. Nghe nói tổ trưởng tổ A này chính là chủ tịch nước, đương nhiên chỉ là danh dự, còn điều hành trực tiếp là một sĩ quan cấp tướng.
Cao thủ trong tổ A này đều là siêu cấp, cả nước không quá 30 người, nghe đồn sau lưng chín thường vụ của Bộ chính trị đều có một người, trong các đại sứ quán đặt tại các siêu cường như Mỹ, Nga, Anh cũng đều có một, cuối cùng còn lại trong nước không nhiều lắm, tuyệt đối không quá mười người. Nghe nói những người này đều là cấp bậc thượng tá, hưởng thụ đãi ngộ cán bộ cấp phó ba, cho dù là cục trưởng tỉnh Nam Phúc chúng ta có gặp cũng phải cúi đầu.
Triệu Thiết Hải nói rất say mê, ánh mắt lóe lên sự ngưỡng mộ.
- Ai! Thật khiến cho người ta hâm mộ, nếu có thể vào tổ A thì tốt biết mấy, ha ha!
Diệp Phàm thuận miệng thở dài nói, bản thân mình coi như cũng là cao thủ một phương, nếu có thể kiêm nhiệm chức vụ kia đi làm công tác thì tốt biết mấy. Tuy nhiên lý tưởng của Diệp Phàm là làm quan, cho dù là tổ A giết người có giấy phép thì cuộc sống cũng luôn căng thẳng. Hơn nữa cũng chỉ giết người đáng giết, sau đó còn phải xuất trình chứng cứ, nếu không sẽ phải ra tòa án binh, cũng không phải là đơn giản......
- Tiến vào đó ư! Nghĩ khá lắm! Ai không nghĩ như vậy, tuy nhiên nghe nói mỗi thành viên tổ A đều có thân thủ đạt mức lục đoạn của võ thuật truyền thống Trung Quốc. Hơn nữa còn phải qua kiểm tra nghiêm ngặt vì quyền lực của bọn họ quá lớn. Nếu không cẩn thận lọt vào một người xấu thì xong rồi.
Triệu Thiết Hải lắc đầu.
- Thân thủ lục đoạn nghĩa là sao?
Diệp Phàm hứng thú, sư phụ lão Phí đến bây giờ cũng không nói cho hắn biết về phân chia cấp bậc của những cao thủ nội gia Hoa Hạ khiến Diệp Phàm hết sức buồn bực, không biết bản thân mình hiện giờ đạt tới cảnh giới Thuần Hóa của tầng thứ năm thuật dưỡng sinh là đứng ở vị trí nào.
- Điều này anh cũng mới nghe người anh em Tề Thiên nói lại. Tề Thiên chính là thượng úy thuộc đội Liệp Báo của quân khu Lĩnh Nam, thân thủ bất phàm, nghe nói bản thân hắn cũng chỉ mới đạt tới nhị đoạn Thuần Hóa.
Triệu Thiết Hải ra vẻ thần bí đóng cửa phòng Vip lại rồi mới thì thào.
- Ừ! Tề Thiên thì em đã thấy, thân thủ đúng là bất phàm, lúc ấy một phát súng bắn chết Tam Quý Tử cách đó 50 mét.
Diệp Phàm gật đầu, trong đầu hiện ra hình ảnh người thượng úy với cặp mắt rất có thần.
- Tề Thiên nói, Hoa Hạ chúng ta đất rộng người đông, núi sông thanh tú. Ở rất nhiều thâm sơn cổ tháp, thậm chí là ở chỗ náo nhiệt cũng có cao nhân tuyệt thế ẩn náu. Tổng thể mà nói, hiện giờ phân chia cảnh giới của võ thuật truyền thống Trung Quốc bao gồm 9 đoạn lớn, mỗi đoạn như vậy lại chia ra 3 đoạn là hạ đoạn, trung đoạn, thượng đoạn. Vượt qua đoạn 1 đến đoạn 3 được gọi là võ sĩ, căn cứ đẳng cấp chia làm hạ đẳng võ sĩ, trung đẳng võ sĩ, thượng đẳng võ sĩ. Đoạn từ 4 đến 6 gọi là Vũ Sư, đoạn từ 7 đến 9 chính là đại Vũ Sư, từ sau đó gọi là cái gì mà
"Tiên Thiên tôn giả", sau đó có gì nữa thì không biết.
Tuy nhiên Tề Thiên có nói đừng bảo là Tiên Thiên tôn giả mà lục đoạn Vũ Sư cũng chưa từng gặp qua. Quá là hi hữu! Nếu như có thể gặp thì gã lập tức bái sư, ha ha...... Thằng ranh kia cũng rất vui tính nha! Tất cả thành viên tổ A đều là Vũ Sư đỉnh cấp, có chức vụ đều là Đại Vũ Sư, chắc là trong 30 người thì có 10 đại Vũ Sư, 20 Vũ Sư, không biết 10 đại Vũ Sư này ở đâu, nếu để anh thấy được sẽ lập tức gọi là ông ngay, ha ha......
Ánh mắt của Triệu Thiết Hải lại càng sáng quắc, nước miếng thiếu chút nữa đã chảy ra. Diệp Phàm bên cạnh suýt cười sặc, thầm nghĩ, " Vậy sao gặp em không gọi là ông đi, em cũng đã là cảnh giới Thuần Hóa tầng thứ năm thuật dưỡng sinh rồi này, còn lão Phí là tầng thứ tám chính là
"Tiên Thiên tôn giả" rồi, điều này nói lên phân chia cấp bậc của thuật dưỡng sinh cao hơn với phân chia cấp bậc võ giả Hoa Hạ nửa bậc. Với thực lực tầng thứ năm đỉnh cấp của mình chắc là tương đương với cao thủ lục đoạn của tổ A. Ai!
Mình cũng coi là Vũ Sư rồi, gần bằng đại Vũ Sư, đáng tiếc là sư phụ tu luyện mấy chục năm mới đến tầng thứ tư đỉnh cấp, là Vũ Sư trung đẳng. Xem ra phải coi căn cốt và cơ may là quan trọng nhất, ha ha...... Để lúc nào bộc lộ tài năng cho thượng úy Tề Thiên xem cho gã quỳ xuống gọi một tiếng sư phụ cũng rất là phong cách. Còn như anh Triệu đòi gọi ông nội thì coi như xong, mình đỡ không nổi, ha ha......
Diệp Phàm trầm tư một hồi, cảm thấy rất sảng khoái, nghĩ tới chuyện của công tử Nam Cung biết đâu mình lại có cách giải quyết. Nếu như chuyện thành công có lẽ chủ tịch Nam Cung sẽ có hứng thú đầu tư vào nhà máy giấy Ngư Dương.