- Tôi...... Tôi......
Phạm Xuân Hương bị dọa cho sợ đến run rẩy, lắp ba lắp bắp. Những người này làm sao bọn cô có thể chọc vào, mình chỉ là một quán cơm nho nhỏ, dù thế nào cũng phải chịu nhún.
- Chúng tôi làm chứng!
Đám người Lý Ngưu đứng ra nói lớn, bọn họ biết tổ trưởng Diệp xưng huynh gọi đệ với phó chủ tịch huyện Trương và thần tài cục trưởng Triệu cho nên không sợ.
- Đồn phó Hồ, bọn chúng không tính.
Tiếu Đại Xuyên đắc ý nói, ngón tay giờ cũng đỡ đau nên đã chỉ được.
- Như vậy đi tổ trưởng Diệp, cậu bồi thường cho Đại Xuyên mấy ngàn tiền thuốc thì coi như xong. Cậu vừa mới tốt nghiệp, nếu có tiền án thì phiền hà đấy. Trong người cậu còn có ít tiền sửa đường đấy, bản thân mình......
Tiêu Trường Hà nói ra vẻ rất quan tâm Diệp Phàm.
- Thì ra là lão này muốn nhòm ngó 10 vạn đồng của mình.
Diệp Phàm mắng thầm.
- Ừ! Phó chủ tịch Tiêu đã nói vậy thì coi như xong, tổ trưởng Diệp sau này nên cẩn thận một chút, đừng ra tay bừa bãi!
Hồ Đức Lượng ra vẻ độ lượng.
- Sao phải xin lỗi, người nói xin lỗi là Tiếu Đại Xuyên không phải là tôi. Nếu đồn phó Hồ cứ nhất quyết là tôi làm vậy thì tôi chấp nhận điều tra. Xử phạt hay không xử phạt tự có người định, luật pháp quốc gia còn ở đó.
Diệp Phàm quả quyết cự tuyệt, lắc đầu không chút sợ hãi, quay đầu lại nói với Lý Ngưu:
- Anh gọi điện thoại cho anh Thiết Hải, nói tôi tiếp nhận điều tra, bảo anh ấy về thẩm vấn.
- Điều tra! Điều tra cái gì người anh em. Có phải gọi anh đến điều tra cậu một bữa ăn bao nhiêu cơm,
"ăn" luôn cả cô Xuân Hương rồi hay không. Tuy nhiên thằng em dạo này số đỏ, tiền không thành vấn đề. Cậu xem cục trưởng Chu cứ luôn càm ràm muốn thằng em mời khách. Cục phó Vu trên thành phố cũng đã nói rồi, hôm sau lên nhà hàng thành phố Mặc Hương phải bắt thằng em mời cơm, chuẩn bị đem tiền đi, anh chờ đấy, ha ha......
Bên cạnh cửa đột nhiên truyền đến tiếng cười khả ố của Triệu Thiết Hải.
- Ha ha! Là anh Triệu và anh Chu a! Đã ăn cơm chưa vậy?
Diệp Phàm đứng lên chào hỏi.
- A! Là cục trưởng Chu, mời ngài ngồi.
Hồ Đức Lượng đột nhiên nhìn thấy cục phó Chu Bách Thành trên huyện tới thì vội vàng nịnh nọt. Y nghe nói rằng rau khi cục trưởng Vương lên làm bí thư chính pháp thì muốn từ chức cục trưởng để chuyên tâm bên mảng tư pháp, rất có thể Chu Bách Thành sẽ thăng lên làm cục trưởng.
Ngay cả Tiêu Trường Hà cũng đứng lên nhiệt tình chào hỏi, người ta là thường vụ phó cục trưởng cục công an quyền cao chức, tuy nói là cùng cán bộ cấp phó phòng như mình nhưng mạnh hơn nhiều lắm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Ừ!
Chu Bách Thành đáp nhẹ, không nóng không lạnh, quay sang nói với Diệp Phàm:
- Đi, đi Bách Vị Các uống rượu ăn thịt chồn vàng với chúng ta đi.
- Cái này...... Em không đi được, còn phải tiếp nhận điều tra......
Diệp Phàm vờ vịt ra vẻ khó khăn.
- Có chuyện gì vậy? Xem bộ bàn rách ghế gãy như vậy cũng biết là có chuyện không hay. Thiết Hải, lập tức điều tra cho tôi, đáng phạt sẽ phạt, đây là thiên hạ của đảng, sao có thể tùy tiện đập phá quán cơm nhà người ta. Hừ! Thằng em, chúng ta đi, Thiết Hải thì ở lại xử lý cho xong rồi hẵng đi.
Chu Bách Thành thân thiết vỗ vai Diệp Phàm, lần này y có thể lên được vị trí cục trưởng cục công an huyện Ngư Dương, tuy không thể vào thường vụ nhưng cũng là tâm nguyện nhiều năm. Nói ra còn nhờ anh bạn nhỏ Diệp Phàm, nên hai tiếng anh em cũng là chân thành chứ không phải sáo rỗng.
Lần này phá được vụ án Điêu Lục Thuận, bốn người Triệu Thiết Hải, Chu Bách Thành, Vu Kiến Thần, Lý Xương Hải đều nhận được huân chương và tiền thưởng, chắc là có thể đều lên được một cấp. Bởi vì vụ án Điêu Lục Thuận quá lớn, trong lòng bốn người đều coi Diệp Phàm là phúc tướng của mình, là một thằng em nhỏ thực sự. Thậm chí trong mắt tổng đội trưởng đội cảnh sát hình sự tỉnh Lý Xương Hải thì phân lượng của Chu Bách Thành còn không bằng Diệp Phàm, quan hệ của y và Chu Bách Thành là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng với Diệp Phàm thì như là anh em.
- Ha ha! Không có chuyện gì, là Đại Xuyên không biết chuyện có va chạm với người anh em họ Diệp đây. Đại Xuyên, còn không mau bồi tội cậu Diệp đi.
Hồ Đức Lượng lúc này không thể không cúi đầu.
- Nhưng...... Vâng......
Tiêu Đại Xuyên còn chưa kịp phản ứng thì Tiêu Trường Hà đã nhướng mày hừ nói:
- Còn không mau đi, muốn vào cục cảnh sát phải không? Suốt ngày chỉ biết sinh sự là giỏi.
- Mẹ kiếp! Ngươi u mê rồi có phải hay không?
Thấy Tiêu Đại Xuyên còn chần chừ, Tiêu Hổ Thạch lập tức cho gã một cái bạt tai. Y giận đến muốn chết, Lâm Tuyền tam bá dù trâu bò đến đâu đi chăng nữa cũng chỉ dám quậy trong vòng khuôn phép.
Nếu quả thật nhắm trúng Chu Bách Thành sắp lên cục trưởng cục công an, làm cho y tức giận điều tra ra hết chuyện xấu của mình thì không chừng tù cả nút. Hiện giờ y rất hối hận, không ngờ thằng ranh họ Diệp lại có lai lịch như vậy, chẳng những xưng huynh gọi đệ với cục phó Chu mà qua miệng của Triệu Thiết Hải còn loáng thoáng nghe được là cục phó Vu gì đó ở thành phố cũng là anh em với hắn, tên trâu bò như vậy sao mình có thể đụng tới.
Hồ Thất ở bên cạnh cũng âm thầm kêu may mắn, nhìn Diệp Phàm có vẻ sợ hãi, trong lòng thầm mắng, "Mẹ kiếp! Không ngờ thằng thư sinh này lại là một đại thần, ông mày chọc vào thì toi rồi.
- Coi như vậy đi! Nói xin lỗi thì miễn, sau này chú ý một chút là được. Cô chủ Phạm, cô nhanh tính xem bàn ghế hư hỏng hết bao nhiêu, nói ra một con số cho anh Triệu là được, cục phó Chu thấy sao?
Diệp Phàm đỡ Phạm Xuân Hương dậy nhẹ nhàng nói rồi quay sang hỏi Chu Bách Thành, dù sao mới vừa rồi y cũng bảo phải xử lý nghiêm khắc.
- Anh Diệp......Anh Diệp, chúng tôi lập tức cho thay mới.
Tiêu Đại Xuyên đúng là nhân vật co được dãn được, lập tức lật mặt gọi một tiếng anh Diệp.
- Ừ! Sau này chú ý một chút.
Chu Bách Thành nghiêm mặt hừ một tiếng, coi như cho Diệp Phàm đầy đủ thể diện.
- Lý Ngưu, sau này bãi cát cậu có thể nhanh chóng tiếp quản, nghe nói bên thị trấn Giác Lâm đang có một tòa nhà cần một khối lượng lớn cát đá.
Tiêu Hổ Thạch thân mật vỗ vai Lý Ngưu, khéo léo bán cho Diệp Phàm một mối nhân tình, ý nói là bản thân mình đã buông tay.
- Đúng vậy! Lý Ngưu sau này cần liên lạc với người bán cát cứ tìm tôi, tôi nhất định có thể giúp được.
Hồ Thất cũng không cam chịu đi sau.
- Không có chuyện gì rồi anh Chu, anh Triệu, tối nay đi uống thôi.
Diệp Phàm cười nói:
- Em gái nuôi, anh đi đây, sau này có chuyện gì gọi điện cho anh. Phó chủ tịch Tiêu, đồn phó Hồ, có đi uống vài chén không?
Diệp Phàm cố ý hỏi vì hắn biết hai tên kia sẽ không đi, bởi vì Chu Bách Thành không muốn mời bọn họ.
Đúng vậy!
Tiêu Trường Hà và Hồ Đức Lượng vội vàng cung kính từ chối, nói là đã ăn rồi, hôm nào bọn họ mời khách vân vân. Tuy nhiên trong lòng cũng bớt giận Diệp Phàm, cảm thấy thằng ranh này vậy mà biết nhìn đại cục, không đến nỗi quá chèn ép bọn họ. Thật ra Hồ Đức Lượng đúng là muốn đi, khó có thể có cơ hội ngồi cùng với cục trưởng tương lai nhưng Triệu Thiết Hải đâu cho y cơ hội, quay đầu đi luôn, trong lòng còn mắng thầm, " Mẹ kiếp! Chơi ông hả, biết rõ Diệp Phàm là anh em của ông còn muốn ra tay......"
Buổi tối, Diệp Phàm uống ngà ngà say, khi trở lại phòng thì đã mười hai giờ.
Sau khi tắm rửa qua quýt đang muốn lên giường ngủ thì tính trẻ con lại nổi lên, vận thuật thần nhĩ áp vào vách tường liền với phòng của Thái Đại Giang nghe xem lão quỷ đó có cách chơi gì mới không. Thật ra thì có thể nghe được một số tin tức liên quan đến mình mới là trọng yếu, đặc biệt là tình hình sáp nhập và cuộc bầu cử ở thôn cũng vào thời khắc quan trọng.
Lúc tối uống rượu đã nghe Chu Bách Thành nói về việc sáp nhập đã gửi công văn lên trên, thành phố cũng đã đồng ý. Trên nguyên tắc thì bí thư và chủ tịch xã Khanh Hương sẽ chuyển sang làm phó bí thư và phó chủ tịch thị trấn.