Quán Trà Nostalgia

Chương 13: 13 Sự Thật

Chàng Hiệp Sĩ ngồi trên ghế, ánh nhìn xa xăm.

Gã Có Sừng càng lo lắng hơn.

Hắn không biết phải an ủi người khác như thế nào, dù có thể nói rằng cậu là người yêu của hắn, thì hắn cũng chẳng biết phải làm gì cả.

Đôi lúc hắn cũng cảm thấy bất lực khi nhìn người yêu nhỏ chịu khổ, khi bản thân hắn phải đóng vai phản diện chỉ để hoàn thành vai trò cho cậu.

Hắn muốn rời bỏ cái vương quốc này, và cậu sẽ không phải đau khổ nữa.

Nếu Saron ở đây thì tốt quá, Gã Có Sừng nghĩ vậy, ít ra sẽ có vài lời khuyên hữu ích.

"Này Cyril." Đột nhiên Chàng Hiệp Sĩ gọi tên hắn.

Hắn giật mình, vội vàng lại gần cậu "Sao thế?"

"..

Tớ phải làm thế nào đây? Cứ lo lắng suốt.." Cậu cuộn tròn trên ghế, mặt ỉu xìu "Cũng có cảm giác bồn chồn thế nào ấy."

Gã Có Sừng không bình phẩm gì.

Hắn ngồi xuống bên cạnh, sau đó khẽ ôm cậu vào lòng.

Đây là hành động hắn thường làm khi không thể nghĩ ra lời hay ý đẹp gì để nói.

Nhưng thật ra, Chàng Hiệp Sĩ cần sự hành động hơn mấy lời nói suông, nên cậu thích cái ôm này hơn những câu an ủi khác.

Vị quỷ vương xoa đầu cậu.

Cả hai cứ như vậy một lúc, cho tới khi cánh cửa lớn khẽ mở.

Tôi đứng ở cửa, tất nhiên là không chuẩn bị cho khung cảnh diễn ra trước mắt.

Nhưng cũng chỉ hơi giật mình một chút thôi.

Bóng lưng của Chàng Hiệp Sĩ hơi cứng lại, và Gã Có Sừng chỉ hơi bất ngờ thôi.

Tôi gật đầu, nói "Đi trước nhé" rồi rời khỏi lâu đài của hắn.

Vừa đi vừa nghĩ, mối quan hệ giữa bọn họ ngày càng khắng khít hơn rồi, nếu như tôi cứ đâm đầu liều chết với Cyprus như vậy thì có phải một ý tưởng điên rồ không?

Nếu tôi cứ thế chấp nhận yêu cầu của Cyprus, ở bên y, thì bọn họ sẽ không còn bị quấy rầy nữa.

Còn nếu tôi không chấp nhận y, hậu quả ghê gớm nhất tôi không thể không nghĩ tới.

Y đã luôn là một gã tàn bạo, tôi không tài nào đoán trước được những gì y đang và sẽ làm.

Với tư cách là một chủ quán trà bình thường và chẳng có gì đáng nghi, tôi thực sự cảm thấy yếu đuối và nhỏ bé.

Những cảm xúc cực đoan đã đẩy tôi đến trước cửa nhà Bé Tí, giống như thời xưa lúc chúng tôi mới gặp nhau sau khi tôi chạy trốn khỏi y.

Bé Tí là người biết rõ chuyện quá khứ của tôi nhất ngoại trừ Salina.

Anh ta thở dài ra chiều bất lực.

"Saron à, tại sao cậu lại phải tốn nhiều tâm tư vào bọn họ thế? Họ cũng chẳng phải gia đình thân thiết gì, giờ cậu lại phải lao đầu vào nguy hiểm chỉ vì những người không quen biết ư?"

"Tớ sẽ không dùng từ không quen biết đâu bạn tôi." Tôi dựa lưng lên lưng ghế đã hơi sờn "Tớ thực sự nợ bọn họ rất nhiều.."

"Có nợ phải trả, tớ biết! Chỉ là cậu đang gồng quá đấy.

Việc này sẽ ảnh hưởng tới cả thanh danh lẫn tính mạng, liệu nó có đáng không?" Bé Tí kêu lên.

Phải rồi, liệu nó có đáng không?

Tất cả những gì tôi đang làm, nếu nhận được, liệu sẽ có ai cảm kích không?

Tôi lại đi lang thang không mục đích trên con đường mòn.

Cứ mỗi phút trôi qua, tôi lại càng cảm thấy tiêu cực hơn.

Lạ thật, tại sao tôi lại cứ muốn làm những việc chẳng liên quan gì tới mình nhỉ? Chàng Hiệp Sĩ và Gã Có Sừng ở bên nhau rồi thì tôi cũng chẳng can hệ gì.

Nhưng mà..

Ánh nắng dần tản đi trên con đường đầy sỏi đá.

Giữa những tán cây, nắng dần mất, chuẩn bị được thay thế bởi một tia sáng dịu dàng hơn từ mặt trăng.

Tôi ngẩng đầu nhìn trời, trong đầu lóe lên một suy nghĩ.

Có lẽ tôi đang muốn làm một việc gì đó khiến người khác hạnh phúc, không chỉ để trả lại nợ của mình, mà còn để nhấn chìm lương tâm dằn vặt bao năm nay.

Phù, lại một ngày bỏ bê công việc, Salina sẽ tiếp tục cằn nhằn nếu tôi cứ sang chỗ chị ấy.

Tất cả là tại Cyprus hết, chắc chắn rồi.

Đã tỉnh táo hơn từ những suy nghĩ rối rắm, tôi phát hiện bản thân đang đứng giữa một rừng cây kì lạ.

Cái thói quen này luôn đưa tôi tới những nơi mà bản thân còn không biết.

Tôi dò dẫm đi theo những viên gạch trên nền đất, theo hướng những ánh sáng còn sót lại mà đi về.

Trên con đường gập ghềnh sỏi đá, tôi thoáng thấy có bóng người trong màn đêm tối mịt mùng.

Ai vậy? Ai lại còn chơi rừng vào giờ này? Ừ thì cũng có tôi đây, nhưng mà tôi đang buồn mà.

Còn người kia nếu không phải buồn mà lại lượn vào rừng thì lại là một vấn đề khác.

Một lần nữa, sự hiếu kì lại dâng lên trong tôi.

Tôi vẫn luôn là kiểu người thích hóng chuyện như vậy đấy, biết là cứ như vậy chỉ tổ hại thân, nhưng nếu không phải chuyện riêng tư thì tôi cũng không hóng làm gì đâu.

Tôi lén lút nấp sau những thân cây, cố gắng không để kẻ kia biết có người theo dõi.

Càng tới gần, tôi càng thấy người kia có chút quen thuộc.

Tới khi một khoảng sáng chiếu lên người ấy, tôi bất ngờ nhận ra đó là Chàng Hiệp Sĩ.

Nó có phải một cái điềm gì không nếu đó là Chàng Hiệp Sĩ.

Cậu ấy cũng nhiều lần vào rừng luyện kiếm nên tôi không lạ gì, nhưng có cái gì đó cứ nôn nao trong lòng tôi, bắt buộc tôi phải đi theo cậu ta.

Và cũng không uổng: Tôi nhìn thấy cậu trai tóc vàng bước tới một khoảng trống giữa rừng, cái nơi mà tôi cũng không nhớ liệu mình có đi qua hay chưa.

Cậu ta bước vào đó, có vẻ hơi bồn chồn.

Một lúc sau, cái người mà cậu đang đợi cũng xuất hiện.

Bà ta đội mũ che kín mặt, chỉ để lộ môi và cằm, mặc một bộ váy sang trọng nhưng đã lỗi thời so với thị hiếu bây giờ..

Còn ai khác ngoài Glarier chứ!

Tôi bất ngờ thấy bà ta ở đây, tôi cũng càng không hiểu vì sao Chàng Hiệp Sĩ lại đến gặp bà làm gì.

Hai người họ đang nói chuyện gì đó mà tôi không nghe rõ, đành phải lại gần hơn chút nữa để rồi muộn màng nhận ra rằng có lẽ Glarier đã tạo nên một tường ngăn vô hình để những kẻ rình rập (tôi này) không dám nghe lén.

Bực tức và hoảng loạn, tôi khẽ khàng lùi khỏi bụi cây mình đang nấp, lưng đột nhiên đụng tới thứ gì mềm mại.

Tôi quay đầu nhìn vào cơ thể cao lớn đằng sau.

Cyprus nhìn tôi, y không nói gì, chỉ để lộ một nụ cười quỷ dị, và biến mất trong chớp mắt.

Nụ cười ấy..

Không thể nào!

Tôi giật mình, nhanh chóng rời khỏi khu rừng, không còn tâm tư nghe hai bọn họ bàn chuyện gì nữa.

Đùa chắc, giờ cách khả thi duy nhất là gọi Gã Có Sừng đến giải quyết ả thôi.

Tôi..

tôi không có tư cách nhúng mũi vào chuyện này.

Đi tới bìa rừng, tôi nhìn thấy Bé Tí bạn tôi đang ở gần đó, thấy tôi liền vội vã chạy lại.

"Saron, cậu đi đâu cả ngày vậy? Quán trà cũng không mở, Salina đã rất lo lắng đấy!"

"Giờ không phải lúc nói chuyện đó!" Tôi đẩy nhẹ cậu bạn sang một bên, vội vã bước đi.

"Ý cậu là sao, Saron? Có chuyện gì sao?"

"Là Glarier! Bà ta đã tới gặp Chàng Hiệp Sĩ! Tôi chắc chắn rằng bà ta đã nói cái chuyện.."

"Chuyện gì cơ, chủ quán?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng tôi.

Cả tôi và Bé Tí hoảng hốt nhận ra Chàng Hiệp Sĩ đang đứng đó với một gương mặt không mấy thoải mái.

Bé Tí đủ hiểu chuyện gì đang xảy ra; bạn tôi đi lên trước, cố gắng nói chuyện với cậu.

"Ừm, Raphael này, có phải ban nãy cậu.."

"Chưa tới lượt anh đặt câu hỏi ở đây." Chàng Hiệp Sĩ ngắt lời Bé Tí, rồi bước tới trước mặt tôi "Có điều tôi hơi thắc mắc, Saron."

Cậu ấy không còn gọi tôi là chủ quán nữa, mà lại gọi thẳng tên tôi.

Ngay lập tức tôi hiểu sự nghiêm trọng của cái điều cậu ta đang thắc mắc; và điều đó không khiến tôi dễ chịu tí nào.

Vẫn đứng yên như một pho tượng, Chàng Hiệp Sĩ liền hỏi tôi - một câu hỏi mà tôi không hề nghĩ tới.

"Có phải anh là yêu thuật sư không?".