Quãng Đời Tươi Đẹp Còn Lại

Chương 13

Không phải chỉnh sửa từ máy tính?

Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt.

Sao lại có chuyện không dùng máy tính chỉnh sửa?

“Biết rồi.”

Giang Diễn gật đầu, nghiêng mắt đảo qua biểu cảm kỳ lạ của Sơ Hiểu Hiểu, đột nhiên bên tai vang lên một chuỗi tiếng rung.

Là điện thoại của Sơ Hiểu Hiểu.

Liên hệ tới tin nhắn trước đó, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết là ai gọi tới.

Sơ Hiểu Hiểu liếc mắt nhìn Giang Diễn.

Tầm mắt hai người giao nhau, Giang Diễn như cười như không khẽ nâng cằm, ý là: Cô muốn nhận thì cứ nhận, nhìn tôi làm gì?

Sơ Hiểu Hiểu mím môi, dưới mí mắt của Giang Diễn nhận cuộc gọi tới.

Đột nhiên “lạch cạch” một tiếng, cánh cửa mở ra, một đám người từ ngoài ùa vào như thủy triều.

Trâu Hạo cười toe toét dẫn đầu, vừa mở miệng đã trêu chọc: “Lão Giang, anh nói anh với Sơ Hiểu Hiểu kia không có chút gian díu mập mờ là tôi không tin đâu, có vân tay thì có vân tay chứ, tôi cũng biết khả năng Sơ Hiểu Hiểu là người bị hại rất lớn, nhưng anh che chở cho người ta như vậy làm gì, anh cũng đâu phải không biết tính tính của vị cục trưởng Dương kia, hà tất gì anh phải tranh đua với ông ấy?”

Giang Diễn nhíu mày: “Tr.ên mặt cậu hình như đang viết đầy mấy chữ ‘thiếu đòn’ rồi đấy.”

Trâu Hạo nói: “Trước kia anh đâu có như vậy.”

Dứt lời, Trâu Hạo nửa ngồi lên mép bàn làm, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy phía sau Giang Diễn là đôi mắt to tròn long lanh như pha lê của Sơ Hiểu Hiểu.

Trâu Hạo: “...”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Trâu Hạo: “À thì...”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên Sơ Hiểu Hiểu ngẩn ra, bên tai truyền đến giọng nói của Giản Diệc Bạch.

Sơ Hiểu Hiểu vội dời tầm mắt, ánh mắt đảo quanh một vòng, cuối cùng rơi vào cây thường xanh ngoài cửa sổ, cành cây đang bị gió thổi lay động.

Sơ Hiểu Hiểu thấp giọng nói: “À, anh tới rồi sao?”

Trâu Hạo vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Giang Diễn, chợt thấy khóe miệng Giang Diễn treo một nụ cười lạnh lùng.

Bốn phía rơi vào trầm mặc, giữa Trâu Hạo và Giang Diễn đảo qua ánh mắt đồng tình, chỉ còn lại giọng nói trong trẻo cố ý hạ thấp của Sơ Hiểu Hiểu.

Sơ Hiểu Hiểu: “Ừm, ở đây em còn có chút việc, hay là buổi tối rồi chúng ta gặp nhau nhé?”

Qua vài giây sau, Sơ Hiểu Hiểu vội vàng liếc nhìn Giang Diễn đã ngồi xuống bên cạnh.

Giang Diễn vắt chéo hai chân, cả người hoàn toàn thả lỏng dựa vào ghế máy tính.

Sơ Hiểu Hiểu nói: “Không cần lo lắng, cảnh sát Giang sẽ phụ trách đưa em về.”

Mọi người đồng loạt dán mắt về phía Giang Diễn, trong ánh mắt toát ra vài phần đã hiểu rõ.

Mặt Trâu Hạo đầy vẻ ‘mẹ kiếp’, này không phải gian tình thì là cái gì?

Chờ Sơ Hiểu Hiểu nói chuyện điện thoại xong, bầu không khí kỳ lạ xung quanh làm cô nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, gian nan mở miệng: “Tôi...”

Giang Diễn đầu cũng không ngẩng lên, tiếp tục lật xem tờ giấy trong tay: “Ừm?”

Sơ Hiểu Hiểu hỏi: “Kế tiếp tôi phải làm gì?”

Giang Diễn đặt tờ giấy kia tới trước mặt cô: “Gọi điện thoại cho Vương Nghĩa Khánh.”

Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt, nhìn con số và thời gian chi chít tr.ên tr.ên giấy, bối rối hỏi: “Nói thế nào?”

Giang Diễn nói: “Tôi dạy cô.”

-

Dựa theo suy đoán của nhóm người Giang Diễn, thời điểm Liêu Tĩnh xúi giục Lý Lượng theo dõi Sơ Hiểu Hiểu, rất có khả năng trùng khớp với buổi Hồng Môn Yến mà Sơ Hiểu Hiểu từng nhắc tới kia. Nếu suy đoán không sai, với tư cách là một trong những người tổ chức buổi tiệc đó, Vương Nghĩa Khánh hoàn toàn có khả năng có quan hệ với việc này.

“Bây giờ nói thế nào đây?” Sơ Hiểu Hiểu không nói nên lời, “Không lý đồng ý để anh ta bao nuôi tôi?”

“Lạt mềm buộc chặt, biết không?” Giang Diễn bình tĩnh nói.

Sơ Hiểu Hiểu kinh ngạc: “Ôi trời, anh còn biết lạt mềm buộc chặt nữa cơ à?”

Giang Diễn: “…”

Sơ Hiểu Hiểu theo yêu cầu của Giang Diễn gọi cho Vương Nghĩa Khánh, kết quả sau vài lần đổ chuông, vất vả lắm mới kết nối được thì lại là một giọng nữ nũng nịu nghe máy, vừa mở miệng đã phát ra một tiếng r.ên khẽ, gợi lên sự tưởng tượng vô hạn, bất mãn lẩm bẩm: “Mới sáng ra đã gọi đến, ai vậy?”

Sơ Hiểu Hiểu: “…”

Bây giờ cũng sắp đến giữa trưa rồi, còn buổi sáng gì nữa?

Sơ Hiểu Hiểu mặt đỏ tai hồng liếc nhìn Giang Diễn, thế nhưng đối phương lại ngoảnh mặt làm ngơ, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn vài cái, nghiêng người lẳng lặng nhìn cô.

Bên kia đầu dây truyền đến tiếng sột sột soạt soạt, rốt cuộc cũng thay đổi người nhận máy, không kiên nhẫn hỏi: “Vị nào vậy?”

“Ông chủ Vương, anh nói xem?” Sơ Hiểu Hiểu đề ga, lập tức thay đổi giọng điệu, sắc mặt biến đổi cực nhanh khiến Giang Diễn không khỏi nhướng mày.

Vương Nghĩa Khánh rõ ràng có chút kinh ngạc, tuy rằng giọng điệu bên kia đầu dây khá thách thức, nhưng dù sao cũng trong trẻo dễ nghe, giống hệt như chú chim hoàng oanh tr.ên cành. Vương Nghĩa Khánh cũng không tức giận, trong đầu lướt qua những cô gái anh ta từng gặp qua, gần như không nhớ nổi đối phương đang tức giận gọi đến là người nào.

Sơ Hiểu Hiểu nhắc nhở: “Anh kêu Liêu Tĩnh cử người theo dõi tôi là muốn làm gì?”

Lời này tức khắc khiến Vương Nghĩa Khánh như bừng tỉnh đại ngộ, chuyện cũng cỡ 800 năm trước rồi, anh ta thiếu chút nữa đã quên mất.

Nghĩ tới ngày đó đối phương chạy thoát khỏi lòng bàn tay mình, giống hệt như con mèo Ragdoll bất cứ lúc nào cũng muốn cắn người, trong lời nói của Vương Nghĩa Khánh có thêm vài phần hứng thú: “Cô Sơ, cô dựa vào đâu mà nói ra lời này, cũng không thể ngậm máu phun người được chứ.”

“Ngoài anh ra thì còn ai vào đây nữa?” Sơ Hiểu Hiểu nói, “Nếu nói như vậy, chắc cái ch.ết của Liêu Tĩnh cũng có liên quan đến anh nhỉ?”

Nhắc tới Liêu Tĩnh, ngữ khí của Vương Nghĩa Khánh rõ ràng đã trầm xuống: “Tr.ên mạng đều đồn đãi việc này là do cô làm, sao hả? Có bệnh mới lo tìm thầy, muốn nhờ cậy tôi?”

“Vậy thì lạ thật đấy, anh cũng biết trước khi vụ án xảy ra tôi có từng gặp Liêu Tĩnh một lần, từ chỗ cô ta lấy được một thứ, ông chủ Vương không hiếu kỳ sao?”

“...”

Vương Nghĩa Khánh trầm mặc một lúc, sau đó hỏi: “Thứ gì?”

“Anh cũng biết chuột gấp lên còn cắn bậy mà đúng không, tôi vốn dĩ muốn dùng món đồ đó đối phó Liêu Tĩnh, bây giờ Liêu Tĩnh đã ch.ết, mọi người đều hoài nghi là do tôi làm, anh đoán xem liệu tôi có giao món đồ đó cho cảnh sát không?”

“Ha.” Vương Nghĩa Khánh cười nhạo, “Cô muốn làm thế nào đâu liên quan tới tôi?”

“Được thôi.” Sơ Hiểu Hiểu cười nói, đảo mắt cúp điện thoại.

Cô ném di động sang một bên, nằm liệt tr.ên ghế như một quả bóng xì hơi.

Diễn cảnh này thậm chí cô còn căng thẳng hơn cả lần đầu thử vai nữa.

Giang Diễn vỗ vỗ vai cô: “Vất vả rồi.”

Sơ Hiểu Hiểu gật đầu: “Là rất vất vả, có khen thưởng không?”

Giang Diễn: “...”

Giang Diễn: “Được một tấc lại muốn tiến thêm một thước?”

Sơ Hiểu Hiểu lém lỉnh híp híp mắt, quét mắt nhìn văn kiện trong tay.

Cô hỏi: “Đây là cái gì?”

Giang Diễn: “Lịch sử cuộc gọi.”

“Tôi biết đây là lịch sử cuộc gọi rồi.” Sơ Hiểu Hiểu nói, “Của Liêu Tĩnh sao?”

Giang Diễn không bày tỏ ý kiến, thấy Sơ Hiểu Hiểu còn mang vẻ mặt khó hiểu xem từ tr.ên xuống dưới, anh giải thích: “Trước khi Liêu Tĩnh ch.ết, ngoại trừ một cuộc gọi qua internet, người cuối cùng cô ta liên hệ chính là Vương Nghĩa Khánh, bản ghi cuộc gọi dài tới năm phút...”

“Ở đây.” Ngón tay Giang Diễn điểm tr.ên mặt giấy, “Mà 30 giây trước, Liêu Tĩnh vừa mới cúp cuộc gọi của Lý Lượng.”

“Anh hoài nghi Lý Lượng là Vương Nghĩa Khánh kêu đi?”

“Trong cơ thể Liêu Tĩnh kiểm tra đo lường được thành phần methamphetamine, cũng chính là m4 túy đá, thời gian hít hẳn là khoảng nửa giờ trước khi cô ta tử vong, nhưng hiện trường lại không thu được bất cứ loại m4 túy nào.”

Sơ Hiểu Hiểu: “Cho nên là?”

Giang Diễn hỏi lại: “Cho nên tại hiện trường giao dịch m4 túy, liệu có khả năng nào khiến Lý Lượng nhất thời nảy lòng tham, không chút do dự gi3t ch3t Liêu Tĩnh không?”

“Giá đàm phán thất bại?” Sơ Hiểu Hiểu ngẫm nghĩ, “Hoặc là Liêu Tĩnh đã trở thành mối đe dọa gì đó của bọn họ, khiến anh ta cảm thấy không được an toàn?”

“Cô có nhớ tr.ên di động của Liêu Tĩnh có một món phụ kiện không?”

Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt, mơ hồ nhớ lại hình như đúng là có một món phụ kiện như vậy, còn là một con gấu Brown màu nâu.

“Theo hệ thống giám sát, trước khi Liêu Tĩnh lên lầu thì tr.ên điện thoại di động vẫn còn treo một thứ như vậy, nhưng sau khi vụ án phát sinh thì thứ đó đã biến mất.”

Sơ Hiểu Hiểu đột nhiên nhìn về phía Giang Diễn.

Bút ghi âm.

Cô từng nghe Liêu Tĩnh nhắc tới, hồi đó giọng thoại của cô ta không được hay, cho nên cô ta đã tự mình ghi âm trước một lần, cân nhắc xem có chỗ nào chưa hay.

Đáng tiếc là cô đã làm chung với Liêu Tĩnh lâu như vậy, nhưng chưa thấy cô ta dùng qua mấy lần.

Sơ Hiểu Hiểu hỏi: “Anh muốn kêu tôi giả vờ là đồ vật đang ở trong tay tôi?”

“Không cần, nếu Liêu Tĩnh đã ch.ết, chắc là Lý Lượng đã lấy đi giao cho ai đó rồi.” Giang Diễn nói, “Dù sao hiện tại cũng chỉ là suy đoán, nếu Vương Nghĩa Khánh lại hỏi nữa, cô cứ giả ngu với anh ta, xem thử anh ta phản ứng thế nào.”

Sơ Hiểu Hiểu gật đầu: “Vậy bao giờ tôi lại liên lạc với anh ta?

“Không cần thiết.” Giang Diễn chậm rãi nói.

Sơ Hiểu Hiểu: “Hả?”

Cô đang còn nghi vấn, đột nhiên màn hình di động sáng lên.

Trong mắt Giang Diễn hiện lên ý cười, trêu chọc: “Đây còn không phải là chờ không nổi mà chủ động gọi tới sao?”

—hết chương 13—

- -----oOo------