Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)☆28, Giao hàng tận nhà
Đới Mộng Viện không dám quay đầu lại, cô cố giữ nhịp thở của mình, chạy thật nhanh, đồng thời thuận tay quẹt bùn đất lá cây dưới đất lên bôi vào người. Một tay súng bắn tỉa tinh nhuệ ngoại trừ khả năng bắn chính xác còn phải am hiểu ẩn núp, thế nên Đới Mộng Viện bình tĩnh đến đáng sợ, truy binh phía sau là người hay quỷ cô không hề quan tâm, điều cô quan tâm là giữ được sức chiến đấu, để chờ thời cơ phản công.
Lau bùn là để giấu đi màu da, nhưng chó ngáp phải ruồi, âm khí trong nước bùn ở quỷ vực đã giấu luôn dương khí và cương khí của cảnh sát sống trên người Đới Mộng Viện, lũ ác quỷ rượt theo cô rất nhanh bị mất dấu. Cô xuyên qua cánh rừng, vọt thẳng vào công viên.
Cô từng lên xe ma một lần, lại được Hắc Vô Thường tự mình mở mắt cho, nên giờ chỉ cần tập trung nhìn kỹ, là có thể thấy được lớp ngụy trang bên ngoài của công viên: đèn âm bật lên ngọn lửa màu xanh biếc, thiết bị giải trí là giấy cúng, du khách quỷ xung quanh ở trong mắt cô chân không chạm đất, không có cái bóng, đong đưa lướt qua bên người, nhìn thấy bùn đất trên người cô cũng không lấy làm lạ —— quỷ mới tới chưa kịp lau sạch mình mẩy là điều rất bình thường.
Tình cờ gặp được một người lộ ra vẻ kinh ngạc, cũng là người sống vào nhầm nơi này.
Có một nữ sinh viên đi ngang qua còn lẩm bẩm với người bạn trai bên cạnh: "Đang chơi CS người thật hay là đang cos vậy?"
Hôm nay Đới Mộng Viện mặc đồ huấn luyện, không có ngụy trang, trên tay còn cầm súng bắn tỉa, có vẻ bắt mắt lắm.
Cô nhanh chóng vọt vào trong góc, im lặng quan sát. Người sống trong công viên không nhiều, nhưng một khi động thủ, những người này ắt sẽ trở thành con tin của kẻ địch, trừ khi bắt được boss của công viên, mới có thể đảm bảo được việc bảo vệ bình dân.
Xung quanh không có đồi cao để tiện ngắm bắn, cộng thêm hiện tại Đới Mộng Viện cũng không dám đi tìm chỗ núp, dù sao quỷ bay qua đâu có phát ra tiếng, không dễ đề phòng.
—— chỉ có thể ngụy trang lẻn vào.
Cô quan sát một hồi, thấy được một người mặc mascot loạng choà loạng choạng đi bên đường, mắt cô bật sáng. Nhưng cô không hành động ngay —— nơi đây là quỷ vực, ai biết con gấu ấy là nhân viên công tác mặc vào, hay là tự thành tinh, phim kinh dị không phải đều lưu hành tình tiết thú bông biến thành quỷ à.
Một lát sau từ chỗ kẽ hở của cái mũ trùm, cô nhìn thấy một cánh tay lóe qua.
Rất tốt, chính là nó.
Nửa phút sau Đới Mộng Viện lấy được bộ đồ linh vật, không ai chú ý tới nam quỷ bị trói gô nằm trong góc.
Nhờ phúc của đèn thông âm, người sống cũng có thể một đòn đánh quỷ ngất xỉu.
Đới Mộng Viện vừa thắt nút vừa lắc đầu, khuôn mặt của nam quỷ này còn rất trẻ, mang theo hơi thở học sinh, phấn chấn bồng bột, có lẽ không phải là chủ động làm ác, nói không chừng là bị boss ác quỷ của công viên này bắt lấy hoặc là bị lừa tới làm việc, thế nên Đới Mộng Viện thủ hạ lưu tình, chỉ trói lại rồi xé một ống quần của mình xuống nhét vào miệng cậu ta. Cô nghĩ một hồi, lại lột bộ đồ của cậu ta ra tròng lên người, trông chờ có thể dựa vào bộ quần áo quỷ mặc này để che giấu hơi thở người sống của bản thân.
"Cảnh sát trưng dụng." Đới Mộng Viện mặc đồ xong, chìa thẻ cảnh sát ra cho nam quỷ bị trói xem, "Công viên này bị nghi dính líu tới xã hội đen, mặc kệ cậu có biết hay không, ngoan ngoãn nằm ở đây cho tôi."
Con quỷ trẻ tuổi dưới đất sắp trợn lọt con ngươi ra khỏi tròng, Đới Mộng Viện do dự, nhưng vẫn thò tay qua giúp cậu ta ấn vào: "Đừng kích động, chờ chúng tôi triệt phá tụ điểm này xong, sẽ xử trí cậu theo pháp luật."
Sau đó cô tròng bộ đồ mascot lên, giấu cây súng bắn tỉa vào trong, rồi lẫn vào công viên.
Chừng mười phút sau, Giang Thận trùm một bộ đồ mascot hình con gấu xuất hiện, kinh hãi đến biến sắc.
"Cậu bị phát hiện à?!" Giang Thận xông tới, vội vàng cởi trói cho Phương Hiểu Niên đã trần truồng, Phương Hiểu Niên bò dậy moi cái ống quần bẩn trong miệng ra, khóc không ra nước mắt.
Cậu ta phun ra hai ngụm nước bùn: "M* nó cảnh sát thời hiện đại trâu bò quá hà, tôi cho rằng Hắc Lão Đại là ví dụ, đậu m* nó ai mà biết lại là thuộc tính nghề! Bà chị đó còn lỗ mãng hơn cả Lão Đại, Hắc Lão Đại tốt xấu đã chết, bà chị đó là người sống đấy!"
Nét mặt của Giang Thận trở nên nghiêm túc, khóe miệng mím chặt: "Nếu đại nhân biết cả người sống cậu cũng đánh không lại, cậu..."
Mặt Phương Hiểu Niên xám như tro tàn: "Đừng nói nữa, tôi chỉ muốn chết thêm lần nữa thôi."
Bên ngoài công viên có kết giới, thực lực của con quỷ thiết trí kết giới này rất cao, âm sai bình thường không vào được, chỉ có Giang Thận tu vi cao nhất cố lắm mới chui lọt vào, Phương Hiểu Niên là cộng tác được Giang Thận dẫn theo. Tần Phong lệnh cho bọn họ ngụy trang điều tra, bắt được tên boss núp sau màn, cầm tặc tiên cầm vương, còn đặc biệt chỉ cho hai vị âm sai kỹ thuật trinh sát hình sự ăn zê-ro này biết: mặc đồ linh vật là cách ngụy trang đơn giản nhất.
Không hổ là cảnh sát hình sự, lựa chọn đầu tiên khi cần ngụy trang giống y chang nhau.
"Giờ làm sao đây?" Phương Hiểu Niên rơi lệ, đấm đất kêu rên, "Bà chị đó cầm điện thoại của tôi đi rồi."
Giang Thận đang tính trả lời, lại đột nhiên giơ tay lên, ra hiệu cho Phương Hiểu Niên im lặng.
Mấy con quỷ ăn diện như bảo vệ không biết từ khi nào đã bu quanh đây.
Phương Hiểu Niên thu liễm nét mặt, Giang Thận che phía trước.
"Âm sai?" Bảo vệ tháo kính râm xuống, lộ ra con ngươi màu đỏ tươi, "Từ ban nãy đã thấy mày lén la lén lút rồi, bộ tưởng rằng tròng bộ đồ rối đó lên người là tụi tao không nhận ra được à?"
—— đã sớm bị phát hiện, tính cảnh giác của lũ ác quỷ này cao thật đấy. Trái tim Giang Thận chìm xuống, chui ra khỏi bộ đồ gấu, chậm rãi rút thanh đao Tú Xuân bên hông ra.
"Anh Giang à..." Phương Hiểu Niên thấp giọng nói, "Mấy tên này rõ ràng đều là ác quỷ, chỉ số công đức lại có những mười mấy?"
"Tụi mày che giấu thiên cơ, bóp méo công đức." Giang Thận ghìm giọng nói, "Trong mắt còn có vương pháp hay không hả!"
"Nè nè, sai từ rồi." Phương Hiểu Niên thò nửa cái đầu ra: "Tụi mày đã vi phạm pháp luật, mau đưa tay chịu trói đi!"
Lũ ác quỷ cười rộ lên: "Pháp luật? Pháp luật là người định, ở công viên này, boss của tụi tao chính là pháp luật!"
Giang Thận không nói thêm nữa, giơ đao lên chém.
Năm đó anh làm Cẩm Y Vệ, cũng là lăn từ tinh phong huyết vũ ra, đâu có sợ chiến, mặc dù ở trước mặt Lão Đại nhà mình chỉ căng được 3 giây là đã quỳ, nhưng ở trước mặt kẻ địch, Giang Thận chưa bao giờ nương tay cả.
Phương Hiểu Niên tự biết đánh nhau không phải điểm mạnh của mình, lập tức trở mình lăn một cái vèo, nhường chỗ cho cộng tác, Cẩm Y Vệ vừa ra tay là bay lên bay xuống, nhìn thôi cũng no mắt rồi, Phương Hiểu Niên trốn ở bên cạnh nhặt đá, dùng quỷ lực của âm sai xoa xoa, sau đó ném vào trán kẻ địch.
Chóc —— phốc —— trán bị bắn thủng một lỗ nhỏ, ác quỷ phân tâm, rít lên một tiếng, thanh đao Tú Xuân phối hợp ăn ý đã xẹt qua sau lưng hắn, một đao cắt ngang cổ.
Đao của Giang Thận chỉ là đao bình thường, quỷ bị cắt cổ sẽ không hồn phi phách tán, nhưng sẽ đánh mất khả năng hành động trong vòng nửa ngày.
Lũ ác quỷ còn lại bị thân thủ nhanh nhẹn của anh kinh sợ, thoáng lui về sau một bước.
Đới Mộng Viện ở bên kia mặc bộ đồ rối lẫn vào công viên, cô đang cẩn thận kiểm tra mấy cái máy chơi game. Cô mặc cái áo gió giật được ở chỗ Phương Hiểu Niên, túi trong của áo bị thứ nào đó cộm lên, cô thò tay vào sờ, móc ra một cái di động.
Là điện thoại nắp gập, màn hình trong suốt, kiểu di động có công nghệ cao như vậy chỉ thấy được trong mấy bộ phim khoa học viễn tưởng ở dương gian thôi, mặt sau dán một cái logo, viết chữ "Phong", hẳn là thành quả của Âm Phủ.
Quỷ còn xài di động à —— Đới Mộng Viện lầu bầu một tiếng, mở màn hình lên, tín hiệu di động đủ năm vạch, pin cũng đầy, chỉ là không có mật mã không mở máy được.
Trong tình huống không thể mở máy chỉ có liên hệ khẩn cấp có thể sử dụng, Đới Mộng Viện chần chờ một lát, bỗng nhiên phát hiện chức năng liên hệ khẩn cấp của di động Âm Phủ giống hệt như di động bình thường, đều là gọi thẳng cho cảnh sát, nhưng Sở cảnh sát Âm Phủ hiển nhiên không thể là 110, màn hình hiện lên hai sự lựa chọn, theo thứ tự là "Hắc Vô Thường", "Bạch Vô Thường".
Ba cái chi tiết vụn vặt ngày đó ở trên xe ma cô đã nhớ không rõ, xong chuyện rồi Đới Mộng Viện và Thường Bằng Viễn thử nhớ lại, phát hiện ký ức càng nhớ lại càng mơ hồ, đội trưởng nói nó là hiện tượng bình thường —— tuy rằng hai người họ không bị sửa ký ức, nhưng người sống gặp ma, hồn phách bị âm khí kích thích, vì để tự bảo vệ mình sẽ theo bản năng quên đi, không cần tận lực nhớ lại.
Nhưng Đới Mộng Viện tuyệt đối sẽ không quên xưng hô của quỷ đối với Lão A——
Bọn họ không phải là gọi Lão A là Hắc Vô Thường đại nhân à!
Vì thế Đới Mộng Viện quả quyết chọn Hắc Vô Thường, di động rất nhanh đã vang lên âm báo máy đối phương đang bận.
Có nên chờ không? Tình huống trước mắt đâu đâu cũng là nguy cơ, phí một phút đồng hồ là tăng thêm một biến số, Đới Mộng Viện trầm ngâm trong chốc lát, ngón tay di động, hạ quyết tâm, chọn Bạch Vô Thường —— mặc dù là quỷ lạ, nhưng cũng là công chức Địa Phủ, có chuyện gì tìm cảnh sát, chẳng lẽ Bạch Vô Thường còn có thể ăn người báo cảnh sát à?
Một lát sau, điện thoại kết nối: "Có chuyện gì vậy?"
Giọng nói này rõ ràng là —— Đới Mộng Viện há hốc miệng, sửng sốt, mãi đến khi đầu bên kia có vẻ nghi hoặc hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"... Pháp y Tạ? Là pháp y Tạ Kỳ Liên à?" Đới Mộng Viện hô lên, "Cậu???"
Đới Mộng Viện lộ ra vẻ hốt hoảng, một hồi lâu sau mới giật tỉnh —— chả trách gần đây Lão A luôn chạy tới văn phòng pháp y, còn ngồi lì ở đó cả buổi chiều, hóa ra người ta là tổ hợp CP!
"Cảnh sát Đới?" Tạ Kỳ Liên kinh ngạc, liếc nhìn Tần Phong, Tần Phong nhận điện thoại, "Lily?"
Nghe được giọng nói quen thuộc, Đới Mộng Viện lập tức an lòng.
"Báo cáo Lão A, Lily đã vào được, Chim Nhỏ bị bắt, có hai sinh viên đang làm con tin, tôi đang nghĩ cách cứu viện." Đới Mộng Viện nói.
"Xảy ra chuyện gì, sao các cậu lại tới đây? Cái di động này cậu lấy ở đâu vậy?" Tần Phong nghiêm túc hỏi.
Đới Mộng Viện dăm ba câu kể lại đầu đuôi sự việc, hai vị đương gia Hắc Bạch Vô Thường của Địa Phủ nhìn nhau, đều từ trong mắt của nhau thấy được một hàng chữ giống y như đúc——
"Tăng cường huấn luyện!"
Một âm sai chính thức, ở quỷ vực bị người sống đánh xỉu, nếu còn tiếp tục như vậy âm sai lấy cái gì để giữ gìn trật tự âm dương, Địa Phủ này còn xài được không!
Đới Mộng Viện xấu hổ: "Cậu nhóc ấy thoạt nhìn như chưa từng học bất cứ khóa đào tạo cảnh sát chuyên nghiệp nào, tôi không biết cậu ấy là âm sai."
Tần Phong: "Không sao, không trách cậu, xong vụ này tôi chắc chắn sẽ bắt cậu ta huấn luyện bù."
Cũng may Đới Mộng Viện giật là của Phương Hiểu Niên, không phải di động của con quỷ nào cũng có thể gọi thẳng cho Hắc Bạch Vô Thường.
Giang Thận đang đánh nhau bỗng nhiên nhận được truyền tin của cấp trên nhà mình:
"Căn cứ vào tình báo đáng tin, boss của công viên này bắt giữ không ít con tin, thậm chí có hai nữ sinh viên còn sống, nếu các cậu đã bại lộ thì cứ giả bộ bị bắt, rồi trà trộn vào đội ngũ con tin."
Giọng của Tần Phong cực kỳ rét lạnh: "Phương Hiểu Niên, nếu lại làm hỏng nhiệm vụ..."
Tin tức tới đây là hết, Phương Hiểu Niên sợ đến suýt nữa thăng thiên tại chỗ.
Lũ bảo vệ ác quỷ tuy rằng trong nhất thời bị thân thủ nhanh nhẹn của Giang Thận kinh sợ, nhưng rất nhanh lại có một nhóm giúp đỡ chạy tới, ỷ vào quỷ nhiều thế đông, chúng cùng lao về phía Giang Thận. Giang Thận vung đao Tú Xuân, đánh một hồi rồi cực kỳ tự nhiên diễn ra cảnh đuối sức, giật gấu vá vai, thuận lý thành chương bị các nhân viên an ninh này đè xuống đất.
Về phần Phương Hiểu Niên, khi các nhân viên an ninh lao về phía cậu ta, sự sợ hãi của cậu ta cực kỳ giống thật, hoàn toàn không phải diễn —— chẳng qua đối tượng cậu ta sợ là cấp trên của mình.
.
.
.
Đinh Hiến Trung kinh hồn táng đảm dẫn Tạ Kỳ Liên và Tần Phong về chỗ làm việc, công nhân quỷ không biết gì cả đã kiểm kê xong doanh thu tối nay, cầm tới cho Đinh Hiến Trung xem.
Tạ Kỳ Liên ngồi nghiêm chỉnh bên bàn, rót tách trà, Tần Phong thì ngồi xuống cái ghế sếp sòng của Đinh Hiến Trung, đôi chân dài của anh trực tiếp gác lên bàn, đao cắm bên cạnh, dọa cho Đinh Hiến Trung sợ đến nhũn chân.
Tần Phong: "Boss của các ông lúc nào sẽ tới?"
Đinh Hiến Trung lắp ba lắp bắp: "Không... không biết, bình, bình thường sau 2 giờ boss sẽ bắt đầu đi kiểm tra, nhưng đi đâu trước đi đâu sau, phải xem, xem tâm tình của boss! Boss kiểm tra đột kích, không phải ngày nào cũng tới, khu Giấc Mộng May Mắn của tôi tương đối ổn định, nên boss thường chỉ phái người đi, không có tự mình tới."
Tạ Kỳ Liên bên cạnh ngửi thoáng qua tách trà: "Là linh trà, tu sĩ nhân gian dùng linh lực trồng, có thể tập trung tĩnh khí, phụ trợ tu hành, không nói công hiệu, mùi vị thôi cũng đã là loại bậc nhất rồi, hơi đắng lúc mới uống, vào cổ rồi lại ngọt lành thơm lâu, hàng cao cấp đấy, trên tay tôi cũng không có nhiều đâu."
Tần Phong lia mắt qua, Đinh Hiến Trung lập tức nói: "Tặng hết cho ngài, tặng hết cho ngài! Bên kia còn có một bình!"
"Xem ra công viên của các ông nhiều mỡ lắm nhỉ." Tạ Kỳ Liên nheo mắt lại, "Con tin boss của ông bắt được sẽ giam ở đâu, ông biết không?"
Mồ hôi của Đinh Hiến Trung đổ như mưa: "Ở... ở cạnh phòng làm việc của boss, giữa công viên có một cái lều xiếc, boss hễ có rảnh là thích tới đó."
Tần Phong gõ mặt bàn: "Có thể dẫn chúng tôi tới đó không?"
Ác quỷ sợ đến xanh mặt: "Chỗ đó không có chuyện gì là không được tới đâu, boss tu luyện, hoặc là xử lý hàng hóa đều ở đó cả."
Tần Phong liếc nhìn Tạ Kỳ Liên, phát hiện nụ cười của Tạ Kỳ Liên đã rét lạnh, anh liền biết mình nghĩ đúng rồi —— hàng hóa, e là hồn sống bị bắt giữ thì có. Ác quỷ có thể nuốt dương khí của người sống, lấy dương bổ âm, tu luyện quỷ lực âm tà, cũng có thể trực tiếp nuốt hồn phách của người sống để tẩm bổ bản thân, bất kể là làm thế nào, kết cục của hồn sống đều rất khó coi.
Sát khí trên mặt hai người họ quá rõ ràng, Đinh Hiến Trung trực tiếp run chân ngã quỵ xuống đất: "Đừng động thủ, đừng động thủ, tôi có cách! Nếu chúng tôi tìm được hàng tốt cho boss, boss sẽ để chúng tôi đưa tới!"
Tần Phong nhướng mày: "Hàng tốt?"
Đinh Hiến Trung nuốt nước miếng, co rúm người lại: "Có... có lúc boss sẽ nhận được, ủy thác đặc biệt, gần đây có một tay nhà giàu ở nhân gian, muốn theo đuổi cô ả nào đó, cô ả kia nói sao cũng không chịu đồng ý, boss nhận đơn, tính làm một con tình cổ cho tay nhà giàu ấy."
Tần Phong nhìn về phía Tạ Kỳ Liên: "Nó là gì."
Tạ Kỳ Liên kéo khóe miệng: "Tình cổ không phải là thuật ngữ phép thuật, mà là từ ngữ phát minh từ tiểu thuyết nhân gian, boss của các ông cụ thể tính làm gì?"
"Boss muốn tìm một đôi tình nhân, tế luyện hồn phách, rồi tách ra phong ấn vào hai tấm âm bài, để người ủy thác và cô ả gã theo đuổi mang theo bên mình, vậy tình yêu của đôi tình lữ ấy sẽ tác động tới người đeo, khiến người đeo cũng trở thành một đôi tình nhân." Đinh Hiến Trung biết gì nói nấy.
"Ha." Tạ Kỳ Liên nở nụ cười lạnh lẽo, "Quỷ mượn thân, boss của các ông bất kể là người hay quỷ đều lừa cả à."
Tần Phong: "Nghe có vẻ không phải là thứ tốt."
"Đương nhiên không phải là thứ tốt rồi. Nó là một loại thuật ngự quỷ, Dịch Quỷ bình thường đều là quỷ thân, nếu để người sống mang theo âm bài, người sống sẽ trở thành nơi để