Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)☆50, Đừng chọc thánh nữ
Hít sâu một hơi, phun ra, hai tảng thịt trước ngực lắc lư.
Sau đó Tần Phong quyết đoán móc một cây đao ra.
"Quể đừng đừng đừng đại thần à xin đừng——" Sở Úc lao tới, ôm lấy đại lão đang giơ đao, lại bởi vì lực nhảy lên quá mạnh, không cẩn thận dúi mặt vào trong ngực, suýt nữa bị ngộp chết.
"Đừng bướng." Tạ Kỳ Liên giữ chặt cổ tay Tần Phong, giật cây đao ném xuống, "Còn chưa làm rõ quy tắc của tiểu thế giới này, anh xuống đao cắt ngực, ai biết sẽ xuất hiện chuyện gì."
Tần Phong đen mặt trừng Tạ Kỳ Liên một cái, túm lấy Sở Úc lột cậu ta xuống khỏi người mình: "Tôi đâu có hồ đồ như vậy? Tôi chỉ là muốn cắt cái đai váy thôi."
Tạ Kỳ Liên nhìn phần eo sau lưng của anh, cười cởi sợi đai ra cho, bụp bụp bụp —— Tần Phong hít một hơi, cơ ngực nhấp nhô bung rách lớp vải, anh vặn vẹo bả vai, cảm thấy mình cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái xác ướp rồi, hơn nữa tin tức tốt là, anh móc ra hai miếng silicone trong áo.
Tần Phong thầm gật đầu —— Thiên Đạo tuy rằng luôn bị lừa nhưng ít nhất coi như hữu dụng, không có triệt để phải vào thùng.
Sở Úc xấu hổ vô cùng, đồng tay đồng chân lùi về sau, đỏ mặt thẹn thùng nói: "Cháu chỉ biết tiểu thế giới này không có năng lực thay đổi giới tính của đại thần mà."
Bị một nhóm người nhìn chằm chằm, Tần Phong vẫn không có cảm giác ngượng nghịu, tùy tay xé phần cổ của bộ đồ nữ tu sĩ ra, lại nắm lấy làn váy xé một cái, xé không được, thì kéo gấu váy lên cột thành một cục to đùng, rồi ung dung nói: "Sở Úc, vấn đề quan trọng nhất, cháu nói con quỷ sẽ lẫn trong người chơi, nói cách khác hiện tại đã có một người là quỷ rồi?"
Mọi người không tránh được bị khí tràng bình tĩnh của anh lây nhiễm, tức tốc trấn định lại, quay trở về trạng thái suy luận.
Sở Úc trả lời: "Dạ."
Lục đạo trưởng nhíu mày: "Chúng ta không phải là người chơi thật sự, cũng không muốn chơi đối kháng đấu ra kết quả thắng thua, đã vậy, chỉ cần quỷ tự đứng ra nói rõ mình là quỷ, chúng ta không phải đã đạt được kết cục hoàn mỹ rời đi tiểu thế giới này à? Liệu có đơn giản quá không?"
"..." Sở Úc há hốc mồm sửng sốt nửa ngày, "Ờ hen."
Tần Phong: "Cho nên không thể đơn giản như vậy được, vừa nãy tôi thử cởi giày, lại phát hiện không thể cởi ra, hiển nhiên người bị chọn làm quỷ trong chúng ta nhất định cũng không thể nào nói ra mình là quỷ."
Các đạo trưởng lộ ra vẻ nghiêm túc, tán thành gật đầu, nét mặt của hòa thượng tương đối bình thản, về cơ bản vẫn đang niệm phật hiệu.
Chỉ có Lưu thiên sư hừ lạnh: "Vậy thì không nhất định, nếu ta bị chọn trúng, ta nhất định có thể nói ra."
Tần Phong không để ý tới gã, nhìn một vòng, phân tích biểu cảm trên mặt mỗi người, anh có một suy đoán khác —— ở khi kịch tình của quỷ chưa bị kích hoạt, có lẽ con quỷ ấy căn bản không biết mình là quỷ.
"Sở Úc, thường thì các cháu chơi thế nào?" Tần Phong hỏi.
Sở Úc mím môi, nghĩ: "Ừm... Luật chơi của (Huyết Nhãn) cũng như mấy trò khác thôi, nhưng bản đồ không chỉ có một, bản đồ này cháu không rành, thường là bắt đầu tìm manh mối thông qua gợi ý vừa nãy của NPC."
"Giờ là năm giờ." Tần Phong liếc nhìn đồng hồ, "Vừa nãy nữ tu sĩ có nói, thời khắc phùng ma cầu thang đi mãi không hết, cũng tức là nhắc nhở chúng ta lúc năm giờ trên cầu thang sẽ có thứ gì, nhưng lại không thể đi hết cầu thang."
Mấy vị đạo trưởng rất bình tĩnh: "Gặp ma trên cầu thang là chuyện rất phổ biến, thường là các tình huống như nhiều một bậc hoặc thiếu một bậc, đi hoài trên một cái cầu thang không xuống được, xuống thì sẽ biến thành quỷ vực vân vân... Môn phái chúng tôi từng sàng lọc ra tất cả chuyện ma quái trên cầu thang, giao cho chúng tôi đi."
Lục đạo trưởng nói: "Các đạo trưởng Mao Sơn xác thực am hiểu mấy chuyện này."
Tần Phong: "Được, nhưng đừng quá tin vào kinh nghiệm trước đây, dù sao đây là một trò chơi."
Sở Úc sờ mũi —— Hắc Vô Thường đại nhân không hổ là đại lão, thong dong chỉ huy hiện trường, nhóm đạo sĩ hòa thượng vừa rồi còn dùng ánh mắt từ ái của bậc trưởng bối nhìn anh đã theo bản năng nghe theo sự chỉ đạo của anh rồi, thậm chí khi các đạo trưởng Mao Sơn giơ tay lên tiếng, rất có cảm giác như "Thưa thầy bài này em biết làm".
Mao Sơn tổng cộng có sáu vị đạo trưởng, bọn họ chia thành tổ hai người, bắt đầu lên cầu thang.
"Những người còn lại trước hết phân tổ theo môn phái, lục soát lầu một, qua sáu giờ rồi lại lên lầu." Tần Phong nói.
"Ngoại trừ hiện tượng thánh quang thánh ca xác định rõ sẽ xảy ra vào lúc nửa đêm mười hai giờ, mặt khác đều không có thời gian và địa điểm cụ thể, theo thứ tự là đàn hạc để trong phòng trống không được đàn, không thể nhìn vào mắt bức tượng, cùng với xem buổi diễn ba lê nhớ phải trả tiền, khá là khó hiểu. Thế nên manh mối hẳn là liên quan tới âm nhạc, nghệ thuật." Tần Phong nói, "Nhưng không thể chỉ tìm manh mối bên ngoài, chúng ta cần phải tìm là căn nguyên của tiểu thế giới này."
Lưu thiên sư nói: "Mặc kệ nó là gì, chúng ta chỉ cần làm hết những chuyện không được làm, dẫn các hiện tượng quái dị ở đây ra hết, có lẽ có thể phát hiện ra vấn đề."
Sở Úc há hốc mồm, tự nhủ chơi game đâu có phải là chơi như vậy? Thường thì người chơi sẽ không làm những chuyện không thể làm, điều tra đàn hạc, có xác định được lúc nào đừng đàn bậy không, kiểm tra bức tượng, thì phải nhớ kỹ đừng nhìn vào mắt nó... Kết quả không chờ bọn họ nói gì, nhóm đạo trưởng hòa thượng thiên sư đã quen với việc đuổi quỷ trừ tà này vội vã tán thành gật đầu, tỏa ra khí thế hùng hổ.
Sở Úc: "..."
Lục đạo trưởng vỗ đầu cậu ta, dẫn cậu ta đi.
Đại sảnh rất nhanh chỉ còn lại Tạ Kỳ Liên và Tần Phong, mặc kỳ trang dị phục, nhìn nhau nửa ngày, không nhịn được đồng thời cười rộ lên.
"Xấu quá." Tạ Kỳ Liên nói thẳng, "1m9, cơ ngực bung rách quần áo, anh mặc đồ nữ có thể hù ma đấy."
Tần Phong: "Đừng cười, cậu còn cười nữa hễ có rảnh là tôi sẽ mặc đồ nữ cho cậu xem đó."
Tạ Kỳ Liên ra vẻ phiền muộn: "Không sao, anh xấu cỡ nào tôi cũng không ghét bỏ người vợ Tào Khang* đâu."
NPC nữ tu sĩ trong góc cứng đờ tại chỗ, giống như một người gỗ, nhưng Tần Phong đột nhiên chú ý thấy ánh mắt cô ta vẫn luôn dính chặt trên người Tạ Kỳ Liên, khóe miệng còn lộ ra nụ cười thâm ý, vì thế anh xịu mặt xuống, trực tiếp đi qua đó, khiêng nữ tu sĩ tới góc tường, nện một cái mạnh xuống đất, quay mặt cô ta vào trong.
Tạ Kỳ Liên buồn cười lắc đầu: "Được rồi đừng giày vò cô ta nữa, anh nói xem tiểu thế giới này vì sao lại cụ thể hóa thành một trò chơi vậy?"
"Tôi xác thực có một suy nghĩ." Tần Phong nói, "Tôi vẫn không thay đổi suy đoán trước đó của mình, gây ra dị biến ở khách sạn này là một người có liên quan tới trò chơi."
Tạ Kỳ Liên giật nhẹ phần hông, thấy Tần Phong mang giày cao gót vẫn đứng vững, liền yên tâm tựa vào người anh.
"Hơn nữa." Tần Phong đỡ cậu, tiếp tục phân tích, "Sở Úc là một đứa mọt game, thằng bé đó chơi (Huyết Nhãn), nhưng nó lại nói là mình không rành về bản đồ này —— từ đó có thể thấy được, người chơi bình thường cho dù thích một trò chơi, cũng không thể hoàn toàn nhớ kỹ những chi tiết nhỏ trên bản đồ, đồng thời cụ thể hóa ra toàn bộ nội dung của nó, thế nên người này lúc còn sống đại khái là thành viên của tổ lập trình game, hoặc là streamer game có trình độ cực cao, hơn nữa là streamer chuyên nghiệp, làm về game."
"Lúc còn sống." Thấy Tạ Kỳ Liên không có dị nghị, Tần Phong tiếp tục nhấn mạnh từ này, "Cậu ta tất nhiên là chết trong khách sạn này, mới có thể tạo ra dị thường ở đây, thường thì uổng mạng mới sinh ra dị biến, nhưng tôi không có nghe nói khách sạn Dĩ Lệ có án mạng, trên đường tới đây tôi đã nhờ Tề Văn tra xét thông tin của khách sạn này, an ninh vẫn luôn được đảm bảo, chưa từng xảy ra vấn đề gì."
Tạ Kỳ Liên gật đầu: "Cho nên người này là tự chết? Ví dụ như... thức đêm chơi game đột tử?"
"Khách sạn cao cấp, cho dù khách hàng là thức đêm tự đột tử, không có liên quan gì tới khách sạn, nhưng cũng sẽ ảnh hưởng nhất định đối với danh tiếng của nó, tôi gặp qua không ít ông tổng nhà giàu mới nổi cực kì mê tín, đừng nói là khách sạn từng có chết người, ở mấy cái phòng gắn số 4, 7, 13 thôi là bọn họ đã thấy bực rồi." Tần Phong lắc đầu, "Ở trước khi Dĩ Lệ mượn cớ tạm dừng kinh doanh, nó không có bị ảnh hưởng gì, hiển nhiên là vụ việc có người chết đó không được công bố."
"Tôi hiểu rồi." Tạ Kỳ Liên nói, "Anh cho rằng, người chết dùng cách này khơi lên sự chú ý của chúng ta, là muốn chân tướng cái chết của mình bị vạch trần ra à, nhưng nếu làm vậy chứng tỏ cậu ta không phải là chết tự nhiên. Cậu ta chân chính muốn chúng ta tra được chuyện đã xảy ra trong khách sạn này."
"Bất kể là ai vì nguyên nhân gì mà dìm ảnh hưởng của vụ việc đó xuống, tay game thủ pro đã chết cũng không muốn nó im lặng kết thúc. Cậu ta thậm chí có thể đã chết vì một bí mật lớn hơn nào nữa." Tần Phong gật đầu, "Thế nên địa điểm mấu chốt lần này thật ra là khách sạn, tôi có lý do hoài nghi khu mộ nhà đầu tư đào ra chỉ là khu mộ bình thường, không có can hệ gì với chuyện này cả. Nếu đúng là vậy, ông chủ của Tập đoàn Dĩ Lệ tám phần mười cũng không biết vụ việc người chết, thế nên ban đầu đã cho là cổ mộ gây ra quái sự. Dù sao một khu mộ cổ một khách sạn năm sao, ai cũng sẽ cảm thấy cổ mộ tà hơn. Nhưng cũng có xác suất nhỏ là —— ông ta biết chuyện này, cố ý dùng khu mộ cổ để dời đi sự chú ý, mà nếu vậy, cấp bậc của ông chủ này khá là cao đấy."
"Một ông tổng tập đoàn nếu ra tay dìm vụ việc có người chết xuống..." Tạ Kỳ Liên cau mày, "Tính khả thi rất lớn, không dễ tra đâu."
Tần Phong ghìm giọng nói: "Chúng ta không cần tự mình tra ra hết, chỉ cần tìm được chứng cứ có thể vạch trần việc ở đây từng có người chết, sau đó giao cho nhân viên chuyên nghiệp của dương gian tới trả lại chân tướng cho cậu ta là được."
Tình huống hiện giờ là, nơi này bị ngụy trang thành một nơi chưa từng xảy ra án mạng.
Lấy kinh nghiệm làm việc nhiều năm qua của Tần Phong để suy đoán, quỷ kỳ thực chưa bao giờ là thứ đáng sợ, trước đây không tin tự nhiên không sợ, tin rồi càng không cần sợ —— vì quỷ cũng từng là người, người tốt chết rồi sẽ thành quỷ tốt, một con quỷ tốt và một người sống làm nhiều việc ác, đương nhiên là kẻ sau khủng bố hơn chứ.
"Có lý." Tạ Kỳ Liên lần thứ hai gật đầu, "Nhưng anh có nghe thấy tiếng rít gào không?"
Tần Phong bình tĩnh nói: "Nghe thấy."
Bọn họ vừa dứt lời, có hai thiên sư gào thét vụt qua sau lưng bọn họ, một lát sau, tiếng ầm đùng đùng vang lên, một chiếc đàn hạc khổng lồ cao cỡ một người nhảy tưng tưng điên cuồng rượt theo, mỗi khi đàn hạc nhảy một cái, mặt đất sẽ run một lần, hình thù của nó tuy lớn nhưng tần suất nhảy lại cực nhanh, thế nên cảm giác cứ như là có động đất ấy.
Ngay cả Tạ Kỳ Liên cũng nhịn không được vươn tay đỡ lấy Tần Phong, chỉ sợ anh đứng trên đôi giày cao gót mười mấy centimet bị trẹo chân.
"Đàn hạc tinh à?" Tần Phong kinh ngạc.
Chiếc đàn hạc khổng lồ làm lơ Tần Phong và Tạ Kỳ Liên đang đứng tán gẫu trong đại sảnh, chỉ lo dí theo hai vị thiên sư vọt vào hành lang bên phải.
"... Hẳn là quy tắc của trò chơi." Tạ Kỳ Liên than thở, "Chẳng có gì bám trên đó cả, không có oán linh cũng không có khí linh, giống như đạo cụ cơ quan vậy."
Tần Phong ôm vai: "Ai, chơi game vẫn phải dựa vào Sở Úc."
"A a a a a a——————"
Lại có tiếng rít vang lên, Tần Phong và Tạ Kỳ Liên cùng quay đầu lại, nhìn thấy Sở Úc vừa rít vừa lao ra từ một hành lang khác, Lục đạo trưởng theo sát phía sau, tay còn kéo theo một lão đạo sĩ có tuổi, lão đạo sĩ thở hồng hộc, râu mép đã xù cả lên.
Sở Úc gào thét: "Đã nói là không thể lỗ mãng không thể lỗ mãng rồi mà, các vị cứ không nghe, sao mà cứng đầu quá vậy?"
Rượt theo bọn họ không phải đàn hạc, mà là một bức tượng thiên sứ nhảy hăng hơn cả đàn hạc, bức tượng này đang vung vẩy thanh kiếm trong tay nhìn cứ như đang xắt rau ấy, Lục đạo trưởng ném ba lá bùa tật hành (chạy nhanh) ra, dán lên người bọn họ, rồi tranh thủ la lên:
"Đừng nhìn vào mắt bức tượng!"
Tần Phong: "... tuy rằng tôi chơi game rất gà, nhưng tôi biết điểm này."
Lá bùa tật hành khiến tốc độ chạy của các đạo trưởng có thể so với kỷ lục thế giới, nhưng ai ngờ được bức tượng phía sau cũng tăng tốc, từ đầu tới cuối vẫn duy trì khoảng cách có thể chém trúng bọn họ bất cứ lúc nào, thanh kiếm trong tay đã có mấy lần phạt qua búi tóc của lão đạo trưởng, gọt bay cây trâm gài tóc của ông ta.
Sở Úc vừa chạy vừa rớt nước mắt, đồng thời lại gào lên: "Ông thật sự dẫn không nổi đâu mà——————"
Tổ chơi cút bắt thứ hai chỉ trong nháy mắt đã biến mất phía cuối hành lang, Tần Phong yên lặng thu hồi tầm mắt, vừa nghiêng người, đã chạm vào mắt của một bức tượng Đức Mẹ.
Tần Phong: "???"
Anh và Tạ Kỳ Liên đứng giữa đại sảnh, phần giữa nhà thờ thông thường sẽ được để trống, không ai đặt một bức tượng Đức Mẹ vào khoảng trống này cả, mà vừa rồi cả đại sảnh chẳng có lấy một bức tượng. Mấu chốt là, tầm mắt của anh nhìn về phía Tạ Kỳ Liên, bức tượng Đức Mẹ này giống như chen vào giữa anh và Tạ Kỳ Liên vậy, dùng khuôn mặt rạng rỡ của mình che đi mặt cậu ấy!
Nửa ngày sau, nét mặt ôn nhu từ bi của bức tượng Đức Mẹ hóa thành âm u, khóe mắt chảy ra huyết lệ, trên mặt còn lóe lên vẻ "đỏ ửng thẹn thùng".
Tổ cút bắt với bức tượng thứ ba là mấy vị hòa thượng, bọn họ gầm rú chạy vào đại sảnh, sau đó dừng chân đứng lại, cả người cứng đơ.
Điên cuồng rượt theo bọn họ là một tổ tượng tiểu thiên sứ, các tiểu thiên sứ không giẫm phanh kịp, xông qua người các hòa thượng, sau đó... cũng đơ chung luôn.
Giữa đại sảnh, một "nữ" hắc bào đang dùng đôi giày cao gót đế nhọn 10cm của mình điên cuồng đạp vào mông bức tượng Đức Mẹ, mỗi lần đạp, mông của bức tượng sẽ có thêm một lỗ nứt. Huyết lệ chảy đầy mặt, bức tượng điên cuồng chạy trốn, đáng tiếc có một thanh niên bạch bào khác còn nhanh hơn nó, bước chân di chuyển mau lẹ, vừa vặn chặn lại đường lui của bức tượng.
Các tiểu thiên sứ lập tức lủi ra sau lưng hòa thượng, cố gắng rụt người lại.
Tạ Kỳ Liên cười tủm tỉm: "Không được đâu, cộng tác của tôi hận nhất là tiểu tam chen chân đấy, bộ cô không biết à?"
Tần Phong đạp cái mông của bức tượng thành than tổ ong, thấy chưa hết giận, hai tay ôm eo nó, bước tới cạnh nữ tu sĩ đang úp mặt vào tường, nhắm thẳng, đùng đùng đùng——
"A a a a a a——" Bức tượng bị bức cho phải phát ra tiếng rít.
Nửa phút sau, bức tượng Đức Mẹ chỉ còn một đôi chân lộ ra ngoài tường. Tần Phong phủi lớp bụi dính trên tay đi, quay đầu, thân mật gật đầu với các tiểu thiên sứ.
Tổ tượng tiểu thiên sứ điên cuồng rượt theo hòa thượng ôm lấy cánh tay bé xíu của mình, quạt cánh, xoay người bỏ chạy.
"Đuổi theo!"
Hai bóng người một đen một trắng ồ ạt vụt qua người các hòa thượng đang đờ ra.
...
*Tào Khang trong nghĩa bóng tức là chỉ về sự khổ cực, còn trong nghĩa đen thì "tào" hay còn gọi "tao" là cái máng, nơi cho súc vật ăn, còn "khang" là cám gạo. Chỉ những thức ăn khi con người ta nghèo khổ mới ăn. Vì vậy, nghĩa chính của chữ "Tào Khang" được người xưa sử dụng để chỉ một định chế phải đạo, lấy sự hy sinh, chung thủy làm đầu. Người vợ Tào Khang chính là người ở bên chồng lúc khó khăn hoạn nạn, cùng chồng vượt qua mọi thử thách để giữ gìn hạnh phúc gia đình.
Nguồn gốc từ 2 từ này được xuất phát từ câu chuyện của một vị quan hiền lương thời dưới triều vua Quang Võ. Ông tên là Tống Hoằng, tính tình chính trực lại có tình nghĩa. Vua Quang Võ có người chị gái là Hồ Dương công chúa đã góa chồng, người này lại đem lòng ái mộ Tống Hoằng.
Một hôm, vua Quang Võ cho gọi Tống Hoằng và bảo: "Người đời có câu, giàu đổi bạn, sang đổi vợ, người có cho vậy là chuyện thường tình chăng?". Nghe thấy lời của vua, Tống Hoằng, người có tình nghĩa, có đức độ đã có vợ, lấy nhau từ thuở hàn vi liền trả lời: "Thần thưa, tào khang chi thê bất khả hạ đường, bần tiện chi giao mạc khả vong" (nghĩa là thần nghĩ rằng, bạn bè từng chơi với mình lúc nghèo nàn thì khi mình giàu sang