Quậy Tung Hogwarts

Chương 292: Đầu bếp chính và bữa sáng

Editor: Nguyetmai

Gia tinh Burley sinh ra ở Hogwarts như cha mẹ của nó.

Sau khi Helga Hufflepuff nhân từ đưa đám gia tinh vào lâu đài, tổ tiên của Burley vẫn sinh sống trong lâu đài này, từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Nhóm gia tinh của Hogwarts lấy Hogwarts làm niềm tự hào, nhóm gia tinh của Hogwarts vui vì được làm việc cho tất cả giáo sư và học sinh Hogwarts, bất cứ lúc nào có học sinh tới phòng bếp, Burley và những gia tinh còn lại đều sẽ nhiệt tình bưng đồ ăn tới, đồng thời cố gắng thỏa mãn bất cứ yêu cầu gì mà bọn họ đưa ra.

Mãi tới năm nay, một học sinh hơi đặc biệt tới Hogwarts…

"Tiểu thư Kaslana, xin hỏi… cô có việc gì cần sai bảo sao?"

Không đợi Fluffy vỗ cái móng vuốt thứ hai xuống, bức tranh lớn run rẩy và chủ động xoay tròn ra ngoài.

Sau cửa phòng bếp của Hogwarts, Burley bị một nhóm gia tinh đẩy lên trước, nó ngẩng đầu lên, nhìn chó ba đầu khổng lồ gần ngay trước mắt, nuốt nước bọt ực một cái, giọng nói hơi run run:

"Rốt cuộc cũng chịu mở cửa? Tôi còn tưởng các cậu ngủ hết rồi cơ."

Alina giơ tay lên vỗ nhẹ vào thân thể lông xù của Fluffy, ra hiệu cho chú chó tạm thời yên tĩnh lại.

"Xin cô hãy hiểu cho, Hiệu trưởng Dumbledore đã dặn dò…"

Hai tay của gia tinh Burley xoắn lấy nhau, đôi mắt to hiện lên nét đau đớn, nó nói khẽ một cách bất lực. Đối với nhóm gia tinh hiền lành, việc chủ động từ chối cung cấp sự trợ giúp cho các học sinh chẳng khác nào một cuộc tra tấn.

"Không cần lặp lại, tôi biết rõ lệnh cấm của Dumbledore. Nhưng các cậu đâu nhất thiết phải dùng cách này để trốn tránh tôi?"

Alina bĩu môi, khuôn mặt chỉ toàn nét khó chịu, cô xua tay cắt ngang lời nói tiếp theo của Burley, đôi mắt nhìn phòng bếp Hogwarts ngăn nắp một lượt, cạnh tường đá chất đống rất nhiều nồi đồng và chậu đồng, ít nhất bốn mươi, năm mươi gia tinh đứng nhìn cô ngơ ngác ở giữa phòng bếp.

"Xem ra, hẳn là các cậu vẫn chưa chuẩn bị bữa sáng…"

"Tiểu thư Kaslana, xin lỗi đã để cô nhìn thấy sự lười biếng của bọn tôi, bây giờ bọn tôi sẽ bắt đầu chuẩn bị bữa sáng!"

Gia tinh Burley thay đổi sắc mặt, vừa hô to vừa cúi người, thân thể nhỏ gầy run rẩy không ngừng.

Tuy rằng Burley có thể giải thích, ví dụ như thời gian ăn sáng là hai tiếng sau, hoặc là quá trình nấu nướng những món ăn khác nhau không giống nhau, nhưng tính cách bẩm sinh của gia tinh trói buộc nó khiến nó không có cách ứng xử nào khác ngoài việc cúi người xin lỗi.

"… Đúng là quá tốt."

Vẻ mặt của Alina thả lỏng hơn, cô gật đầu hài lòng, bổ sung thêm một câu:

"Tốt lắm, tôi chỉ lo các cậu đã hoàn thành việc nấu nướng bữa sáng hết rồi, may mà không muộn."

"Hử?"

Gia tinh ngẩng đầu lên ngơ ngác, thấy vẻ mặt của phù thủy nhỏ tóc bạch kim không giống đang giả vờ, nó chớp mắt một cách khó hiểu.

"Bữa sáng hôm nay là gì? Vẫn như cũ sao?"

Không để ý tới đám gia tinh đang ngây người đứng tại chỗ, Alina sải bước vào phòng bếp, đôi mắt liếc qua liếc lại trong căn phòng rộng lớn, dễ dàng tìm ra nguyên liệu nấu ăn được xếp cùng một chỗ: cá chạch ướp, bánh mì, trứng gà, thịt xông khói, khoai tây…

Không có gì để nghi ngờ cả, dù đã khôi phục lại tiêu chuẩn bình thường nhưng bữa sáng của Hogwarts vẫn khuyết thiếu sự sáng tạo.

Chỉ cần liếc nhìn nguyên liệu nấu ăn một lượt là trong đầu Alina lập tức hiện lên món ăn sẽ xuất hiện trên bàn ăn trong Đại sảnh đường Hogwarts. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thực đơn hôm nay chính là sữa bò, trứng tráng, trứng luộc, bánh mì, cháo yến mạch, cá chạch ướp, thịt muối, súp khoai tây…

"Tiểu thư Kaslana, tiểu thư Kaslana… Giáo sư Dumbledore đã nói…"

Bất cẩn để Alina vào phòng bếp, gia tinh Burley nhanh chóng sực tỉnh, nó vội vàng chạy tới.

"Tôi biết, phòng bếp Hogwarts không thể cung cấp một sự trợ giúp nào cho tôi."

Alina thở dài, nhìn gia tinh như cái đuôi ở đằng sau, cô xoay người lại một cách bất đắc dĩ:

"Nhưng Giáo sư Dumbledore đâu có nói tôi không thể giúp đỡ, hoặc là đưa ra một vài lời đề nghị cho phòng bếp?"

"Chuyện này…"

Gia tinh Burley chớp mắt, một lần nữa ngây ra tại chỗ, mấy giây sau mới nói dè dặt:

"Nhưng tiểu thư Kaslana, phòng bếp Hogwarts không cần sự giúp đỡ của cô… Ý tôi là, cô nhìn xem, thực ra bọn tôi hoàn toàn có thể hoàn thành mọi việc nấu nướng, cung cấp bữa sáng ngon miệng và thịnh soạn đúng giờ cho giáo sư và học sinh trong toàn trường."

Nói tới câu cuối cùng, gia tinh Burley tự hào ưỡn ngực.

Trong cả Hogwarts, gần như tất cả các phù thủy nhỏ đều khen ngợi tài nấu nướng của bọn họ không ngớt lời, đây là chuyện mà các gia tinh tự hào nhất, gần ngàn năm qua, phòng bếp và việc nấu ăn luôn là lĩnh vực đáng kiêu ngạo nhất của chúng.

"Ồ? Thế nên… chắc không phải các cậu cho rằng, chỉ nấu chín thức ăn là đủ rồi đấy chứ? Có phải các cậu nhầm lẫn gì rồi không, ngon miệng và có thể ăn được là hai lời bình hoàn toàn khác nhau."

Alina nhíu mày lại, tiện tay cầm một củ khoai tây tung lên tung xuống trong tay.

"Quả thực là tôi đã chịu đựng thái độ qua loa cho xong này của các cậu đủ rồi. Nghe đây, sở dĩ Hogwarts tiêu tốn nhiều tài chính vào việc mua sắm nguyên liệu nấu ăn, không phải chỉ để từ một đĩa khoai tây tăng lên thành khoai tây, cá chạch ướp cộng với thịt muối – nếu chỉ gia tăng về chủng loại nguyên liệu thức ăn, mua bột mì là đủ rồi."

Phải biết rằng, vì để Bộ Pháp thuật và cả thế giới pháp thuật tin rằng Hogwarts đang đứng trước nguy cơ, tuần trước Hogwarts đã xin thắt chặt chi tiêu với hội đồng nhà trường, số tiền mua sắm nguyên liệu nấu ăn hiện tại đều tới từ sự tài trợ của ngài Otto Apocalypse hào phóng.

Nói một cách khác, tất cả đều là đồng vàng Galleon mà Alina vất vả chuyển từ Gringotts về.

Thế nhưng, dù là sáng qua, trưa qua, hay tối qua, thức ăn mà phòng bếp Hogwarts cung cấp đều khiến Alina rất thất vọng. Có lẽ đối với hầu hết các phù thủy nhỏ, đó đã là một sắp xếp khá xa hoa rồi. Nhưng đối với người kén chọn khẩu vị bởi chính tay nghề nấu ăn của mình, thức ăn ngoài nấu thì là nướng của Hogwarts khiến người ta chẳng muốn ăn chút nào, nghĩ tới việc tương lai còn phải sinh sống ít nhất là năm năm trong trường học này, cô cảm thấy mình phải nghĩ cách làm một số điều gì đó.

"Tiểu thư Kaslana, cho dù cô không hài lòng thế nào đi chăng nữa thì ở phương diện thức ăn, bọn tôi tự nhận là…"

Nghe thấy giọng điệu khinh miệt của Alina, một gia tinh trẻ tuổi đứng cạnh bàn làm việc không nhịn được mà giải thích.

Bao nhiêu năm qua, chưa bao giờ có phù thủy nhỏ nào đưa ra đánh giá như vậy về thức ăn mà phòng bếp Hogwarts làm ra, vì thế, tất cả các gia tinh, bao gồm cả Burley đều cảm thấy phẫn nộ vì bị khiêu chiến lòng tự tôn.

"Đó là các cậu tự nhận…"

Alina quay đầu lại, cô cầm cái chảo, lạnh lùng nhìn gia tinh vừa nói chuyện.

Gần như ngay khi ngón tay cô bé chạm vào cái chảo, khí thế tự tin, mạnh mẽ bộc phát ra từ người cô như thể đối mặt với Dumbledore ở trạng thái thịnh nộ, khiến tất cả các gia tinh trong phòng bếp phải nín thở lại.

Trong bữa sáng của Hogwarts, thứ tiêu hao nhiều nhất là bánh mì (Bread).

Điều cần phải chú ý là, bánh mì thái lát (Bread) và khoai tây thái lát (Toast) thường gặp trong những nhà hàng Tây của người đời sau không giống nhau lắm, từ vị giác, hương thơm, thậm chí cả giá trị dinh dưỡng đều có sự khác biệt rõ rệt.

Xét trên ý nghĩa nghiêm ngặt, bánh mì cắt thành miếng còn phải trải qua quá trình nướng mới có thể gọi là bánh mì nướng.

"Bữa sáng, cần dùng trái tim để làm. Thái lát bánh mì chỉ là trình tự mở đầu, chứ không phải trình tự cuối cùng."

Vừa nói, Alina vừa nhóm lửa một cách thuần thục, cô đặt cái chảo trong tay lên trên, đổ một ít bơ vào trong chảo, đợi bơ chảy ra, sau đó tách từng miếng bánh mì trong tay ra.

Âm thanh xì xèo bay ra, hương sữa ngon ngọt nhanh chóng khuếch tán ra cả phòng bếp.

"Mứt hoa quả."

Alina vươn tay ra bên cạnh mà không ngẩng đầu lên, sai phái bằng giọng bình thường, kèm theo uy nghiêm mà người ta không thể từ chối được. Gần như là theo bản năng, gia tinh Burley lấy mứt hoa quả ra khỏi tủ, đặt vào tay Alina.

Nhân lúc chờ đợi bơ chảy ra, Alina lấy bánh mì đã được cắt lát, tỉ mỉ phết pho mát, mứt hoa quả và một ít bơ lên trên bánh mì.

Sau đó, cô đặt thẳng bánh mì vào trong chảo, đậy nắp nồi vào, để chừng mười giây, sau đó mở ra một lần nữa.

Trong nồi, bơ nóng hổi phủ vàng và làm giòn miếng bánh mì. Hơi nóng dâng lên cũng hòa tan pho mát ở một mặt khác, hòa làm một với mùi mứt hoa quả, quyện vào nhau thành hương thơm khiến người ta chảy nước miếng.

"Rất đơn giản, đúng không? Bây giờ hãy nếm thử đi."

Alina dùng xẻng lấy bánh mì nướng pho mát trong chảo ra, đặt vào đĩa và đưa cho gia tinh Burley đứng cạnh mình. Cô bình tĩnh vén sợi tóc màu bạch kim phất trên gò má lên, cố gắng để giọng nói của mình không tự hào và kiêu ngạo như thế.

"Nhìn bánh mì nướng mứt hoa quả pho mát này, và bánh mì thái lát mà các cậu mang lên bàn ăn, xem rốt cuộc chúng khác nhau ở đâu."

Quả nhiên là thói quen bao năm ở cô nhi viện, nếu buổi sáng mà không xuống bếp nấu nướng thì trái tim cô luôn cảm thấy thiếu vắng.

Ừng ực~

Cả phòng bếp Hogwarts đồng loạt vang lên tiếng nuốt nước miếng.

Phải biết rằng, theo lí thuyết, các gia tinh phải đợi khi các giáo sư và học sinh của Hogwarts ăn xong thì mới có thể bớt thời gian thưởng thức bữa sáng của mình.

"Phù phù… Nóng quá…"

Gia tinh Burley nuốt một ngụm nước bọt, hai tay cầm phần mép của bánh mì nướng, thổi qua vài lần rồi bất chấp nhét vào miệng cắn nhẹ.

Rồm rộp, bánh mì nướng vàng tươi, giòn tan phát ra tiếng vang êm tai.

Ngay sau đó, pho mát tản ra, mứt hoa quả thơm phức cũng lan tỏa. Mùi của pho mát, vị chua ngọt của mứt hoa quả, bánh mì nướng vàng giòn, ba yếu tố này hòa quyện vào nhau một cách hoàn mỹ, lập tức đưa bữa sáng bình thường thăng hoa thành sự hưởng thụ.

Khuôn mặt của gia tinh Burley thay đổi đủ kiểu, hai dòng nước mắt vô thức lăn xuống, cuối cùng biến thành mê say, hạnh phúc và xấu hổ. Thì ra bữa sáng còn có thể như thế này nữa, những năm qua, rốt cuộc bọn họ đã tự hào về điều gì?