Edited by Cigar.Sáng sớm ngày Chủ nhật, Yến Lẫm lôi Mặc Lý từ trong chăn ấm nệm êm dậy, Mặc Lý mơ mơ màng màng ôm chăn, một đầu tóc rối ngơ ngác nhìn Yến Lẫm.
“Mau dậy đi A Ly, anh đã đặt lịch hẹn tạo hình cho em vào sáng nay rồi.” Yến Lẫm ném vài món quần áo lên đầu Mặc Lý, thật sự là không thể bớt lo.
Mặc Lý mơ mơ màng màng đi đánh răng rửa mặt, mặc vào áo lông của chính cậu, choàng khăn quàng cổ cỡ lớn, đeo kính râm to bằng lòng bàn tay, miệng đeo khẩu trang.
Yến Lẫm giúp cậu sửa sang một chút, sau đó dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt của Mặc Lý hôn chụt một cái: “Được rồi, đi thôi!”
Vẫn là cái xe MPV khiêm tốn kia, Mặc Lý ngồi ở ghế phó lái ngủ thêm một giấc, thẳng đến khi bị gọi dậy mới đứng lên lắc lư đi theo sau Yến Lẫm ra khỏi hầm để xe, tiến vào thang máy lên tầng hai mươi.
Xuyên qua hành lang trải thảm thật dày, đi đến trước hai cánh cửa thủy tinh đóng chặt, phía trên gắn một bảng hiệu có thể nói là mộc mạc, viết tên tiếng Anh của tiệm “Jagger Salon”.
Vừa tiến vào bên trong cánh cửa thủy tinh rất nặng, Mặc Lý đã phải nghênh diện một làn gió thơm phức đến mức suýt té xỉu.
“Hắt xì!” Cậu xoa mũi, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Một chàng trai trẻ tuổi ăn mặc siêu hợp mốt đi tới, tóc nhuộm màu xám khói light xanh đen, tôn lên khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo, khiến nó càng thêm xuất chúng.
Trong mắt của Mặc Lý hiện lên một tia kinh diễm.
Tại phương diện ngoại hình, cậu chưa từng bị người nào làm cho kinh diễm, chàng trai này lại làm cho cậu cảm thấy trước mắt sáng ngời.
“Welcome to my salon, dear Lee! ~~” Chàng trai nở nụ cười tiến đến chào đón, hai tay ôm lấy Yến Lẫm.
Mặc Lý nhất thời nheo lại hai mắt, sắc mặt không tốt đánh giá người kia.
Kì thật ngoại hình đối phương cũng không có đẹp như vậy, có điểm ái nam ái nữ, ăn mặc có điểm ẻo lả, mặt còn trang điểm. Dưới ánh đèn sáng ngời của ngọn đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống bốn phía mới có vẻ có điểm đặc biệt.
Đều là công lao của trang điểm tạo hình và ánh đèn.
Yến Lẫm đẩy đối phương ra, kéo Mặc Lý đến phía trước. “Dương tiên sinh, vị này chính là khách hàng hôm nay của cậu. Phiền cậu làm giúp em ấy một tạo hình thích hợp.”
Dương tiên sinh nháy mắt với Yến Lẫm: “Gọi người ta là thầy Eleven ấy, gọi Dương tiên sinh gì chứ, Yến đại thiếu sao lại đột nhiên khách khí như vậy.”
Mặc Lý không nhìn nổi nữa. Làm trò trước mặt cậu câu dẫn người đàn ông của cậu, xem cậu là đang ngồi không à?!
“Người cần làm tạo hình chính là tôi, làm phiền anh, Dương Kiến Quốc tiên sinh.” Mặc Lý che ở trước người Yến Lẫm, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn về phía Dương tiên sinh bằng ánh mắt bất thiện.
Dương Kiến Quốc nhất thời nghẹn họng: “Sao cậu lại biết tên thật của tôi?!”
Mặc Lý chỉ vào thông báo kiểm tra hệ thống phòng cháy chữa cháy dán trước cửa: “Mắt tôi rất tốt. Dương Kiến Quốc tiên sinh, tên rất hay, thực hợp với anh.”
Dương Kiến Quốc có điểm phát điên: “Trong thời gian làm việc vui lòng gọi tên tiếng Anh!”
Mặc Lý kéo đối phương đi vào trong tiệm: “Nhanh lên Dương Kiến Quốc tiên sinh, trưa nay chúng tôi còn có hẹn.”
“Gọi tôi là thầy Eleven…” Dương Kiến Quốc còn đang vô lực sửa lại cách gọi cho đúng.
Đối tượng khách hàng hướng đến của cửa tiệm của Dương Kiến Quốc là người của công chúng, giới nghệ sĩ minh tinh, bởi vậy không gian trong cửa tiệm không bố trí thành một không gian trống trải giống như một phòng tiếp khách bình thường, mà là dùng những vách ngăn tinh xảo ngăn cách thành những không gian riêng tư.
Tay nghề của cậu ta rất nổi danh trong ngành, có tiếng là điêu luyện, “quỷ phủ thần công”, tạo hình qua tay cậu ta có thể làm nghệ sĩ ở trước ống kính đẹp thêm bốn, năm phần. Dương Kiến Quốc cũng xem như “cậy tài khinh người”, không có chuyên môn làm riêng cho bất kì một khách hàng cố định nào, mà tự mình mở salon, các minh tinh muốn tìm cậu ta làm tạo hình rất khó mời cậu ta tới cửa, đa số đều là tự mình tới salon của cậu ta, nổi tiếng đại bài cỡ nào cũng có, bởi vậy có rất nhiều người ở salon này của cậu ta có một buồng cố định của riêng mình. Mặc Lý một đường tiến về phía trước, nhìn thấy vài cái tên làm cậu cứng lưỡi, thậm chí còn thấy được biển hiệu ghi tên Lý Thiếu Thiên và La Khởi Vân.
Dương Kiến Quốc dẫn cậu tới một cái buồng trống, sau khi Mặc Lý ngồi vào chỗ của cậu ở trước gương trang điểm, đã không dám nhìn thẳng vào chàng trai mang dáng vẻ có điểm âm nhu này.
Yến Lẫm ở phía sau ngồi xuống sofa, phát ra chỉ thị: “Toàn bộ từ đầu đến chân đều do cậu take care.”
Dương Kiến Quốc có chút ghét bỏ cầm lên vài sợi tóc đen của Mặc Lý.
“Chất tóc không tồi, kiểu tóc thì hỏng, chẹp chẹp, ai làm tóc cho cậu vậy, quả thật là tay nghề không ra đâu vào đâu. Có thể chụp làm tài liệu những kiểu tóc thất bại phục vụ cho mục đích dạy học.”
Đây là người thứ nhất nhìn thấy ngoại hình của cậu chẳng những không bị kinh diễm, ngược lại tỏ vẻ ghét bỏ, Mặc Lý nhất thời cảm thấy người này sâu không lường được.
“Áo khoác rất rẻ tiền.”
“Đường mày sống mũi không tệ, tỉ lệ khuôn mặt hoàn mỹ… Làn da có chút khô, khẳng định là không có đắp mặt nạ dưỡng ẩm thường xuyên, người trẻ tuổi ấy a, đừng có ỷ vào bản thân còn trẻ mà xằng bậy.”
“Đây là giày gì vậy? Trời ạ, tôi thật sự không thể tin được, trên thế giới này cư nhiên còn có một đôi giày chọc mù mắt người ta đến vậy! Oh my God! Thượng đế hỡi, thỉnh khoan thứ cho nhân loại đã thiết kế ra thứ khinh nhờn những đôi giày này đi!”
Mặc Lý bày ra vẻ mặt hắc tuyến thông qua gương nhìn thấy màn biểu diễn hoa dung thất sắc của Dương Kiến Quốc. Tốt thôi, ở trên con đường diễn xuất chuyên nghiệp cậu cư nhiên gặp phải đối thủ.
Dương Kiến Quốc cầm lấy bình phun và lược, một tay nâng cằm của Mặc Lý lên.
“Đến đây đi Cinderella, hãy để Tiên đỡ đầu cứu vớt mỹ mạo của con!”
Tuy rằng Dương tiên sinh là một diễn tinh, nhưng là bộ dáng nghiêm túc làm việc cũng tương đương là có mị lực.
Động tác lưu loát giúp Mặc Lý sửa kiểu tóc, làm một phen bảo dưỡng khẩn cấp cho khuôn mặt, từ đầu đến chân từ trong ra ngoài một lần nữa được phối hợp với bộ đồ mới.
Mặc Lý đứng ở trước tấm gương thật lớn, soi trái soi phải, đích xác có một loại cảm giác trông rực rỡ hẳn lên. Nếu nói bất đồng lớn nhất, đại khái là cũng có số tử vi, hình tượng càng thêm cao cao tại thượng, không gần gũi với người khác.
Dương Kiến Quốc đứng ở bên cạnh, trong mắt để lộ ra vài phần tán thưởng và thỏa mãn.
“Yến thiếu, người bạn này của ngài thật sự là người mẫu tốt nhất từ khi tôi hành nghề đến nay.” Không cần cậu ta phải lo lắng tự hỏi phải tân trang khuyết điểm thiếu hụt như thế nào, chỉ cần phải lo lắng xem dệt hoa trên gấm ra sao, mà mỗi một phân cậu ta thay đổi đều có thể nhận được hồi báo trăm phần trăm, mỗi một cái chi tiết đều có thể hoàn toàn làm nó nở rộ một cách hoàn mỹ.
Quá trình làm việc như thế này quả thật chính là một loại hưởng thụ.
“Cám ơn, ghi sổ tính cho Yến Thâm nhé.” Yến Lẫm đứng dậy, nói.
Dương Kiến Quốc nhếch hàng mi được chăm chút thập phần tinh mỹ.
“Đại ma vương có biết mấy đứa em trai này của anh ta đều dùng tiền của anh ta cua trai trẻ đẹp không?!”
Yến Lẫm cầm lấy áo lông và khăn quàng cổ cỡ lớn của Mặc Lý đi đến cạnh Mặc Lý, bao lại cậu.
Dương Kiến Quốc tiễn hai người đến tận ngoài cửa, vẫy vẫy cái kéo trên tay tạm biệt: “Lần sau lại ghé qua nhé.”
Mặc Lý giật giật khóe miệng, lôi bạn trai đi nhanh hơn.
Thời điểm hai người chờ thang máy, từ trong salon lại có hai người bước ra.
Một thanh niên cao gầy từ đầu đến chân mặc kín mít hệt như Mặc Lý ở phía trước cúi đầu bước nhanh, một người phụ nữ trung niên phong vận vẫn còn nhưng không giấu được tuổi tác đã lớn chạy chậm theo phía sau đối phương.
“A Nhan, cậu đi chậm một chút. Chờ tôi một lát, tôi để quên một vài thứ ở salon rồi.” Người phụ nữ gọi một tiếng.
Thanh niên đi ở phía trước lại giống như là không có nghe thấy, lập tức đi tới buồng thang máy.
Hắn nhìn thấy Yến Lẫm và Mặc Lý đang đứng ở chỗ chờ thang máy thì tựa hồ sửng sốt một chút.
Mặc Lý cảm nhận được tầm mắt của hắn, quay đầu lại nhìn thoáng qua. Cậu cảm thấy người này nhìn khá quen mắt, song nhất thời nghĩ không ra là ai. Chủ yếu là vì người này mặc rất kín, đeo kính râm phủ nửa khuôn mặt còn đeo khẩu trang đen, thì ai có thể nhận ra được là ai với ai?!
Thanh niên chần chờ một lát, đi đến trước một cái thang máy khác chờ.
Người phụ nữ theo ở phía sau cũng chạy tới, đối phương liếc mắt một cái liền thấy được Yến Lẫm, có chút kinh ngạc mà chào hỏi.
“Yến tiên sinh.”
Yến Lẫm cũng gật đầu: “Từ tổng.”
Người phụ nữ được gọi là Từ tổng cười cười, thu hồi vẻ co quắp cấp bách khi chạy theo sau thanh niên nọ vừa mới rồi, hiện ra vài phần tư thái của một người ngồi ở vị trí cao.
“Thật sự là trùng hợp, có thể ở nơi này gặp gỡ, Yến tổng vẫn luôn nhắc đến cậu, nói cậu bận đến mức không thấy bóng người đâu. Khi nào xong việc hết bận, có thời gian rảnh thì trở về nhìn xem ba cậu đi, cái tính đó của ông ấy ——”
Từ tổng đang nói thì thang máy tới. Thanh niên trẻ tuổi đi cùng cô trực tiếp tiến vào thang máy, nhấn nút trên phím, cách một tầng khẩu trang kính râm đều có thể cảm giác được vẻ mặt lạnh lùng, hoàn toàn không có ý chờ đợi người đi cùng hắn.
Từ tổng có chút xấu hổ, nhìn về phía thanh niên trong thang máy lại nhìn về phía Yến Lẫm, Yến Lẫm rất là hiểu ý gật đầu với đối phương.
“Tôi đã biết. Từ tổng đang gấp phải không? Không chiếm thời gian của Từ tổng nữa, bọn tôi sẽ đi thang sau.”
Từ tổng cười tạm biệt, kịp thời bước vào trước khi cửa thang máy đóng lại.
Thẳng đến khi cửa thang máy khép lại, Mặc Lý còn có thể nghe được tiếng đối phương đang nhỏ giọng oán giận.
“Ai da, quên mất quay lại lấy đồ rồi. Quên đi, lần sau vậy.”
Từ đầu tới cuối, thanh niên đứng bên cạnh cô cũng không có đáp lại dù chỉ một câu.
Thang tiếp theo rất nhanh cũng đã tới, hai người bước vào, Mặc Lý đột nhiên nhớ tới điều gì đó, giật mình nói: “Đúng rồi, người kia không phải là Lâm Nhan sao?”
Cũng tính là nửa học trò của cậu, đương nhiên cậu nhớ rõ!
Mấy tên học trò không ra gì này, dù là một người cũng chưa từng làm lễ với cậu.
“Từ tổng đó, chẳng lẽ là giống như trên mạng nói, là người bao dưỡng cậu ta?” Mặc Lý nghi hoặc nhìn về phía Yến Lẫm.
Nhưng mà xem dáng vẻ của đối phương, bao dưỡng mà thế này thì cũng là quá vất vả rồi đó…
Yến Lẫm lắc đầu: “Chúng ta đừng xen vào chuyện của người khác.”
Mặc Lý hiểu chuyện ngậm lại miệng.
Cái gọi là bát quái scandal đều là để phục vụ quần chúng không rõ chân tướng, giới này nói lớn không lớn, ai có chuyện gì chỉ sợ trong giới không có người không biết, chẳng qua tất cả mọi người đều hiểu lòng không nói ra, vờ như không thấy mà thôi.
Thế thì chuyện của cậu và Yến Lẫm —— còn có thể giấu được bao lâu? Vẫn là, từ lâu đã trở thành bí mật được công khai trong giới? Mặc Lý nhất thời có chút tâm loạn như ma.
Chút nhạc đệm nho nhỏ ấy Mặc Lý rất nhanh đã quên, vứt ra sau đầu. Một tiếng sau, Yến Lẫm lái xe chở cậu đi tới một khách sạn thập phần yên tĩnh vắng vẻ.
Cậu đi theo Yến Lẫm băng qua con đường mòn uốn lượn heo hút trong sân, tiến vào một phòng trà được bài trí rất cổ kính, một người phụ nữ ăn mặc thập phần lão luyện đã sớm ngồi chờ ở nơi đó.
“Yến thiếu, đây là thái độ của hai người? Lần đầu gặp mặt liền để cho một phụ nữ như tôi phải chờ những mấy chục phút?!” Người phụ nữ chớp hàng mi có chút sắc bén, ánh nhìn của đôi mắt phượng từ Yến Lẫm chuyển dời tới Mặc Lý, tầm mắt như X-ray dừng hình ở trên người cậu.
Mặc Lý nhất thời có một loại cảm giác như có một mũi nhọn đang đặt ngay sau lưng của cậu, cậu có chút co quắp giật giật chân, cố nén không để bản thân chạy đến trốn phía sau Yến Lẫm.
Mặc Lý có một loại trực giác, cậu nếu dám né tránh tầm mắt đánh giá của người phụ nữ này, lần gặp gỡ này liền uổng phí.
Yến Lẫm cười đi qua, chỉ chỉ mặt đồng hồ: “Mười một giờ hai mươi lăm phút. Chị Hà, giờ hẹn của chúng ta rõ ràng là mười hai giờ.”
Hà Mân thu hồi ánh mắt đánh giá Mặc Lý, tức giận trừng mắt nhìn Yến Lẫm một cái.
“Đúng vậy, hẹn mười hai giờ mà hai người các cậu cư nhiên mười một giờ rưỡi đã tới, người trẻ tuổi thời nay, một chút quan niệm về thời gian cũng không có.” Nói phải nói trái gì đều để một mình cô nói.
Mặc Lý yên lặng ngồi ở một bên của bàn trà tinh xảo, cậu cảm thấy hình như cậu đã gặp được kỳ phùng địch thủ.