Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 64: Biến cố trong bữa tiệc khánh công

Luận về kiến trúc to lớn tráng lệ, Hương Ba Thành hoàng cung đại điện ở trong tất cả các nước phụ thuộc Zenit đế quốc, tuyệt đối có thể đứng vào ba hạng đầu, toàn bộ kiến trúc đều do các cự thạch màu trắng đã được gọt giũa xếp lên nhau mà thành, ngay trung ương là một phiến đá cực lớn tạo thành quảng trường, cột đá cao ba bốn mươi thước cùng các pho tượng chúng thần cao hơn mười thước có ba mặt quay về các hướng đông tây bắc, phía sau cột đá cùng các pho tượng là cung điện nguy nga, phía bắc rộng mở, bình dân cùng lính tráng có thể từ nơi này tiến vào quảng trường của hoàng cung.

Khánh công yến hội đêm nay chính là ở cử hành ở quảng trường làm bằng phiến đá cực lớn này.

Đoàn người tới chung vui đã chậm rãi tụ tập tới quảng trường, cả sáu đoàn cùng đốt lên một lửa trại thật lớn hừng hực lửa, trên không trung dày đặc sao trời, ở chính giữa quảng trường dựng lên mười tòa mộc tháp cực lớn hình tròn, tất cả đều cao tới sáu bảy thước, tầng trên cùng ngay ngắn đặt những thi thể của binh lính cùng người dân Hương Ba Thành bỏ mình trong cuộc chiến.

Binh lính trog Quốc vương vệ đội áo giáp ngời sáng, trong tay cầm trường thương tuần tra bốn phía ở đại điện cùng quảng trường, dân thường thì đổi lại trường bào màu trắng nhẹ nhàng, ở đây vừa múa vừa hát, có tạp kỹ nghệ sĩ đùa giỡn đảo bổ nhào qua lại trên mặt đất, các nữ nhân xinh đẹp tay cầm tay vây quanh lửa trại chạy băng băng nhảy múa những vũ điệu tung hô, mọi người đều nâng cao một nhánh cây màu xanh biếc tượng trưng cho sinh mệnh cùng hi vọng, tận tình cười vui.

Màn đêm ngày càng dày đặc.

Giữa tiếng vó ngựa, tiểu vương tử Zenit đế quốc Bristol Kempinski rốt cục mang theo bọn kỵ sĩ hộ vệ của hắn đi vào quảng trường, lão soái ca Best dẫn theo người hầu đem đoàn người của hoàng tử tiến về hướng tây của tượng thần đến bên bàn của thượng khách, bởi vì Zenit là nước quân chủ, cho nên Hương Ba Thành thần dân chúng ta đối với việc hoàng tử đến tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh, rất nhiều hoa thơm cùng thanh thủy được tung về phía bọn họ.

Bristol Kempinski đối với tràng diện như vậy có chút hưởng thụ.

Lúc này, Bristol Kempinski tỏ ra là một hoàng tử của một nước lớn có khí khái phong độ, trên mặt hắn mang một nụ cười mỉm mê người, không ngừng hướng chung quanh vẫy tay chào dân nghèo. Nhưng bọn kỵ binh phía sau hoàng tử đều không che giấu vẻ không có chút hảo cảm đối với cái tiểu quốc thấp kém đầy dân đen này, nhìn khuôn mặt tươi cười xung quanh, bọn chúng tỏ ra cao cao tại thượng, thái độ kiêu căng, thản nhiên cười đắc ý giống như là nhìn chó giữ nhà do mình nuôi hướng chính mình vẫy đuôi cười nịnh.

Thấy chỉ một mình tân hoàng tử Thor tới tham gia yến hội, lão soái ca Best thoáng có hơi thất vọng, trưởng công chúa chính là người đứng đầu của sứ đoàn, nắm trong tay hết thảy, nhưng thái độ của nữ nhân này hắn vẫn đoán không ra, vốn yến hội lần này là một cơ hội tốt để quan sát, nhưng đối phương lại không tham dự... Bất quá, mặc dù như thế, Best vẫn không chút lãnh đạm, phân phó người hầu đem toàn bộ lễ tiết đều chiếu cố đến.

Qua mười mấy phút đồng hồ, đám người nhảy múa reo hò cuối cùng cũng trật tự xuống, trên quảng trường liền trở nên yên tĩnh.

Vừa lúc đó, hai đội vệ binh thân mặc giáp trụ hoa lệ từ phía bắc bước tới quảng trường, chỉnh tề phân ra hai bên, sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của muôn ngườ, quốc vương Alexander nắm bàn tay xinh đẹp trắng nõn của vị hôn thê Angela, thong thả xuất hiện ở bậc thang phía trên cao trước đại điện.

Lúc này Tôn Phi đổi lại một bộ quốc vương trường bào màu xanh da trời, trường bào ở trong gió phiêu phiêu, phụ trợ hoàn mỹ cho dáng người thon dài kiện mỹ của hắn, trên đầu đội vương miện kết bằng chiếc lá kim ti, tóc dài đen ánh như mực, đôi mắt trong veo thâm thúy, diện mạo như ngọc, tư thế oai hùng hiên ngang, khí chất xuất trần, vẻ tuyệt đối uy nghiêm do giết chóc lãnh khốc tích lũy trong mấy ngày này cùng thân mình trời sinh có thân hòa khí tức kết hợp hoàn mỹ cùng một chỗ, cả người toát lên nét uy nghiêm đẹp đẽ quý giá, từ xa nhìn lại giống như là một vị thần cao cao tại thượng, ngời ngời phong thái một vị vua của một quốc gia.

Ở bên cạnh hắn, Angela xinh đẹp đồng dạng khoác lên mình một tấm trường bào màu xanh da trời, bên hông mang một chiếc túi nhỏ bằng dệt tinh tế từ kim ti, dáng người mềm mại, làn da so với tuyết ngàn năm trên đỉnh núi còn muốn trắng hơn, Angela trên đầu đội một vòng hoa do các loài hoa rực rỡ đầy màu sắc bện mà thành, gió nhẹ khẽ khàng đùa giỡn lọn tóc thiếu nữ, quả thực giống như là nữ thần trên trời đáp xuống thế gian, phương hoa tuyệt đại, ngọc cốt băng cơ, thuần khiết cao quý, kẻ khác không dám nhìn gần, trong lòng không thể sinh ra dù chỉ là một chút khinh nhờn.

Hai người mỉm cười xuất hiện trên thềm đá cao, trong chớp mắt đã dễ dàng cướp đi tất cả ánh hào quang chói lọi trên quảng trường, ngay cả ánh sáng lấp lánh như bảo thạch khảm lên bầu trời của các vì sao cũng tựa hồ trong nháy mắt đã mất đi sắc thái.

Trên quảng trường Hương Ba Thành, người dân quỳ rạp xuống đất, đồng loạt hô to hô

- Alexander Vương vạn tuế!

Rất nhiều người cũng là lần đầu tiên phát hiện, quốc vương của mình thật không ngờ lại có thể uy vũ bất phàm như thế, giờ khắc này, không ai có thể đem hình tượng quốc vương hoàn mỹ trước mắt này liên hệ đến cái người ngu độn dốt nát ngu ngốc ngớ ngẩn trì độn Alexander khi trước, tất cả đều thành thật quỳ gối trên quảng trường, dùng tánh mạng cùng linh hồn của mình hô to.

Hoàng tử Bristol Kempinski ngồi trên đài khách quý ở phía tây quảng trường, cũng không nhịn được mà đứng lên, lúc ban ngày, hắn đối với lời đồn đãi kia về quốc vương là phi thường chẳng thèm ngó tới, cho dù là hiện tại tới tham gia yến hội, cũng là ôm tâm tính chế giễu cùng quấy rối tới, vốn là hắn không chút nghi ngờ với nét anh tuấn cùng khí độ của mình chỉ cần đứng trên quảng trường là lập tức lấy đi phong quang của mọi người... Nhưng hiện tại, đường đường đế quốc hoàng tử thế nhưng trong nháy mắt này, đột nhiên kìm lòng không nổi sản sinh một loại cảm giác xấu hổ thẹn thùng, nhìn trên chính điện một đôi thanh niên nam nữ trời đất tạo nên, tiểu vương tử kinh ngạc phát hiện, thái độ chính mình lúc đối với vương quốc này, chỗ ngồi này, vị trí của tòa thành này cùng quốc vương này là phi thường bất mãn cùng khinh thường, lại ở không thể tưởng tượng nổi đang nhanh chóng tiêu thất.

Chẳng qua hoàng tử không có chú ý tới, bọn hộ vệ cùng kỵ binh phía sau hắn lại không có loại cảm giác này, ở bên cạnh hoàng tử, một gã kỵ sĩ áo choàng đỏ tráng kiện toàn thân giáp trụ đang chăm chú nhìn Angela trên thềm đá, trong đáy mắt ánh lên vẻ tham lam, kinh diễm cùng sắc dục. Thần thái ô uế, mà không chỉ tên kỵ sĩ đó mà mấy chục hộ vệ cùng kỵ binh còn lại cũng không có chút nào che giấu thần sắc bỉ ổi trong mắt.

Bên cạnh quảng trường.

Ai cũng không có chú ý tới, tại một góc khuất phía tượng đá trong dòng người đang quỳ bái hành lễ, có ba người khoác áo choàng màu đen lẳng lặng ẩn nấp vào bóng đêm. Khi bọn hắn chứng kiến quốc vương Alexander cùng Angela đi ra, thân ảnh đứng phía trước đột nhiên "Di" một tiếng, thanh âm mệt mỏi yếu ớt, tựa giống như bệnh nặng mới khỏi, trong giọng nói tựa hồ có chút kinh ngạc, biểu hiện như vậy, làm cho hai người đứng phía sau hắn khẽ liếc nhau một cái, bọn hắn chưa từng nhìn thấy qua người trước mắt kia có biểu hiện kinh ngạc như vậy.

...

Sau khi Quốc vương cùng Vương Hậu tương lai xuất hiện, vẻ ồn ào náo nhiệt trên quảng trường rốt cuộc cũng ngừng lại.

Không khí bắt đầu có vẻ trang trọng hẳn lên, đám người tự giác tránh ra lối đi, Tôn Phi cùng Angela từ trên thềm đá cao bước xuống, chậm rãi đi vào giữa quảng trường nơi mười tòa mộc tháp bằng gỗ thô được dựng lên phía dưới.

Không khí trở nên càng thêm ngưng trọng.

Azeroth trên đại lục từ xưa đến nay loạn lạc không ngừng, mỗi ngày mỗi thời mỗi khắc đều có đại lượng binh lính chết trận chiến trường, mai táng binh lính hi sinh liền biến thành một việc vô cùng tốn thời gian, cũng sẽ lãng phí một lượng lớn đất đai, để tránh cho loại tình huống như thế này phát sinh, thật lâu trước kia đã hình thành nghi thức truyền thống hỏa táng, bất luận là quốc vương, quý tộc hay dân nghèo, nô lệ, sau khi chết tại chiến trường đều sẽ được đưa lên mộc tháp tiến hành hỏa thiêu, mọi người tin tưởng nếu làm như vậy, linh hồn các chiến sĩ có thể được siêu thoát, bọn họ sẽ ở thần quốc cùng một chỗ với Chiến Thần.

Dựa vào sự trợ giúp lúc trước của Angela để bù thêm tri thức lễ nghi truyền thống, Tôn Phi theo cầu thang gỗ đi lên mộc tháp, xoay người tiếp nhận từng mai kim tệ trong tay Angela, đặt trên hai mắt binh lính chết trận—— đây cũng là truyền thống của Azeroth đại lục, mọi người cho rằng phủ đầy tiền trên hai mắt của chiến sĩ chết trận là có thể trợ giúp bọn họ khi thiêu trong lửa có thể lần nữa mở to mắt, tìm được chính xác đường lên thiên đường.

Đây là một dạng công tác rườm rà.

Lần chiến đấu bảo vệ Hương Ba Thành này tổng tổn thất là một trăm ba mươi mốt người chiến sĩ dũng cảm, vốn có người được đặc biệt phái đến đặt tiền cho nhóm binh lính chết trận bất hạnh này, nhưng Tôn Phi lại ngoài dự đoán của mọi người kiên quyết tự mình làm hết. Dựa theo truyền thống, chỉ có những quý tộc địa vị cao quý hoặc những anh hùng vì quốc vương cống hiến mới có tư cách được hưởng đãi ngộ như vậy, Tôn Phi hành động như thế, là trao vinh quang chưa từng có cho những chiến sĩ bình thường này.

Rất rõ ràng, đây là cử động mua chuộc lòng người của người nào đó.

Trên quảng trường im ắng không có người nói chuyện, ngay cả gió tựa hồ cũng ngừng lại, chỉ có xa xa trên thềm đá chính điện có vài nữ vu thần miếu tế tự mang hắc bào, lên tiếng niệm chú lên bài ca dao tang thương cổ xưa, bài hát cùng làn điệu này không có bất kỳ nội dung gì, được truyền xướng tại đại lục này như là một khúc chiêu hồn đưa tiễn thân nhân.

Tôn Phi chăm chú nhìn mọi người ở phía dưới, kiên nhẫn tự mình đặt từng mai kim tệ lên mắt bỏ mỗi bin lính tử trận, sau đó lại dùng cây đuốc thắp lên hương thảo dưới người bọn họ, đại hỏa hừng hực, thiêu đốt cắn nuốt thân thể vương giả, những người mất đi thân nhân khóc rống thất thanh...

Quá trình này tiến hành gần một giờ.

Sau khi ngọn lửa thiêu đốt thi thể tướng sĩ cùng mười ngọn mộc tháp hoàn toàn thành tro tàn, không khí trên quảng mới dịu đi, những người kêu khóc cũng chậm rãi ngừng lại, tro tàn của những binh lính kia được cẩn thận thu gom lại, cất vào một chiếc quan tài màu đen thật lớn, sau mười hai ngày, quan tài sẽ được di chuyển đến sườn phía đông của ngọn núi cao nhất Hương Ba thành, mai táng ở nơi đó, có thể làm cho linh hồn những chiến sĩ này mỗi ngày khi mở mắt đều có thể thấy cảnh mặt trời mọc rực rỡ —— đây là truyền thống của Hương Ba thành.

Làm xong tất cả chuyện này, không khí trên quảng trường lại trở nên sôi động.

Mọi người bắt đầu vừa múa vừa hát, chúc mừng chiến tranh thắng lợi, không khí tưng bừng theo lửa trại trong quảng trường trở nên cuồng nhiệt, nam nữ lão ấu chẳng phân biệt được đều tay cầm tay cùng múa, ngay cả thủ vệ ở quảng trường cùng binh lính từ bốn phía cũng gia nhập hoan ca. Tôn Phi và Angela cũng bị một một vài thiếu nữ nhiệt tình tràn tề tươi cười kéo vào đám người, ở thời khắc hân hoan này, đã không còn có phân cao thấp, Zenit tiểu vương tử cùng đám kỵ sĩ hộ vệ phía sau hắn ngồi ở trên đài cao mặt bên quảng trường phía tây tượng thần cũng được thỉnh mời gia nhập đám người.

Nhóm thiếu nữ cười vui, nâng cao lên từng đĩa hoa quả cùng thịt nướng len lỏi vào trong đám người.

Tiểu vương tử Bristol Kempinski bị không khí như vậy ảnh hưởng, hắn rốt cuộc buông xuống hết tất cả ngạo mạn cùng lạnh lùng lúc trước, thoạt nhìn càng phù hợp với tâm cảnh một tiểu hài tử tuổi mười, cùng một đám thiếu niên thiếu nữ tay trong tay vây thành một vòng tròn múa hát vòng quanh lửa trại, giống như là một con chim nhỏ vừa sổ lòng, vui bay múa. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Bất quá, Bristol Kempinski cùng tất cả mọi người không có chú ý tới, đám kỹ sĩ áo choàng hồng kỵ binh đứng sau lưng hắn lúc trước, giờ phút này đang hướng trung tâm quảng trường mà chen chúc đi tới, khóe miệng bọn hắn lộ ra ý cười xấu xa, ánh mắt lóe sáng, khó có thể che dấu dâm sắc trong đó.

Mà phương hướng bọn hắn cố tới, ở trung tâm quảng trường, Angela thuần khiết giống như một nữ thần cùng tiều la lỵ tóc vàng Ji Ma và một đám tỷ muội đang múa ca, Angela vui vẻ mỉm cười, dung nhan tuyệt thế tràn ngập hạnh phúc, giống như là một tiểu thiên sứ.