Quỷ Bí Chi Chủ

Quyển 1 - Chương 1:  Đỏ rực

Dịch giả:  nh0ckd255

Đau!

Đau quá!

Đầu đau quá!

Hình ảnh trong giấc mơ đầy những tiếng thì thầm kỳ quái vỡ tan thành những mảnh nhỏ. Chu Minh Thuỵ đang say giấc chỉ thấy đầu đau đớn hệt như bị người ta lấy gậy đánh cho một cái thật mạnh, không, phải là bị một thứ sắc nhọn đâm thẳng vào huyệt Thái Dương rồi sau đó khuấy liên tục.

Ôi... Trong cơn mơ màng, Chu Minh Thuỵ muốn xoay người, muốn giơ tay ôm chặt lấy đầu, muốn ngồi dậy nhưng hắn không thể cử động chân tay được, dường như không thể điều khiển được thân thể nữa.

Xem ra là mình chưa tỉnh, vẫn còn đang mơ... Nói không chừng sẽ còn xảy ra hiện tượng cho là mình đã tỉnh, nhưng thực chất là còn đang ngủ say... Chu Minh Thuỵ không hề lạ lẫm gì với chuyện này, hắn cố gắng tập trung ý chí muốn thoát khỏi cái gông cùm của bóng tối và sự huyễn hoặc này.

Nhưng trong lúc nửa tỉnh nửa mơ này, ý chí luôn mơ hồ như sương khói, khó mà tập trung được. Dù hắn có cố thế nào thì tư duy vẫn cứ tan rã, tạp niệm xuất hiện.

Đang yên đang lành, nửa đêm nửa hôm, sao đột nhiên bị đau đầu? Còn đau đớn tới mức này?! Chẳng lẽ xuất huyết não?!

Moá, chả lẽ ta sẽ chết sớm ư?

Mau tỉnh! Mau tỉnh lại nào!

Ồ, hình như không còn đau như nãy nữa? Nhưng đầu vẫn như bị một con dao nhỏ cắt từng miếng từng miếng ra một...

Xem ra không thể ngủ tiếp, vậy thì mai đi làm thế nào được? Còn đi làm cái gì nữa? Bị đau đầu thật như này tất nhiên là phải xin nghỉ rồi! Khỏi sợ tay quản lý lải nhải!

Nghĩ như vậy cảm thấy không tệ, khà khà, thế là được nhàn rỗi một hôm!

Đầu lại đau nhói khiến Chu Minh Thuỵ tích được chút sức lực. Cuối cùng, hắn dốc sức động lưng mở choàng mắt, hoàn toàn thoát khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.

Tầm mắt ban đầu nhoà đi, sau đó bị phủ kín bởi một lớp đỏ rực. Nơi tầm mắt với tới, Chu Minh Thuỵ thấy trước mặt mình là một bàn học bằng gỗ thô sơ. Chính giữa bàn học có bày một quyển bút ký đang mở sẵn. Giấy của cuốn bút ký này thô ráp và ố vàng, bên trên là một câu được viết bởi thứ chữ kỳ quái, nét mực đen sậm, ướt và bắt mắt.

Ở bên trái cuốn bút ký là một chồng sách được sắp xếp chỉnh tề, có tầm bảy, tám cuốn gì đó. Bức tường bên phải chúng thì được gắn bởi ống dẫn màu xám trắng nối tới một chiếc đèn treo tường.

Chiếc đèn này mang phong cách phương Tây cổ điển, to bằng nửa đầu người trưởng thành. Bên trong là thuỷ tinh trong suốt, phần lồng bên ngoài được làm từ kim loại màu đen.

Bên dưới chiếc đèn đã tắt đó là một lọ mực màu đen được bao phủ bởi ánh sáng màu đỏ nhạt, vẻ gồ ghề bên ngoài dưới lớp ánh sáng tạo nên thứ hoa văn trông giống thiên sứ.

Một chiếc bút máy màu sậm với phần thân bóng mượt được đặt ở trước lọ mực, bên phải bút ký. Ngòi bút loé lên thứ ánh sáng nhạt. Nắp bút thì nằm ngay cạnh một chiếc súng lục ổ xoay.

Súng? Súng lục?? Chu Minh Thuỵ ngây ngẩn. Những thứ hắn thấy trước mặt này xa lạ như thế, hoàn toàn khác xa phòng của hắn!

Tronng khi kinh ngạc và ngỡ ngàng, hắn phát hiện rằng bàn học, bút ký, lọ mực và súng lục kia đều được phủ lên bởi một tầng "lụa mỏng" màu đỏ rực, chính là ánh sáng chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ.

Theo bản năng hắn ngẩng đầu lên, dời tầm mắt lên cao.

Giữa không trung, bên trên lớp "vải nhung sân khấu thiên nga", một mặt trăng tròn màu đỏ rực như lửa treo cao, lặng lẽ toả ra ánh sáng.

Đây... Chu Minh Thuỵ bỗng thấy sợ hãi, rồi hắn đứng bật dậy. Nhưng đôi chân còn chưa kịp đứng thẳng thì đầu hắn lại đau nhói ghê gớm khiến hắn như mất đi sức lực trong phút chốc, trọng tâm toàn thân tức thì rơi xuống, mông đập mạnh lên trên chiếc ghế dựa bằng gỗ.

Bịch!

Đau đớn không thể tạo nên ảnh hưởng gì, Chu Minh Thuỵ giơ tay đè lên bàn rồi lại đứng lên, bối rối quay người nhìn nơi mình đang đứng.

Đây là một căn phòng không lớn, hai bên trái phải đều có cửa ra vào. Gần sát bức tường đối diện là một chiếc giường tầng làm từ gỗ. Giữa giường và cánh cửa phía bên trái là một chiếc tủ quầy, bên trên là tủ có cánh mở hai bên, bên dưới thì là ngăn kéo.

Bên cạnh tủ quầy kia có một ống dẫn cao bằng một người, cũng màu xám trắng được lắp trên tường, nhưng nó nối với một thứ thiết bị kỳ lạ có bánh răng và ổ trục hiện ra bên ngoài.

Góc tường phía bên phải bàn học có chất một đống thứ trông giống than, cùng với các vật dụng nhà bếp như nồi đun nước, chảo sắt...

Qua cửa bên phải là một chiếc gương to đã rạn nứt hai vết, phần kệ để gương được làm từ gỗ với hoa văn khá đơn giản.

Chu Minh Thuỵ đảo mắt qua gương, loáng thoáng thấy mình của bây giờ: Tóc đen, mắt nâu, mặc quần áo lót sợi đay, vóc dáng gầy gò, ngũ quan bình thường, đường nét góc cạnh...

Đây là... Chu Minh Thuỵ tức thì giật mình, hít vào một hơi khí lạnh, lòng bỗng có một suy đoán lộn xộn mà bất lực.

Súng lục ổ xoay, bố trí kiểu phương Tây cổ điển, cùng với mặt trăng đỏ rực khác hẳn với Trái Đất, không có thứ gì là không chứng tỏ rõ một chuyện!

Chẳng lẽ mình... Mình xuyên việt rồi? Chu Minh Thuỵ dần há hốc mồm.

Hắn đọc văn học mạng từ bé, cũng thường hay ảo tưởng về bản thân, nhưng tới khi gặp được thật thì lại khó mà chấp nhận được.

Đây có lẽ chính là cái gọi là Diệp công thích rồng* ư? Qua mấy chục giây sau, Chu Minh Thuỵ thầm tự giễu mình một câu. Nếu không phải đau đầu vẫn còn, làm cho tư duy trở nên căng thẳng và rõ ràng, Chu Minh Thuỵ sẽ cho rằng mình đang mơ.

Bình tĩnh... Bình tĩnh... Bình tĩnh nào... Chu Minh Thuỵ hít sâu vài cái, cố gắng làm cho bản thân đừng hoảng loạn nữa.

Đúng lúc này, khi thể xác và tinh thần hắn được hoà hoãn lại, một đám trí nhớ đột nhiên nhảy vọt ra, chầm chậm hiện lên trong đầu hắn.

Klein Moretti, một sinh viên vừa tốt nghiệp chuyên ngành lịch sử đại học Hoy, là người của thành phố Tingen quận Akhova thuộc vương quốc Ruen ở lục địa Bắc.

Cha là thượng sĩ lục quân hoàng gia, đã hy sinh trong đợt tấn công thực dân lục địa Nam. Số tiền trợ cấp từ cái chết của ông làm cho Klein có cơ hội vào học ở trường văn pháp tư nhân, làm nền tảng cho hắn thi vào đại học... Mẹ là tín đồ của nữ thần Đêm Tối, mất khi Klein vừa thi đỗ vào đại học Hoy...

Hắn có một anh trai và một em gái, sống ở căn hộ hai phòng ngủ của khu nhà trọ này...

Nhà hắn không giàu, thậm chí phải nói là không đủ, hiện tại toàn bộ chi tiêu đều do người anh trai hiện đang làm thư ký cho một công ty xuất nhập khẩu lo cho...

Là một sinh viên đã tốt nghiệp hệ lịch sử, Klein thông thạo ngôn ngữ Fusark cổ xưa của các nước lục địa Bắc, cùng với ngôn ngữ Hermes có liên quan tới việc thờ cúng, cầu nguyện thường xuyên xuất hiện trong các lăng mộ cổ đại...

Ngôn ngữ Hermes? Nghĩ tới đây, Chu Minh Thuỵ giơ tay đè lên huyệt Thái Dương đang đau như xoắn lại, quăng mắt tới cuốn bút ký đã mở sẵn trên bàn. Hắn cảm thấy dòng chữ viết trên trang giấy ố vàng kia từ kỳ quái thành xa lạ, từ xa lạ thành quen thuộc, rồi từ quen thuộc trở nên đọc hiểu được.

Đây là dòng chữ viết bằng tiếng Hermes!

Nét bút sâu và đen ấy viết rằng: "Tất cả mọi người sẽ chết, kể cả ta."

A! Chu Minh Thuỵ đột nhiên hoảng sợ, thân thể bỗng ngửa ra sau theo bản năng hòng kéo giãn khoảng cách với dòng chữ này.

Hắn rất yếu nên suýt thì ngã rầm, bèn vội giơ tay vịn lấy bàn. Hắn cảm thấy không khí xung quanh như trở nên nóng nảy theo, dường như có tiếng thì thầm liên tục vang lên bên tai, hệt như hồi bé nghe người lớn kể chuyện kinh dị.

Chu Minh Thuỵ lắc đầu, tất cả đều là ảo giác. Hắn đứng vững người, dời mắt khỏi cuốn bút ký kia, há mồm thở hổn hển.

Lúc này hắn nhìn sang khẩu súng ổ xoay đang loé lên ánh sáng đồng thau, lòng bỗng có nghi vấn.

"Với gia cảnh của mình, Klein lấy đâu ra tiền và cách mua súng?" Chu Minh Thuỵ nhíu mày lại.

Trong lúc trầm tư, hắn thấy một nửa dấu tay màu đỏ ở góc của bàn học, màu còn đậm hơn cả màu của ánh trăng, dày hơn cả lớp "lụa mỏng" kia.

Đó là một dấu tay máu!

"Máu?" Chu Minh Thuỵ theo bản năng giơ bàn tay phải vừa đè lên bàn lên. Hắn cúi đầu nhìn, chỉ thấy lòng bàn tay và ngón tay hắn dính đầy máu.

Cùng lúc đó, cơn đau vẫn kéo tới từ trong đầu hắn, nhưng đã yếu bớt đi, chỉ là cứ đau mãi không dứt.

"Chẳng lẽ đụng rách đầu rồi?" Chu Minh Thuỵ đoán vậy. Hắn quay người lại, đi tới trước chiếc gương bị rạn.

Sau vài bước, một bóng người có vóc dáng tầm trung, tóc đen, mắt nâu, trông rất trí thức đập vào mắt hắn.

Đây là ta ở hiện tại, Klein Moretti?

Chu Minh Thuỵ ngớ ra, sau đó vì nửa đêm nhìn không rõ nên hắn lại bước lên tiếp, cho tới khi chỉ còn chút xíu nữa là đụng vào gương.

Dưới ánh trăng đỏ rực như lớp lụa mỏng, hắn nghiêng đầu nhìn thái dương của mình.

Một hình ảnh ngược hiện lên rất chi tiết. Thái dương của hắn bị một vết thương trông rất dữ tợn chiếm cứ, phần rìa là dấu vết của việc bị bỏng, xung quanh đầy vết máu. Mà bên trong, phần óc màu xám trắng đang mấp máy.

*Diệp công thích rồng: Do tích Diệp Công rất thích rồng, đồ vật trong nhà đều khắc, vẽ hình rồng. Rồng thật biết được, đến thò đầu vào cửa sổ. Diệp Công nhìn thấy sợ hãi vắt giò lên cổ bỏ chạy. Ví với trên danh nghĩa thì yêu thích nhưng thực tế lại không như vậy.