Quý cô của gió

Chương 7: Người cha đáng kính

“Người được chọn” còn được gọi là người thừa kế. Họ là những người có được sức mạnh ma pháp đặc trưng của gia tộc trong thế hệ của mình. Người thừa kế là người mạnh nhất trong gia tộc, lời nói của họ có sức nặng như của gia chủ gia tộc.

Thường thì những người thừa kế của các gia tộc rất ít khi qua lại với nhau, họ thường chỉ tỏ vẻ xã giao trong các buổi yến tiệc. Ngày mà tất cả những người thừa kế hội ngộ với nhau chính là ngày mà cả tứ đại gia tộc tụ họp về một nơi- điện thánh Spirito.

Mắt tôi lim dim, mọi thứ trước mắt dần mờ đi. Cứ thế, tôi chìm vào giấc ngủ.

**

“Tiểu thư. Tiểu thư” Tiếng của Julie bên tai làm tôi không tài nào chợp mắt tiếp. Tôi chau mày ngồi dậy.

“Gia chủ cho gọi người ạ.” Julie bước tới vén tấm màn che cửa sổ lên. Bầu trời tối đen cùng với những vì sao lấp lánh đang đua nhau tỏa sáng. Xem ra tôi ngủ cũng lâu rồi, tới giờ ăn tối rồi đây.

Tôi bước xuống giường, tiện thể nhìn bản thân từ trên xuống dưới một cách kĩ càng. Tôi thấy mình mặc bộ váy ngủ này đi khắp nơi hẳn không phải điều tốt nhưng thật tệ là tôi vẫn chưa thể làm gì với đống váy

cũ kĩ trong tủ. Cũng còn may mắn khi bộ váy ngủ này không quá xấu như mấy bộ còn lại.

“Em bảo quản gia chuẩn bị đồ ăn tối cho ta rồi chứ?” Tôi nghĩ nên đổi cách xưng hô để nghe cho thân thiết chút.

Julie vui vẻ gật đầu lia lịa, hẳn cô ấy tự hào về việc đã làm đúng theo với ý tôi, “Rồi ạ. Người có thể xuống dùng bữa ngay bây giờ hoặc em sẽ đem lên cho tiểu thư nếu người muốn.”

Tôi ngẫm nghĩ một hồi, có cơ hội sống lại mà không chào hỏi cha mình thì xem ra tôi là một đứa con bất hiếu rồi mặc dù tôi dám chắc ông ta cũng không muốn thấy bản mặt này của tôi đâu.

“Ta sẽ tự xuống ăn, em đi làm việc khác được rồi.” Tôi chỉ tay về phía tủ quần áo, “Đem vứt hết đống váy trong đó đi và dọn dẹp sạch sẽ vào.”

Julie nghe thấy thế thì nở một nụ cười tươi với tôi, cô ấy cung kính cúi đầu rồi hành lễ trước khi rời khỏi phòng theo mệnh lệnh của tôi. Tôi cũng nhanh chóng đi xuống nhà ăn để thưởng thức bữa tối, bụng tôi sẽ không chịu được nếu tôi cứ bỏ đói nó mãi thế này.

Mở cửa bước vào, khung cảnh gia đình ba người êm ấm hiện ra trước mắt tôi. Tôi bước tới ngồi vào chiếc ghế trống cách chỗ Zelda ngồi bởi 1 cái ghế khác. Tôi tin chắc cả tôi và nó sẽ không thoải mái nếu ngồi gần nhau.

Ngài bá tước có vẻ không hài lòng, ông ta nhăn nhó và lên tiếng càu nhàu:

“Thật vô phép tắc! Bộ mày không biết mở miệng chào tao à?”

Tôi làm ngơ bởi hình như cha con nhà này đều có sở thích hỏi những câu cực kì ngu ngốc và vì món bít tết quá ngon nên câu hỏi của ông ta như gió thổi ngang tai tôi mà thôi.

Ông ta mặt hằn học đặt dĩa xuống bàn, quát tháo, “Mày không biết trả lời à?”

Tôi “hừ” lạnh một tiếng, tay vẫn dùng dao cắt bít tết, lạnh nhạt đáp lấy lệ, “Gì?”

Cả ba người bọn họ đều rất ngạc nhiên trước câu trả lời của tôi. Ngài công tước lại càng thêm tức giận, tôi có thể nhận ra mana xung quanh ông ta đang dao động dữ dội.

“Con nhóc xấc láo! Mày không thấy có lỗi về chuyện ban sáng mà ngay bây giờ mày lại còn đang dùng thái độ vô phép đó nói chuyện với tao?”

Món bít tết này thật sự rất ngon! Đấy là điều tôi suy nghĩ ngay lúc này.

“Cha, người đừng tức giận. Có lẽ em ấy chỉ là đang bất ổn tinh thần vì chuyện ban sáng thôi, người đừng mắng em ấy nữa mà.”

Ryder lại dùng cái vẻ đạo đức giả đó van nài dùm tôi. Nếu là Felicia của kiếp trước thì có lẽ đã vui mừng mà cảm ơn ríu rít nhưng bộ dạng này của anh ta với tôi bây giờ giống như đang ra vẻ trước mọi người mà thôi.

“Đúng đó cha.” Zelda thường ngày chỉ im lặng để giấu đi sự vui sướng của mình, nay cũng hùa theo pha thêm chút gia vị cho bữa ăn này rồi.

Tôi lười quan tâm bọn họ, điều tôi muốn làm bây giờ là ăn nhanh cho xong để còn ngủ thêm một giấc nữa.

Giấc ngủ khi nãy chưa đủ so với mấy đêm thức liền để hứng chịu từng đợt tra tấn ở kiếp trước, tuy là sống lại một kiếp mới nhưng những thương tổn bên trong tôi vẫn còn mãi. Tôi vẫn sợ cái mùi ẩm mốc nơi nhà tù tối tăm, sợ cảm giác đau nhức thấu xương về đêm tới ngủ cũng không ngủ nổi.

“Hừ. Mày nên biết thân phận của mình đi Felicia, đừng để tao phải tự tay trừng trị thì mày mới bỏ được cái thói ngông cuồng đó.”