Quý Cô Khó Gần

Chương 15

“Cái gì?! Chị Hilise ở trên tầng bốn?”

Sự yên tĩnh bỗng chốc bị phá vỡ. 

Gabrielle bật nhảy khỏi chỗ ngồi, bối rối trước tin người hầu nữ riêng của cô đến và nói với cô.

Chiếc khăn lạnh mà cô ấy đang đắp lên mí mắt để giảm bớt vết sưng tấy đã rơi xuống đùi. 

Đôi mắt của cô ấy sưng lên vì cô khóc quá nhiều trước mặt Christian, Diego và Ricardo kể từ buổi chiều, hết người này đến người khác.

Do đó cô ấy không thể ra ngoài mặc dù đã nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài.

Nhưng câu chuyện mà người giúp việc kể lại sau khi tìm ra nguyên nhân gây ra vụ náo động thì thật bất ngờ.

“Tại sao cô ta lại đột nhiên chuyển sang một căn phòng khác?”

Tầng 4 của biệt thự cũng là nơi căn phòng hiện tại của Gabrielle ở.

Nếu cách đây không lâu thì không có gì to tát nhưng cô vẫn có chút ngạc nhiên.Tuy nhiên, vì những gì đã xảy ra trong vườn, cô ấy không thể được coi là tầm thường.

Cô hầu gái đáp lại Gabrielle, người đang rên rỉ vì thất vọng.

“Có vẻ…tiểu thư Hilise đã phá hủy phòng mình nên cô ấy không thể ở đó nữa.”

“Cô ta đã phá hủy phòng của mình?”

Giọng cô cao hơn như không thể tin vào tai mình. 

Cô hầu gái cũng khó tin vào những gì cô đã nghe thấy từ bên ngoài.

Đột nhiên, kí ức bị sợi dây leo quấn lấy cơ thể cô trong vườn hiện lên trong tâm trí của Gabrielle.

“Cô ta đã làm gì đó với những sợi dây leo nên không thể ở trong căn phòng đó nữa?”

Mặc dù nó có thể không phải là lý do, Gabrielle hỏi với một giọng nhỏ đầy thận trọng. Giọng cô hầu gái cũng trầm xuống như thể đang thì thầm một bí mật.

“Không. Tôi nghe nói rằng căn phòng đã bị phá hủy khi cô ấy đang tấn công thiếu gia Ricardo bằng năng lực của mình ”.

Gabrielle há hốc mồm ngạc nhiên. 

Cô có thể hiểu lí do cho câu chuyện đáng ngạc nhiên này.

Hóa ra Ricardo, người đã nghe những lời phàn nàn của Gabrielle trước đó, đã rời khỏi phòng để nói điều gì đó với Hilise.

Ricardo không la mắng cô như cha cô, và như mọi khi, người anh trai tốt bụng của cô luôn thể hiện phản ứng bình thường của mình để khiến cô vui. Mặc dù cô ấy đã kích động và phóng đại về những gì đã xảy ra trong vườn. 

Theo hoàn cảnh, đó là lý do tại sao Ricardo đến phòng của Hilise…

‘Chị Hilise đã tấn công anh trai Ricardo? Đủ để phá hủy căn phòng?’

“Ngươi, ngươi đang nói thật chứ?” 

“Tôi vừa đi ra ngoài, tất cả mọi người đều đang bàn tán về chuyện đó. Tôi đã nhìn thấy căn phòng của tiểu thư Hilise và những bức tường đã bị phá hủy.”

“Có thật không?”

“Hơn nữa,Thiếu gia đang bị thương và chảy máu ở trên mặt.”

Khuôn mặt Gabrielle chợt trắng bệnh.

Nó thậm chí còn nghiêm trọng hơn cô nghĩ vì trên mặt anh ta thậm chí còn chảy máu.

Mặc dù điều cô ấy lo lắng lúc này không phải là Ricardo bị thương, người đã đến gặp Hilise vì cô ấy.

“Chà, ta không nghĩ rằng ‘chị Hilise đang cố tình chuyển phòng đến gần ta’ đúng không?”

Nếu tất cả những gì cô ấy nghe là sự thật, thì cuộc tấn công của Hilise nhằm vào Ricardo sẽ rất rắc rối…

Cô không chắc Ricardo đã nói gì với Hilise một cách chính xác, nhưng chắc hẳn anh đã mắng cô ta về chuyện hôm nay. Có lẽ vì vậy, vì cô nghi ngờ Hilise sẽ di chuyển lên tầng bốn với ý định tổn thương Gabrielle sau Ricardo.

Cô không biết tại sao cô lại cảm thấy như vậy đối với Hilise, nhưng cô bây giờ có chút sợ hãi Hilise. Có thể là vì cô ấy đã tận mắt trải nghiệm sức mạnh của Hilise ngày hôm nay.

“Ngươi hãy ra ngoài thử tìm hiểu xem Hilise đang muốn làm gì.”

“Vâng, thưa tiểu thư!”

Gabrielle cũng tức giận với cô ấy vì những gì đã xảy ra ngày hôm nay.

Làm thế nào Hilise có thể sử dụng sức mạnh tàn bạo như vậy đối với em gái của mình. 

Không những thế, cô còn thấy rằng Chritian đang tiếp cận Hilise ngay trước mắt mình.

Tất nhiên, cảm xúc của cô ấy không chỉ hướng về Hilise. Christian đóng vai trò lớn hơn.

Làm sao anh ta có thể phớt lờ cô ấy khi cô ấy kêu cứu?

Bên cạnh đó, Christian đã rời Inoaden mà không nói một lời nào với cô ấy cho đến cuối cùng. Làm sao anh ta, vị hôn phu của cô, lại có thể hành động theo cách này? Gabrielle thực sự khó chịu với anh ta.

Khi nghĩ về ngày hôm nay, cô như thể đang sôi máu lên vậy. 

Tuy nhiên, khoảnh khắc cô nghe thấy những lời của hầu gái lúc nãy, cơn tức giận được chôn giấu dưới cảm giác sợ hãi lại bùng lên theo bản năng. 

“Tôi nghĩ cô ấy sẽ nghỉ ngơi sớm.”

Khi nghe tin từ hầu gái riêng của mình, người đã trở lại ngay sau đó, Gabrielle cảm thấy nhẹ nhõm và vỗ ngực thở phào. 

Tuy nhiên, cô không hoàn toàn nhẹ nhõm. Trong lòng cô còn đang phân vân nên lại ra lệnh cho người giúp việc.

“Hãy đề phòng quay lại phòng của Hilise thêm lần nữa rồi báo lại cho ta.”

RẦM! 

Ngay sau đó, một tiếng động lạ phát ra ở gần đó.

Hai cặp mắt mở to khi cả hai quay sang nhau.

“Cái gì?”

Gabrielle yêu cầu hầu gái riêng rời đi và tìm hiểu thêm về tình hình một lần nữa.

Cô hầu gái nghe thấy lệnh của cô liền chạy ra khỏi cửa.

***

Diego, người đã hẹn và đi chơi một lúc rồi trở về nhà. Cơn giận dữ dội qua đầu ông khi ông nghe về những hành động tàn bạo của Hilise đã xảy ra khi ông đi vắng.

Vào đêm muộn, trong khi Hilise đã ngủ, Diego đi về phòng của cô.

Không giống như sức mạnh của Hilise vẫn chưa hoàn thiện, sức mạnh của Diego, Chủ nhân của Inoaden, là hoàn hảo. Anh ta đã sử dụng sức mạnh của mình để chặn một số con đường trên tầng 4. 

Tất nhiên, cuộc phong tỏa bao gồm cả phòng riêng của Hilise.

RẦM!

Một bức tường dày được tạo ra ở hành lang từ cầu thang đến bên phải của dinh thự. Như để chứng minh rằng Diego thực sự đang sử dụng sức mạnh của Inoaden, những bông hồng đỏ bắt đầu nở rộ và quấn quanh bức tường.

Sau khi biết về sự cố trong phòng của Hilise, Diego quyết định rằng ông không thể để chuyện này xảy ra thêm lần nữa. 

Tất nhiên, ông cũng không thừa nhận sức mạnh của Hilise.

Đối với ông, người cho rằng sự thức tỉnh của cô là 1 năng lực tạm thời, 1 sai sót lớn. 

Tuy nhiên, sau đó khi biết Hilise đã tấn công Gabrielle và cuối cùng làm Ricardo bị thương, ông không thể rời mắt khỏi hành vi của cô, vì nó đã vượt quá giới hạn của ông.

Sự thương xót lớn nhất từ ​​Diego là cô vẫn có thể sử dụng các tiện nghi như phòng tắm bằng vách ngăn phòng, từ cầu thang đến lối đi dẫn đến đó.

Trước khi đến đây, các bức tường bên ngoài của dinh thự cũng đã được bịt kín để ngăn không cho Hilise đi ra từ cửa sổ.

Diego đang quyết định giam cầm Hilise. 

“Nếu ngươi thấy có tiếng động lạ bên trong ngay lập tức thông báo cho ta.”

“Tôi hiểu rồi.”

Và để đề phòng, những hiệp sĩ ưu tú đã được lựa chọn để canh giữ bức tường hoa hồng. Mặc dù ông không nghĩ rằng Hilise sẽ phá hủy bức tường và ra ngoài. 

Diego quay lại, bỏ lại các hiệp sĩ, những người có vẻ hơi bất ngờ trước cách đối xử cực đoan này.

Một số hầu gái đã được gọi tới. 

Diego không cảm thấy thoải mái khi Hilise sống theo cách này, vì vậy ông ấy đã nói chuyện với hầu gái bằng một giọng điệu bình tĩnh hơn mọi khi.

“Có 1 lỗ hổng dưới bức tường hoa hồng, đem đồ ăn và 1 vài vật dụng cần thiết qua đó.”

“Dạ vâng thưa ngài.”

Ở phía bên kia bức tường, May cũng bị mắc kẹt với Hilise khi phục vụ cô. Mặc dù vậy, vì bầu không khí đang rất u ám, các hầu gái khác thậm chí không dám nói về điều đó trước mặt Diego.

“Cha…!”

Ngay sau đó, Gabrielle chạy từ hành lang bên trái cầu thang.

“Ôi Chúa ơi, người đang làm gì vậy?”

Sau khi nghe tin từ hầu gái riêng, cô ấy nhìn thấy bức tường hoa được dựng lên sau lưng Diego và lấy tay bịt miệng lại, như thể cô ấy không thể tin được.

Trong một khoảnh khắc, Diego chùn bước.

Ông ta không muốn bị coi là một người cha tồi, đặc biệt là với Gabrielle, cho dù Diego có nhẫn tâm đến đâu.

Ông ta mở miệng và cố gắng giải thích 

“Ta làm điều này để bảo vệ sự an toàn cho con.”

Tuy nhiên, tiếng khóc tuyệt vọng của Gabriel đã chặn lời Diego.

“Ở bên đó có căn phòng con đựng những bộ váy và phụ kiện mới!”

“…”

“Con phải làm gì nếu chị Hilise tức giận và phá hủy chỗ váy đó!”

Gabrielle không tin những tin đồn về Hilise đã lan truyền giữa các hầu gái cho đến tận ngày hôm qua, nhưng mọi chuyện giờ đã khác.

Bây giờ có thể coi là hợp lý đến mức Hilise sẽ xé hết quần áo trong phòng thay đồ. Vì vậy, nếu cô ấy là Hilise hiện tại, Gabrielle cảm thấy Hilise có thể trút giận lên cô ấy.

“Chiếc váy con đặt mua để mặc cho vũ hội Kalykia, con không thể mua lại bây giờ được vì nó chỉ có 1 chiếc duy nhất thôi!”