Quỷ Huynh

Chương 17

_Cậu Hai đây là giận quá hóa rồ,mau mang cậu Hai về phòng,mời thầy thuốc đến xem.

Ngụy Thường Đức vẫn trấn định,ra lệnh cho người hầu bên cạnh.

Lúc nhìn đến ánh mặt tràn ngập lửa giận của Ngụy Hà không khỏi bỏ thêm một câu “Không có sự đồng ý của tao, không cho phép bất cứ kẻ nào đi thăm nó,cũng tuyệt đối cấm nó bước ra khỏi cửa nửa bước.”

Nói xong Ngụy Thường Đức liền xoay người bỏ đi,dì Hai cũng lẽo đẽo theo sau.

Nhưng thật ra sắc mặt Ngụy Lập Diễm có chút kỳ quái,không buông lời trào phúng Ngụy Hà,cũng không thèm liếc mắt nhìn cậu, chỉ ngẩn người nhìn căn phòng đổ nát thật lâu.

Nghe Ngụy Hà nói vậy, lại nghĩ tới hành động bất thường của Ngụy Thường Đức, đang yên đang lành đột nhiên sai người dỡ bỏ căn phòng, thật không thể không làm cho người ta hoài nghi. Tên Ngụy Hà vô dụng này vừa về đã vì chuyện của Ngụy Thư mà chống đối Ngụy Thường Đức,cũng không biết phát điên cái gì. Còn bên kia, tổng luôn cảm thấy Ngụy Thường Đức đang che giấu không ít bí mật.

Gặp Ngụy Hà bị kéo vào phòng,Ngụy Lập Diễm lại nhìn Ngụy Lượng đang ngồi xổm một bên hăng say nghịch bùn, bọn họ có như thế nào cũng không liên quan đến mình, không cần nhún tay vào làm gì, thứ hắn cần chính là tài sản của Ngụy Thường Đức.

****

_”Lão gia, chờ tôi một chút!” dì Hai hấp tấp đuổi theo Ngụy Thường Đức oán giận.

_”Bà đi theo làm gì?” Ngụy Thường Đức quay đầu lại, mặt không chút thay đổi nói

Dì Hai sửng sốt, lập tức hừ lạnh một tiến, vỗ vỗ tro bụi trên người “Đi theo lão gia, tất nhiên có chuyện muốn hỏi lão gia.”

_”Bà có thể hống hách vô lý trước mặt kẻ khác cũng không đại biểu bà có thể cưỡi lên đầu tôi, cho bà sống thoải mái quá rồi? Cho nên mới rảnh rỗi như vậy?”

Ngụy Thường Đức vô tình nói, dì Hai nghe xong sắc mặt trắng bệch,móng tay đâm sâu vào thịt,trừng mắt nhìn Ngụy Thường Đức gằn từng chữ “Ngụy Thường Đức, ông lo mà nhìn lại chính mình đi rồi hãy nói tôi.”

_”Tiện nhân!” Ngụy Thường Đức giơ tay tát dì Hai một cái sau đó nắm lấy áo bà “Bà có tư cách gì nói tôi, tôi lặp lại lần nữa,tôi nhẫn nhịn bà ngần ấy năm, thế nhưng bà vẫn không biết tốt xấu!”

Dì Hai khiếp sợ, bụm mặt nhìn Ngụy Thường Đức “Ông dám đánh tôi!”

_”Tôi là đang nhắc nhở bà!” Ngụy Thường mạnh tay đẩy dì Hai ra.

_”Ha ha…” dì Hai nở nụ cười

_”Ngụy Thường Đức, để tôi nhắc cho ông nhớ, ông đừng quên chuyện xấu xa giữa ông và con tiện nhân kia! Ông không sợ một khi việc này lan truyền ra ngoài, người ta sẽ nhìn ông như thế nào sao? Còn nữa, Ngụy Thường Đức,tôi hoài nghi lời của thằng nhãi kia, chẳng lẽ chính ông đã tự tay giết chết con trai của ả tiện nhân đó?”

Ngụy Thường Đức vốn phải đi bỗng dừng bước,ông không thể tin mà nhìn người phụ nữ âm ngoan trước mặt, cái miệng bôi đầy thuốc độc của ả không ngừng thở ra độc khí “Ngụy Thường Đức, lão còn không bằng cầm thú!”

Ngụy Thường Đức đen mặt,cảm xúc phức tạp cùng ánh mắt ngoan độc đan xen vào nhau.

Chính là đối mặt với dì Hai, lão thủy chung vẫn bại trận trước, Ngụy Thường Đức không tự giác dịu giọng nói “Bà không nên ăn nói lung tung…”

Lại đổi lấy dì Hai đắc ý cười lạnh “A, ông thật sự đáng thương.”

Hai người mải mê giao chiến, không chú ý tới cách đó không xa có tên hầu đang nấp sau hành lang nhìn chăm chú bên này.

Dì Hai nắm được nhược điểm của lão gia? Có thể làm cho một kẻ lợi hại như lão gia phải khuất phục?

****

Cậu vãnh tai lắng nghe tiếng động bên ngoài, tiếng tháo dỡ vẫn đang tiếp tục,đinh đinh bang bang đánh vào trong lòng Ngụy Hà.

Cậu nhất định phải báo thù cho Ngụy Thư…Trong lòng âm thầm thề,nhất định phải thay Ngụy Thư báo thù!

****

_Lão Vương, giúp tôi một tay,sắp là xong rồi.

Gã đàn ông tay trần ngồi trên mái nhà ôm đống ngói đưa qua.

Chờ lão Vương đón được, gã quệt mồ hôi lấm tấm trên trán,tính toán nghỉ ngơi hai ba phút.

Gã đàn ông ghé vào nóc nhà nhìn xuống căn phòng, chiếc giường cùng cái bàn bên trong đều bị phủ một lớp tro bụi thật dày,lúc này đã chạng vạng, xung quanh có chút mờ tối.

Gã đàn ông nghe nói đây là chỗ ở của cậu cả nhà họ Ngụy,thật keo kiệt,xem ra giống hệt như lời đồn đãi bên ngoài, vị thiếu gia này chịu hết ghẻ lạnh.

_”Thật đáng thương a…” Gã đàn ông nhẹ giọng thở dài

_Hắc! Hôm nay tới đây thôi! Trời sắp tối đen rồi, ngày mai lại đến!

Một người đề nghị, tất cả đám công nhân đều đồng ý

Gã đàn ông cười nói “Chờ tôi một chút, cùng nhau về!”

_”Vội vàng cái gì, cẩn thận một chút! Hấp tấp về nhà với vợ đúng không?!” Trong đó có một kẻ trêu chọc

_Tôi vội vã gặp ả làm gì, mỗi lần về tới nhà mụ la sát kia đều ồn ào, phiền muốn chết!

Gã tuy nói vậy, nhưng nụ cười hạnh phúc trên mặt không thể che lấp.

_Ái! Thôi đi! Ai lại không biết anh a!

Gã cười cười, không tiếp tục giằng co nữa.

Ngay khi gã đàn ông chuẩn bị bám thang leo xuống,chợt nghe thấy tiếng động truyền đến từ bên dưới,gã ta cúi đầu nhìn lại…

_”Rầm!” Thân thể gã đàn ông nặng nề rơi xuống đất, máu tươi bắn ra tung tóe

_A! Tiểu Trương! Tiểu Trương!

_Tiểu Trương ngã xuống!

Một công nhân bên cạnh phát hiện, lập tức hô to.  Mà gã đàn ông nằm bất động giữa phòng Ngụy Thư, hai mắt hãi hùng trừng lớn,trước khi chết gã đã thấy cái gì?

Gã nhìn đến một bàn tay nhợt nhạt bén nhọn vươn tới, tóp lấy cổ gã, sau đó mạnh mẽ lôi tuột gã xuống….

****

Dì Ba cùng Ngụy Viện Viện vốn đang xem hát cũng bị người gọi về. Ngay khi biết trong nhà xảy ra chuyện,sắc mặt dì Ba trở nên cực kì khó coi.

Lúc Ngụy Thường Đức tới,cả đám công nhân đều đình công, không chịu làm nữa. Tuy trong số họ, chết ngoài ý ngoài không phải không có,nhưng bọn họ cảm thấy chuyện này thật quái dị, luôn cảm thấy không khí xung quanh âm trầm, có lẽ tựa như bên ngoài đã nói, Ngụy gia a, có quỷ dữ. Như vậy kẻ nào to gan không muốn sống còn tiếp tục làm.

Bên ngoài ầm ầm, Ngụy Hà cũng không biết đã xảy ra chuyện gì,chỉ nghe la hét chết người liền dùng sức đập cửa “Thả tao ra ngoài! Thả tao ra ngoài!”

Chính là hiện tại, bên ngoài đang rất hỗn loạn, không người bận tâm đến Ngụy Hà.

Ngụy Hà hung hăng đá cửa, thấy không được liền xoay người nhấc ghế phang, mà ngay khi cậu đang cầm ghế định nện vào cửa thì…

Cửa mở ra.

Người mở cửa là Trình Hảo,Trình Hảo mang theo vẻ mặt hoảng sợ chỉ sau lưng “Cậu, cậu Hai…chết người…”

Ngụy Hà cũng không kịp để ý tới Trình Hảo, cậu đẩy Trình Hảo ra,  chạy đi.

Chen vào trong đám người, Ngụy Hà nhìn thấy một người đàn ông đang nằm trong vũng máu. Thật sự vô cùng thê thảm, đầu đều vỡ nát,óc văng tứ tung. Một người phụ nữ ngã ngồi bên cạnh, khóc tê tâm liệt phế.

Đây là lần đầu tiên Ngụy Hà nhìn thấy hình ảnh máu me như vậy, dạ dày sôi sùng sục,muốn nôn cũng nôn không được.

Cậu quay đầu đi chỗ khác,liền bắt gặp Ngụy Thường Đức. Lúc này, sắc mặt Ngụy Thường Đức xám xịt,môi mím thật chặt không nói lời nào.

Người phụ nữa quỳ đi qua, run rẩy ôm thi thể gã đàn ông vào lòng “Sao tôi mệnh khổ thế này! Ông là đồ tồi a! Từ khi gả cho ông, không ngày nào được sống yên ổn! Thật vất vả cuộc sống mới thoải mái được một chút! Tên vô lương tâm như ông đột nhiên buông tay đi rồi! Đời trước tôi rốt cuộc đã làm chuyện gì ác nhân thất đức! Tạo cái gì nghiệt a!” Người phụ nữ thương tâm khóc rống,nước mắt che kín cả khuôn mặt.

_Đang yên đang lành sao đột nhiên lại rơi xuống chứ?

_Ai,còn trẻ như vậy, thật đáng thương…

_”Tội lỗi a…” Mọi người bị cảnh tượng trước mặt cảm động không khỏi đỏ mắt

Ngụy Hà quay đầu nhìn gã đàn ông đã chết,hai mắt hắn mở lớn,trước khi chết dường như đã bị kinh hách.

Ngụy Thường vẫn đứng bất động tại chỗ,tầm mắt đặt trên người gã đàn ông kia.

Ngụy Hà đi qua, đứng song vai bên cạnh Ngụy Thường Đức, nhìn người phụ nữ nói “Nếu ông vẫn cố chấp gọi người tới tháo dỡ căn phòng, có thể sẽ tiếp tục gặp tao ương…”

Kỳ thật Ngụy Hà nói vậy bất quá chỉ muốn dọa Ngụy Thường Đức mà thôi, không nghĩ tới Ngụy Thường Đức nghe xong liền biến sắc, chính là cũng không lên tiếng mắng hay ra tay đánh người như Ngụy Hà tưởng.

Chỉ thấy Ngụy Thường Đức cứng ngắt chuyển hướng nhìn về một phía, Ngụy Hà tò mò nhìn theo tầm mắt của lão,Ngụy Thường Đức đang nhìn chiếc giường của Ngụy Thư.

Nhưng trên giường hoàn toàn trống trơn, Ngụy Thường Đức sợ cái gì chứ?

Tầm mắt của Ngụy Thường Đức lướt qua đám đông, có một người đang lẳng lặng ngồi trên chiếc giường phủ kín tro bụi, cúi đầu âm trầm che khuất mặt,đôi tay thon dài trắng bệch dính đầy máu tươi, thập phần khủng bố.