Quỷ Huynh

Chương 32

Ngụy Hà loạng choạng bước đi,cậu càng nghĩ càng hoảng sợ,cậu không nhớ gì hết! Tại sao đột nhiên lại té xỉu?

_Ô…

Một tiếng nức nở rất nhỏ vang lên gần đó,Ngụy Hà giật mình tỉnh hồn, có bóng người ở phía trước.

Ngụy Hà đến gần, chờ khi nhìn rõ, mới biết đó là dì Hai đã phát điên.

Ngụy Hà cực kì kinh hãi,hình ảnh quả thật vô cùng khủng bố,khuôn mặt kia không khác gì mặt quỷ,tóc tai tán loạn bết lên mặt, hai mắt dại ra, làn da trắng bệch.

_”Bà làm gì trong này?” Ngụy Hà khẽ lui về sau hai nước

Dì Hai lẳng lặng nhìn cậu,nở nụ cười cổ quái “Tao nhìn thấy mày…Ha ha, tao nhìn thấy mày…”

_”Đồ điên!” Ngụy Hà rống vào mặt dì Hai,sau đó muốn bỏ đi

Nào ngờ dì Hai đột nhiên bổ nhào về phía Ngụy Hà, con mắt trợn trắng,giữ chặt vai cậu,giọng nói khàn khàn kéo dài như ác quỷ “Tao nhìn thấy mày…tao nhìn thấy mày…”

_”Đồ điên! Đúng là đồ điên mà!” Ngụy Hà dùng sức đẩy ả ra.

Dì Hai lảo đảo ngã quỵ xuống, quỳ trên mặt đất bứt tóc khóc ô ô, “Đừng lại gần tao! Đi đi, đi đi! Đừng lại đây!”

Ngụy Hà kinh ngạc nhìn dì Hai,cả người cảm thấy vô lực.

Tất cả đều không bình thường,nơi này âm trầm tối đen,hắc ám bao phủ,sắp làm cho người ta hít thở không thông.

Ngụy Thường Đức và mẹ Ngụy Thư là anh em ruột,Ngụy Thư là đứa con loạn luân,Ngụy Thường Đức đã giết chết mẹ Ngụy Thư…Ngụy Thường Đức,Ngụy Thường Đức, đều là Ngụy Thường Đức! Đều là lão già chết tiệt kia!

Ngụy Hà há mồm thở phì phò,yết hầu khô rát.

_”Đừng a! Tránh ra…” Dì Hai điên cuồng lắc đầu

Ngụy Hà bỗng xoay người bỏ chạy.

Liều mạng mà chạy,trong đầu cậu chợt hiện lên một chuỗi hình ảnh, cậu vừa trở về, nhìn thấy Ngụy Thư,cùng Ngụy Thư thân mật,Ngụy Thư sủng nịnh, Ngụy Thư âm trầm,Ngụy Thư lẳng lặng nhìn cậu, cậu không thể hiểu nổi Ngụy Thư…

Ngụy Hà dừng lại, đứng trên hành lang không người,đầu óc mờ mịt choáng váng,cảm thấy cảnh vật xung quanh đều đang lắc lư,cậu vô lực hô tên Ngụy Thư “Ngụy Thư!Ngụy Thư!”

Một lần lại một lần, thẳng đến khi nhìn thấy một bóng người đứng cách đó không xa, chậm chạp quay đầu về phía Ngụy Hà.

Lúc này Ngụy Hà duờng như mất đi toàn bộ khí lực, rất khó khăn mở miệng “Em cứ nghĩ anh đi rồi.”

Cảm thấy hai mắt ướt át, Ngụy Hà vươn tay quệt nước mắt, dùng sức lau mặt.

Lại bỏ tay xuống thì thân ảnh kia đã ở rất gần.

Ngụy Hà đi về phía anh,chỉ hai bước nhỏ nhưng lại vô cùng nặng nề, khiến Ngụy Hà phải chuyển động rất lâu.

Chờ cậu tới mới có thể thấy rõ mặt anh.

_”Anh…” Ngụy Hà gọi

Người trước mặt không đáp, Ngụy Hà lại kêu “Anh…”

Ngụy Thư rốt cuộc phản ứng,giơ tay lau đi hàng lệ trên đôi mắt sưng đỏ,động tác nhẹ nhàng cẩn thận.

_”Chúng ta đi được không? Em dẫn anh rời khỏi nơi này, chỉ có hai người chúng ta, đừng mãi chôn chân ở đây nữa.”

Ngụy Hà ngẩng đầu nhìn Ngụy Thư,phát hiện anh hơi cúi đầu,nhỏ giọng nói “Không đi được.”

Ngụy Hà lập tức rơi nước mắt,tầm mắt mơ hồ, chỉ biết Ngụy Thư còn đang nhìn mình,đôi tay lạnh lẽo không ngừng lau nước mắt cho cậu.

_Giết lão già kia rồi chúng ta rời đi có được không…? Dì Ba là người tốt,dì Hai điên điên khùng khùng,Viện Viện nhu thuận nhất, Ngụy Lập Diễm lại chưa từng đắc tội với anh,Ngụy Lượng vốn là tên ngốc…Em mang anh ra khỏi nơi này,chúng ta có thể sống bên nhau…

Ngụy Hà vội vàng nắm tay Ngụy Thư,gặp Ngụy Thư không nói lời nào liền bổ sung “Anh thích hát hí khúc em sẽ gọi Dương Thanh đến hát cho anh nghe. Mấy ngày mấy đêm cũng được,chừng nào anh lại muốn nghe em lập tức gọi y tới,nếu y không chịu em nhất định lấy dây trói lại.”

Ngụy Hà nở nụ cười vô cùng khó coi,nước mắt lã chã rơi xuống,cánh môi bắt đầu run rẩy.

Cánh tay kia vẫn tiếp tục ôn nhu lau nước mắt cho Ngụy Hà,nhưng mặc kệ Ngụy nói gì cũng không trả lời.

Cuối cùng Ngụy Hà gắt gao cắn chặt môi, đẩy tay Ngụy Thư ra, gào khóc nức nở thành tiếng “Anh…Anh…Anh đừng như vậy…Em sợ, em thật sự rất sợ…Đừng, đừng như vậy…Anh…”

_A Hà khóc thành như vậy, anh rất đau lòng.

Hồi lâu, Ngụy Thư thấp giọng nói,sau đó đưa vuốt tóc Ngụy Hà.

_Không phải A Hà yêu anh nhất sao? Không phải vì anh, cái gì cũng làm sao? Tại sao vậy? Bây giờ đổi ý rồi?

Ngụy Thư buông tay,tựa hồ có chút thất lạc rũ đầu xuống, “Thì ra A Hà đang lừa anh a….”

Câu sau cố ý kéo thật dài, mang theo than thở.

Ngụy Hà vội vã lắc đầu,lắp bắp nói “Không, không phải…Không,anh…”

_Anh cứ tưởng A Hà yêu anh thật lòng,anh vẫn đang chờ A Hà chứng minh cho anh thấy…

Thanh âm của Ngụy Thư rất êm tai,chính là hiện tại Ngụy Hà nghe chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi,thân thể không ngừng run rẩy.

Cậu sợ…

_”Anh…” Ngụy Hà khóc hô. Cậu siết chặt nắm tay, ngưỡng mặt lên nhìn Ngụy Thư “Đều là lỗi của một mình lão già kia…”

Cậu muốn giải thích, nhưng càng nói càng rối,cuối cùng bất lực,im bặt không lên tiếng.

Ngụy Thư thu liễm ý cười, âm ngoan trong mắt cũng dần dần lắng xuống,kẻ trước mặt rõ ràng là một người đàn ông đã trưởng thành,nước mắt đâu ra mà nhiều vậy chứ.

_Em mang anh đi…có được không?

_”Không đi được.” Ngụy Thư nhắc nhỏ

_Vậy chúng ta liền ở lại chỗ này! Đúng rồi! Chúng ta ở lại chỗ này! Có được hay không? Em không cần gì hết,chỉ muốn ngôi nhà này,sau đó đuổi tất cả bọn họ đi, có anh với em sống ở đây mà thôi! Được không? Em cam đoan không có người khác!

Ngụy Hà cầu xin, liều mạng lắc tay Ngụy Thư. Ngụy Thư tùy cậu gây sức ép, không phản ứng.

_Không đi được,em không nhớ sao? Lúc nãy chính em vừa giết cha rồi a….Em định đi chỗ nào đây?

Ngụy Thư lại lau nước mắt cho Ngụy Hà.

Ngụy Hà nghe xong lập tức sững sờ cứng đờ,cậu lăng lăng nhìn Ngụy Thư.

Ngụy Thư tựa hồ sợ cậu không tin,ôn nhu lập lại “Là em giết lão.”

Ngụy Hà bỗng nín khóc,dường như sợ tới choáng váng rồi,hoàn toàn không thể hồi thần.

_Cho nên chúng ta không thể đi, vẫn chưa xong…

Người nọ nở nụ cười mị hoặc,khẽ đến gần, ôn nhu lai đi hai giọt nước mắt còn đọng lại.

_”Anh sẽ giết em sao?” Hồi lâu, Ngụy Hà giật giật miệng,tròng mắt đảo quanh.

Ngụy Hà nhìn thấy nụ cười trên mặt Ngụy Thư tiêu thất.

_”Anh sẽ giết em.” Lần này là khẳng định

Ngụy Hà dường như chợt hiểu ra điều  gì đó,lặp lại lần nữa “Anh sẽ giết em.”

Ngẫm lại, Ngụy Hà chưa bao giờ thanh tỉnh như lúc này, cậu vốn không quá tin tưởng Ngụy Thư, nhưng cậu chấp nhận làm tất cả  vì Ngụy Thư.

_Cậu Hai! Dì Ba về rồi.

Từ xa có thể nghe thấy thanh âm của Trình Hảo,Ngụy Hà cúi đầu, phát hiện có tiếng bước chân đang hướng về phía cậu.

_”A Hà!” Theo sau chính là dì Ba,Ngụy Hà nâng mắt, người kia không biết đã biến mất từ bao giờ.

Tay bị nắm, kèm theo là giọng nói tràn đầy thống khổ của dì Ba “Con làm dì sợ muốn chết! Dì tìm không thấy con! Con đi đâu vậy? Hả!”

_”Anh Hai…” Ngụy Viện Viện cũng chạy tới,ôm chầm lấy Ngụy Hà khóc thét lên.

Ngụy Lập Diễm chứng kiến một màn “cảm động” trước mặt không khỏi lạnh lùng nhếch môi,thời điểm nhìn Ngụy Hà lại tình cờ phát hiện dì Hai đang chạy trên hành lang, lập tức dắt tay Ngụy Lượng đuổi theo.

Ngụy Lượng không hiểu tại sao,ô ô khóc lên, sống chết không chịu đi.

Ngụy Lập  Diễm vội vàng dừng lại,vốn tưởng Ngụy Lượng đụng phải cái gì bị thương,ai ngờ chỉ thấy Ngụy Lượng giơ tay chỉ về phía dì Hai “Anh anh…anh anh…”

Ngụy Lượng vô cùng sợ hãi,Ngụy Lập Diễm đau lòng ôm chặt nó,lại nhìn theo hướng Ngụy Lượng chỉ,trừ bỏ dì Hai đang khóc khóc cười cười với cây cột cũng không thấy gì khác thường.

_”A Hà!” Dì Ba đẩy đẩy Ngụy Hà,Ngụy Hà lúc này như người mất hồn.

Cậu sững sờ nhìn khoảng không trước mặt,trái tim nhói đau.

Cậu không hề hận Ngụy Thư,chỉ cần đã yêu thì không có hận. Biết Ngụy Thư lợi dụng mình, cậu vẫn không hận, thậm chí cho đến tận bây giờ còn có thể cảm thấy đau lòng. Không có hận ý. Ngụy Hà phát hiện, kẻ mà cậu hận nhất chính là Ngụy Thường Đức,nếu tất cả không phải do Ngụy Thường Đức gây nên,không có chuyện gì,có lẽ cậu sẽ không gặp Ngụy Thư. Cậu tình nguyện vĩnh viễn không gặp anh, suy cho cùng Ngụy Thư chỉ là kẻ vô tội bị kéo vào vũng lầy oan nghiệt này,anh không có lỗi.

Nghĩ như vậy, nhưng Ngụy Hà không thể gạt bỏ cảm giác khó chịu đang sinh sôi trong lòng,Ngụy gia bọn họ quả thật nợ Ngụy Thư, nợ nhiều lắm,làm thế nào cũng không thể trả hết.

_”Dì Ba…”Ngụy Hà mở miệng, âm lượng cực nhỏ

Dì Ba thấy cậu phản ứng,kích động vươn tay sờ mặt Ngụy Hà “Dì Ba đây, dì Ba đây, A Hà, con làm sao vậy?”

Ngụy Hà nhìn bộ dáng chật vật của bà,im lặng một lát.

_”A Hà? Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao? Mau nói cho dì Ba biết!” Dì Ba gặp Ngụy Hà như vậy liền sốt ruột.

_Ông ta chết rồi.

_”Cái gì?” Dì Ba hiểu nhiên không hiểu Ngụy Hà đang nói gì

_Lão già kia chết rồi, là con giết lão.