Thứ Tư, Carlos nhất quyết đòi tới trường. Anh nói anh đã khỏe hơn rồi, mặc dù tôi vẫn thấy anh đi đứng rất chậm chạp và vẫn còn bị đau. Mắt anh bầm đen, môi thì sưng, nhưng chúng chỉ khiến anh trông mạnh mẽ và dữ tợn hơn. Hầu hết học sinh trường Flariton đều nhìn chằm chằm và chỉ trỏ khi chúng tôi đi qua sảnh. Cứ mỗi lần Carlos thấy có ai nhìn, anh sẽ lại choàng tay qua người tôi. Đóng giả bạn gái của anh không hề hay tí nào nếu bất cứ việc gì chúng tôi làm đều bị nhòm ngó. Nhưng cả hai vẫn bên cạnh nhau, và tôi như cảm nhận được sức mạnh của anh để có thể đương đầu với những tin đồn nhảm.Giờ ăn trưa, tôi đang ngồi cùng Tuck thì Carlos đi đến chỗ chúng tôi. “Eo,” Tuck nói. “Mắt tôi như muốn rách ra khi nhìn thấy đôi mắt kinh khủng của cậu đấy. Làm ơn đeo mặt nạ giúp tụi tôi đi. Hoặc đeo bịt mắt cũng được.”Trước khi tôi kịp đá vào chân Tuck dưới bàn thì Carlos đã nắm lấy ghế của cậu ấy và nghiêng nó xuống. “Thôi đi, Tắc Kè.”“Tên tôi là Tucker.” Tuck vừa nói vừa cố hết sức để không bị trượt khỏi ghế.“Gì cũng được. Tôi cần phải nói chuyện với Kiara, chuyện riêng.”“Thôi cãi nhau đi, hai người.” Tôi nói với họ. “Carlos, cậu không thể cứ thế đuổi Tuck đi được.”“Kể cả khi tôi muốn nói chuyện với cậu về tiệc Chào Mừng sao?”Tôi cắn môi. Chắc chắn anh không nói thật đâu. Không thể được. Không tài nào anh có thể tham dự tiệc Chào Mừng cùng tôi trong khi anh chỉ vừa mới đi lại được ba ngày trước. Tôi thấy anh luôn cố không nhăn nhó mỗi khi cúi xuống lấy sách trong tủ đồ hay mỗi lần ngồi xuống ghế. Anh nói bác sĩ bảo anh nên cử động nhiều để xương khớp không bị cứng, nhưng anh không phải siêu nhân, mặc dù tôi nghĩ anh cũng muốn cho rằng mình siêu nhân lắm.Tuck trượt xuống sàn. “Cậu sẽ quỳ xuống cầu hôn sao? Mọi người đều đang nhìn hai cậu kìa. Tôi sẽ chụp một tấm và gửi cho bên làm kỷ yếu.”“Tuck,” tôi nhìn thằng bạn thân của mình. “Đủ rồi đó.”“Được thôi, được thôi. Tớ sẽ đi ăn với Jake Somers. Biết đâu được, tớ sẽ lấy động lực từ Carlos để gom hết dũng khí và mời Jake đi cùng tới buổi tiệc Chào Mừng.”Carlos lắc đầu. “Không thể tin được tôi từng nghĩ em và cậu ta yêu nhau cơ đấy.” Khi Tuck đã đi rồi, Carlos kéo ghế sang ngồi cạnh tôi. Tôi để ý thấy anh thở dốc khi ngồi xuống ghế. Anh che giấu cơn đau rất giỏi, tôi nghĩ người khác chẳng ai biết đâu. Nhưng tôi thì có. Anh lấy ví và rút ra vé dự tiệc. “Em sẽ dự tiệc Chào Mừng cùng tôi chứ?”Anh chỉ quan tâm đến một mình tôi, chẳng mảy may để ý có ai đang chúng tôi hay không. Tôi, ngược lại, cảm nhận rõ ràng từng ánh mắt hình viên đạn phóng về phía mình. “Sao lại hỏi lúc này, vào giữa bữa trưa như vậy?”“Tôi chỉ vừa mới mua vé năm phút trước. Chỉ là tôi quá lo về việc liệu em còn muốn đi cùng tôi hay không.”Kể từ bữa anh đánh nhau, anh rất dễ tổn thương và không còn mạnh mẽ như trước nữa. Và chuyện đó khiến tôi hơi lo, bởi tôi không biết được rằng liệu anh có lại đẩy tôi ra xa như trước hay không. Tôi đã quen với một Carlos khác, một Carlos không hề nao núng khi nói với tôi rằng anh cần tôi đến nhường nào. Nhưng bây giờ tôi thực sự xúc động, mà càng xúc động thì tôi lại càng khó kiểm soát tật nói lắp. “Anh đ… đi lại rất khó khăn, Carlos. Anh kh…kh… không cần phải như vậy đâu.”“Tôi muốn như vậy.” Anh nhún vai. “Hơn nữa, tôi cũng nóng lòng muốn xem em mặc váy và đi giày cao gót.”“C… c… còn anh định mặc gì?”, tôi hỏi. “Vest và cà vạt sao?”Anh nhét vé lại vào ví. “Tôi nghĩ là quần jeans và áo thun.”Quần jeans ư? Áo thun ư? Bên cạnh việc chúng hoàn toàn không phù hợp cho một buổi tiệc khiêu vũ thì… “Chúng ta sẽ không được tham dự đâu. Tôi không thể cài boutonniere trên áo thun được.”“Boutonniere? Là cái gì? Và tại sao em lại muốn cài nó lên áo tôi?”“Tra từ điển đi”, tôi nói với anh.“Nếu cậu muốn tra,” Tuck ngoi lên sau lưng Carlos, “thì hãy tra từ ‘corsage’ ấy.”