Quỷ Nhập Mộng Lúc Nửa Đêm

Chương 7: Lão Đào mất mạng

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Ba người chạy tới trước thang máy, tay thì ấn nút liên tục. Cả đám vừa cầu nguyện thang máy nhanh mở, vừa hy vọng nữ quỷ không đuổi kịp.

"Sắp rồi!" Ba người nhìn chằm chằm vào thang máy, con số trên bảng điện tử bắt đầu nhảy số 1... 2... 3... 4…

“Thang máy tới rồi!” Ba người nhanh chân chạy vào bên trong, Từ Chân không ấn đóng cửa, bởi vì cậu ta muốn đợi Lão Đào.

“A a a! Tôi không muốn chết!” Lão Đào đột phá cực hạn bản thân, đôi chân to béo di chuyển liên tục, tốc độ càng lúc càng nhanh.

"Lão Đào! Nhanh lên! Chúng tôi chờ cậu!” Lữ Thanh cũng phải đổ mồ hôi thay Lão Đào.

Lão Đào béo mập vừa chạy vừa thở hồng hộc. Đằng sau không có tiếng lệ quỷ đuổi theo khiến cậu ta cảm thấy nhẹ nhàng hơn phần nào.

"Nếu đợt này mà thoát được thì mình nhất định phải giảm béo! Còn 5 mét nữa là tới thang máy rồi, cố lên nào!" Lão Đào vừa chạy vừa tự an ủi bản thân. Có đồng đội tốt không bỏ mặc mình khiến cậu ta cực kỳ cảm động, ra sức tăng tốc.

"Béo thế này mệt quá, mệt quá đi, càng chạy càng mệt…" Còn 3 mét... 2 mét…

Lão Đào ướt đẫm mồ hôi, nhưng trong lòng vui mừng vì sắp sửa thoát chết, đôi mắt cũng rưng rưng. Cậu ta ngẩng đầu nhìn ba người đồng đội của mình thì thấy sắc mặt của cả ba tái mét, đầy vẻ hoảng sợ.

Lão Đào lấy bàn tay mập mạp của mình lau mồ hôi, vừa thở dốc vừa cảm thấy trên đầu chảy rất nhiều nước. "Sao lại có nhiều mồ hôi thế nhỉ…" Ngay khi Lão Đào định chạy vào thang máy thì cánh cửa thang máy đã từ từ đóng lại.

"Cậu làm gì vậy Từ Chân!!! Mở cửa thang máy ra đi!!!" Lão Đào ngẩn người nhìn cánh cửa đóng kín lại, phản ứng tiếp theo của cậu ta chính là tức giận đập cửa thang máy.

"Chờ đã, chuyện gì thế này?" Lão Đào nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên cánh cửa thang máy, hoảng sợ trợn trợn trừng hai mắt.

“A a a a!!!!!!!” Ba người trong thang máy nghe thấy tiếng hét vọng vào từ bên ngoài, Từ Chân hai mắt ầng ậc nước, tức giận đấm mạnh lên cánh cửa. Lữ Thanh và A Khải thì chỉ biết im lặng.

Lúc nãy, khi Lão Đào chạy tới gần cửa thang máy, cả ba đều nhìn thấy một con lệ quỷ ướt nhẹp nằm trên lưng cậu ta. Nó nhô đầu ra, nhìn ba người với ánh mắt như rắn độc nhìn con mồi, còn mở miệng mấp máy thành một câu: "Bọn mày sẽ phải chết hết ở đây!"

Thang máy đã xuống đến tầng sáu, ba người quyết định sẽ đi cùng nhau. Vì lý do an toàn, bọn họ quay lại phòng 606 trước tiên. Sắc mặt của cả ba người đều không được tốt lắm, đặc biệt là Từ Chân, người bị shock nhất trước cái chết của Lão Đào chính là cậu ta.

Lữ Thanh thở dài, vỗ vai Từ Chân an ủi: "Đừng buồn rầu quá, phấn chấn lên đi anh bạn!"

"Anh bạn, nếu muốn sống sót trở về thì chúng ta phải cố gắng hơn!" A Khải cũng vỗ vai cậu ta.

Từ Chân thở dài: “Chúng ta bàn về những manh mối đã tìm được đi.”

Lữ Thanh thấy cậu ta đã vực dậy được tinh thần như thế, bèn nói: "Theo những gì cậu nói, lệ quỷ bắt đầu giết người vì chúng ta đã tìm được manh mối. Đầu tiên là ở tầng 10, con lệ quỷ kia chỉ xuất hiện để cảnh cáo chúng ta. Tôi nhớ hai tay của con lệ quỷ đó ướt sũng, mà cô gái kia cũng chết trong hồ nước nóng. Thực tế lúc chúng ta đi vào trong phòng tắm tôi đã có cảm giác bị người ta theo dõi rồi." Lữ Thanh vừa nói xong thì A Khải đã bổ sung thêm: "Anh Thanh, con lệ quỷ kia cũng xuất hiện trong phòng tắm nữa!"

Từ Chân gật đầu: "Vậy ý hai người là con lệ quỷ này có liên quan tới nước đúng không?"

"Ừm, địa điểm nhiệm vụ lần này là suối nước nóng của khách sạn, lúc nãy lệ quỷ cũng bò từ dưới nước lên, cho nên tôi thấy điều kiện để lệ quỷ giết người lần này chính là nước." Lữ Thanh nói ý kiến của mình.

"Tôi nghĩ chúng ta cần điều tra du khách ở đây, xem họ đã làm những gì khi vào khách sạn. Có lẽ vẫn còn nạn nhân nào khác." Lữ Thanh nghĩ vậy cũng là có nguyên do riêng, nếu môi giới để lệ quỷ hoạt động là nước thì chỗ nào ở khách sạn này cũng nguy hiểm cả.

Trong phòng 605.

"Tâm Mỹ, điều họ nói là thật đúng không? Mình thấy khách sạn này ghê lắm, mình muốn về." Khương Điềm lo lắng ôm gối.

"Không sao đâu, cậu đừng nghĩ nhiều. Cái chết của cô gái kia là sự cố ngoài ý muốn thôi." Hà Tâm Mỹ xoa đầu cô. "Nếu thấy sợ thì tắm một cái rồi đi ngủ đi. Ngủ dậy sẽ thấy tốt hơn đấy."

"Ừ." Hà Tâm Mỹ thấy Khương Điềm vào phòng tắm, cô không có việc gì làm đành mở điện thoại di động ra chơi, nhưng lại phát hiện ở đây không có wifi.

"Khách sạn kiểu gì mà wifi cũng không có thế này. Thôi, làm một điếu vậy." Hà Tâm Mỹ ngậm điếu thuốc, tay cầm bật lửa định bật thì thấy có thiết bị báo khói, nên cô đành phải ra cầu thang thoát hiểm...

“Tiểu Điềm, mình ra ngoài hút điếu thuốc! Lát nữa về ngay.”

“Ừ, cậu nhớ nhanh lên nhé!" Khương Điềm vừa mở vòi sen để tắm thì nghe thấy Hà Tâm Mỹ nói vọng vào, bèn lên tiếng đáp.

Nước ấm chảy xuống ào ào, phòng tắm bị hơi nước bao phủ. Khương Điềm nhắm mắt gội đầu. Lúc này đây, cô không hề hay biết rằng có một nữ quỷ mặt mày sưng vù, đang đứng sau lưng cô nhe răng mỉm cười.

Trong phòng 606.

"Rầm rầm rầm" có tiếng đập cửa vang lên. Lữ Thanh mở cửa, bên ngoài là Hà Tâm Mỹ ở phòng bên cạnh.

"Em cần gì à?" Lữ Thanh lịch sự hỏi.

"Là như thế này, 15 phút trước em ra ngoài có việc thì Tiểu Điềm mới tắm rửa. Khi nãy em về, gọi cửa mãi thì không thấy tiếng trả lời, em tưởng cô ấy vẫn đang tắm nên không nghe thấy, bèn đứng bên ngoài gọi mấy câu, thậm chí gọi điện thoại nhưng vẫn không thấy tăm hơi gì. Em không tìm thấy nhân viên khách sạn đâu, không có thẻ phòng để vào nên chạy sang đây định nhờ các anh giúp đỡ."

Tắm rửa?! Cả ba nghe thấy điều này đều ngầm hiểu: Khương Điềm đã lành ít dữ nhiều.

Lữ Thanh nháy mắt cho Từ Chân an ủi Hà Tâm Mỹ, còn mình và A Khải thì chuẩn bị phá cửa xông vào.

"Má nó, phim ảnh toàn lừa nhau. Cái cửa này thì tông kiểu quái gì mới hỏng được!" A Khải xoa bả vai lầu bàu. Hai người tông cửa cả chục lần mà cánh cửa vẫn cứ trơ trơ ra đó.

Lữ Thanh thầm nghĩ, thì ra tố chất thân thể và cảm giác trong mơ đều chân thực 100%.

"Tránh ra đi." Hai người quay đầu lại thì thấy Hà Tâm Mỹ cầm búa đi tới.

"Em lấy trong hộp thiết bị an toàn ở cuối hành lang, thử phá cửa xem sao."

"Để anh làm cho, dù sao không nên để con gái chân yếu tay mềm làm chuyện nặng nhọc như thế được." A Khải cầm lấy búa, bổ mạnh lên cánh cửa. Qua một hồi vận lộn, cuối cùng cánh cửa cũng mở ra. Đúng lúc này, lại có một luồng hơi lạnh phả ra.

“Anh Thanh! Anh điên rồi sao? Đừng có vào!” A Khải thấy Lữ Thanh đi vào bên trong thì kéo lại.

“Không sao đâu, A Khải, mày cứ tin anh đi." Lữ Thanh không muốn bỏ qua bất kì manh mối nào. Hiện tại hắn rất sợ, nhưng vẫn muốn sống sót. Vì sống còn, hắn phải vượt qua nỗi sợ hãi.

A Khải nhìn bóng lưng của Lữ Thanh rồi thở dài. "Em đi cùng anh." Sau đó cậu ta cũng đi vào trong.

Trong phòng cực kì yên tĩnh, dù hơi lộn xộn nhưng không thấy bóng người nào cả. Lữ Thanh nghe thấy tiếng nước từ chảy rào rào từ vòi hoa sen, hình như nó vẫn mở. Hắn nuốt ngụm nước bọt rồi đi tới cửa phòng tắm.

Cạch!

Cánh cửa được mở ra, bên trong hơi nước dày đặc khiến tầm nhìn bị giảm mạnh.

A Khải vừa đi vào thì kính mắt đã bị hơi nước làm đục ngầu, chỉ có thể lấy kính xuống rồi kéo áo lau.

Lữ Thanh đi trước, kéo rèm phòng tắm ra, bên trong không có một ai. Hắn bèn quay người nói với A Khải: "Trong đây cũng không có, chúng ta ra khỏi đây rồi nói."

A Khải đeo kính lại, cảnh vật trước mặt trở nên sắc nét lại, lúc xoay người tính rời đi thì một ngăn tủ dưới bồn rửa tay đã thu hút sự chú ý của cậu ta.

Dưới bồn rửa tay của khách sạn nào cũng có một ngăn kéo để máy sấy, khăn tắm và các loại đồ dùng linh tinh, dưới ngăn kéo sẽ có một cái tủ nữa. A Khải tò mò mở cánh cửa tủ đó ra, bị dọa cho tái hết cả mặt mũi.