Tôi nghe thang máy vang lên âm thanh di chuyển lên trên tầng, tiếng kêu của A Miêu cũng theo thang máy mà không còn nghe được nữa, tôi không biết phải làm sao để đi theo ngẩng đầu nhìn lên trên đầu, nhưng tôi chỉ là cái tình duyên, không có siêu năng lực xuyên tường như siêu nhân, chỉ có thể nhìn thấy cạnh vách tường của lầu mà thôi, tôi ở nơi đó một hồi, chờ đến khi thang máy lại hồi trở xuống, chỉ là người đi ra không phải là Tiểu Nhiễm.
Tôi cúi đầu, do dự, rồi chậm rãi bay ra khỏi toà nhà.
Tôi không muốn làm Tiểu Nhiễm sợ, nhưng cũng không muốn rời đi khỏi nàng, chuyện này thật khó xử.
Tôi hậm hực ở trong tiểu khu bay qua bay lại một chút, sau đó lại bay trở lại cái toà nhà dương diện kia, ở dưới lầu ngẩng đầu nhìn cái cánh cửa sổ kia của Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm không có đứng ở trước cửa sổ, tôi liền vẫn cứ bay hờ hững tại nơi này, để luôn mọi lúc có thể nhìn thấy được Tiểu Nhiễm, nhưng chỉ là không đứng ngây ngốc được bao lâu thì có đám mèo hoặc cún đi qua liền hướng phía tôi nhe răng gầm rú, mèo thì còn đỡ, nhìn thấy tôi thì sẽ gào lên một tiếng song cong lưng xù lông lên rồi chạy mất, còn cún thì hướng tôi kêu rất hung hãn, đem so sánh quả nhiên vẫn là trọng tâm nâng tính tình A Miêu dễ thương hơn biết bao nhiêu.
A Miêu nhìn tôi không cùng Tiểu Nhiễm và nó quay về nhất định lại làm náo loạn, hi vọng không làm khó dễ gì nhiều cho Tiểu Nhiễm, con cún kia vừa ngốc lại vừa nghếch, chỉ sợ sẽ không chịu nghe lời Tiểu Nhiễm.
Tôi vốn là muốn đối với mấy việc bọn chó mèo hướng tôi kêu hống coi như không thấy, chỉ muốn một lòng một dạ chú tâm chờ Tiểu Nhiễm xuất hiện, tôi không sợ những con cún con này, cún lớn cũng không sợ, chỉ là rất phiền khi bị ồn ào, rất phiền nhiễu đến không thể chịu được mà trốn đến ngồi xổm ở góc bồn hoa kia, cũng may là làm một cái tình duyên hoàn cảnh đối với tôi mà nói không có bất kì cái gì ảnh hưởng được, chính là ở trong thùng rác tôi cũng có thể chờ đợi rất tốt, huống hồ nơi này tĩnh lặng, vừa vặn có thể để cho tôi yên ắng mà ngẩn người ra.
Tôi hiện tại tự do, đi nơi đâu cũng được, hoàn toàn có thể đi đến một địa phương yên tĩnh hơn nữa, cái lúc mà tôi ở phố kinh doanh giờ nào khắc nào tôi cũng hy vọng như thế.
Nhưng tôi bây giờ tìm được đến nhà của tôi, tìm tới nơi thuộc về mình, tìm được Tiểu Nhiễm của tôi.
Nơi nào tôi cũng không muốn tới nữa. Nơi này không phải là phố kinh doanh, cũng không có bức chắn vô hình trói buộc tôi, nhưng tôi trái lại có loại cảm giác bị trói buộc suy nghĩ không có chỗ nào để đi, tuy rằng đã tự do, nhưng thật giống như bị trói tứ chi, che lại hai mắt, trái lại không có chỗ để đi.
Hình dung thế này có chút kì quái, dù sao tôi tình duyên Quỷ sai đều không có cách nào bắt bẻ tôi, còn có ai có thể đến bắt tôi đây, nếu như Quỷ sai đại nhân nói, hắn nhất định sẽ cười nhạo tôi là đồ không biết gì.
Tôi là rất không biết gì, ban đầu tôi cứ tưởng chỉ là muốn rời đi khỏi phố kinh doanh thôi, bởi vì nơi đó quá ồn.
Sau đó bởi vì gặp Tiểu Nhiễm, nên tôi rời đi được nơi đó, tôi nghĩ, tôi trước tiên cứ theo Tiểu Nhiễm được rồi, muốn đi đâu thì liền đi thôi.
Có thể bay giờ bị Tiểu Nhiễm phát hiện, bài xích, cái nhà kia tôi không thể trở về được, tôi mới phát giác tôi không nỡ rời đi.
Tôi cúi đầu nhìn sợi dây nhân duyên trên ngón út, bởi vì đã cách khá xa, vì lẽ đó sợi dây nhân duyên cũng nhạt màu đi ít nhiều, tôi biết nếu tôi rời đi xa hơn chút nữa, sợi dây nhân duyên này có lẽ sẽ là trong suốt đến không thể nhìn thấy, rồi cũng như chưa từng tồn tại nữa.
Tôi không muốn như vậy, vì lẽ đó tôi không muốn rời đi cái tiểu khu này.
Chờ những con cún này về nhà thì sẽ không gây trở ngại cho tôi, tôi lại đi xuống bên dưới lầu mà nhìn Tiểu Nhiễm được rồi. Tôi ngồi xổm ở trong góc bổn hoa quả quyết, ánh mắt mong lung không có mục đích nhìn chằm chằm một chỗ, cảm thấy chuyện này như vậy kỳ thực cũng rất tốt.
Tôi vẫn ngồi xổm ở nơi này cũng không vấn đề gì, chỉ cần ngày mai lúc Tiểu Nhiễm đi ra ngoài có thể thấy được nàng là tốt rồi, tôi cũng sẽ không theo bên nàng, liền ngồi xổm ở trong bồn hoa len lén dùng hai mắt nhìn nàng, vậy thì sẽ không để nàng sợ tôi nữa. Tôi muốn gặp nàng kỳ thực xuyên qua tường thì tốt rồi, nhưng tôi không muốn để cho nàng sợ hãi, cho dù nàng không nhìn thấy tôi, tôi vẫn không nghĩ rằng nàng chán ghét tôi, tôi sẽ dùng phương pháp lẩn trốn đi, đây không tính là chơi xấu, tôi chỉ là không muốn rời nàng đi mà thôi.
Ở trong bồn hoa cũng không biết sao: sững sỡ không biết bao lâu, trên trời đều đã xuất hiện sao lấp lánh, người tản bộ trong tiểu khu cũng dần dần về nhà hết thảy, tôi vẫn cứ duy trì lấy cái tư thế ngồi xổm kia ở bên bồn hoa, thập phần đờ ra.
Làm một tình duyên chết được hai năm, tôi có thể nghĩ được gì, nhiều lúc càng giống như tôi cái gì cũng đều là không muốn, cứ như vậy đem thời gian trống rỗng như trước kia mà kéo dài, nhưng hôm nay ở phía sau bồn hoa ngồi xổm một ngày, tôi một mực đang nghĩ tới Tiểu Nhiễm.
Tôi phải là một người tiêu sái, là một tình duyên vô dục vô cầu mới đúng, ở phố kinh doanh hơn hai năm, tôi vẫn luôn là như vậy mà trôi qua, chính tôi đều cảm giác mình thật là không có lương tâm. Theo Tiểu Nhiễm không bao lâu, tôi lại liền trở nên đa sầu đa cảm như vậy.
Những ký ức kia khi còn sống đối với tôi mà nói cũng không phải trọng yếu, tôi cũng không phải đối với chuyện mình chết đi thực sự không tiếp thu, tôi sẽ cứ như vậy không có gì đáng nói, đó chỉ là bởi vì tôi đã quên đi quá khứ.
Đã có lo lắng, như thế nào lại có khả năng không lưu luyến đây?
Nhưng Tiểu Nhiễm...nàng có thể để trong lòng vẫn cứ nhớ mãi không quên dù tôi đã chết đi được hai năm, lại không thể không sợ chết sau khi tôi trở về.
Dù sao tôi đã chết rồi.
Tôi đột nhiên liền cảm nhận được cái tâm tình thống khổ của Kỳ Bội lúc trước.
Trong phim ảnh có một câu nói không có nói sai
Âm dương cách biệt.
Làm một tình duyên, tấm gương không phản chiếu ra được mình, nhưng tôi biết được nét mặt tôi bây giờ rất khó coi.
Rồi cũng như Kỳ Bội, toàn bộ mặt đều khô khan nhíu lại.
Nhưng khi cố nặn ra một giọt nước mắt đều không có để mà tuôn rơi.