Tiêu Minh Khanh điều khiển xe đi, nghĩ cũng biết là để lấy lòng cha mẹ vợ đưa bác gái cùng đi để kiếm cái điểm ấn tượng.
Hắn lái xe đối với tôi mà nói đúng là rất điêu luyện, tôi đối với điểm ấy cảm thấy thoả mãn, tuy rằng hắn vậy cũng không phải vì lấy lòng tôi.
Tôi không thích cảm giác bị người khác ngồi ở trên người, tuy rằng không có cảm giác, nhưng cũng không muốn nhìn thấy, hắn lái xe liền không giống nhau, tôi với hắn trở quay về có thể ngồi ở vị trí kế bên tài xế, có thể ngồi ở chỗ ngồi phía sau, nhiều chọn lựa, lại muốn thêm nữa thì tôi bay tới mui xe ngồi cũng ổn, tuy rằng tôi chỉ là bày ra một tư thế như ngồi thôi.
Tôi cũng không muốn ngồi ở vị trí kế bên tài xế vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy hắn, tôi nhìn Tiêu minh khanh liền thấy phiền chán, tuy rằng người khác mặt ngoài nhìn vào rất ôn hòa, nhưng là cùng dính líu can hệ với Tiểu Nhiễm, còn để cho Tiểu Nhiễm cảm thấy không thoải mái, vậy tôi đương nhiên không thích hắn, huống hồ hắn bộ dạng thái độ kia đều là giả vờ, căn bản cũng không yêu thích Tiểu Nhiễm, thì tôi càng căm ghét hắn.
Còn khả năng khác là vì tôi có chút ghen.
Vì lẽ đó tôi ngồi ở phía sau hắn, vị trí có thể khuất tầm nhìn hắn, tôi đối với cái tầm nhìn này rất hài lòng, linh tinh không mục đích nhìn cảnh tượng xẹt qua ngoài cửa sổ để giết thời gian, lúc lái xe đi ra khu phố thị tốc độ cũng chậm xuống một mức, tôi nghĩ nên bay ra mui xe ngồi chút, kết quả bọn tài xế chung quanh đều buồn bực ấn còi, cực kì chói tai, tôi ghét nhất là ồn ào, không thể làm gì khác hơn là vẫn cứ rúc bên trong đây, Tiêu minh khanh cũng bởi vì kẹt xe không có kiên nhẫn, liền đơn giản mở lên máy phát thanh.
Tôi nghe kịch phát thanh bên trong máy ra sức pha trò phụ vai diễn không cảm thấy nơi nào buồn cười, dù sao những hài kịch điện ảnh dưới cái nhìn của tôi đều không có điểm gì thú vị, thế nhưng Tiêu Minh Khanh lái xe nghe thấy tới những đoạn cao trào, đại khái hắn thấy buồn cười, có thể thấy được làm một tình duyên đại khái cái việc vui cười so với con người khó có được hơn nhiều, hoặc là tuyệt nhiên không có cảm thấy cái gì thú vị, nhìn cái gì cũng cảm thấy tẻ nhạt, dù sao thời gian cũng trôi qua dài dằng dặc.
Ở rạp chiếu phim tôi quá tẻ nhạt nên thỉnh thoảng sẽ phụ hoạ theo cười vang cùng người xem tự dối mình một hồi để cho mình cảm thấy như một cái người sống đồng dạng, thế nhưng đối với Tiêu Minh Khanh thì không cần, tôi căn bản chẳng muốn nhìn hắn, biểu hiện trên mặt cũng chưa từng thay đổi, chỉ là nhìn ngắm cảnh tượng ngoài cửa sổ, nhìn tới nhìn lui cũng không cảm thấy nơi nào thú vị, vậy cũng là chuyện của người khác.
Bất quá tôi còn chưa tới mức hết thuốc chữa, nhìn thấy Tiểu Nhiễm tôi sẽ cảm giác rất cao hứng, ái chà, vừa rời đi như thế một chút thôi tôi lại liền có chút nhớ nàng.
Suy nghĩ kỹ một chút cứ như vậy không hề chuẩn bị gì mà theo Tiêu Minh Khanh bỏ đi thật quá mạo hiểm, tôi cùng Tiêu minh khanh trong lúc đó không có sợi nhân duyên gắn kết, cách khá xa cùng với việc lạc đường không khác nhau a, vậy còn làm sao theo Tiêu minh khanh trở lại bên cạnh Tiểu Nhiễm?
Có điều làm một tình duyên như tôi có thể chuẩn bị cái gì đây, lẽ nào làm một cái bản đồ, rồi cho Tiêu minh khanh dắt cái dây thừng sao?
Hắn cũng không phải A Miêu, dù sao ngay cả A Miêu tôi còn không có chế ngự được nữa là.
Ngược lại theo sát hắn thì ổn rồi, cảm giác cái gì cũng không biết quả thực đáng ghét, tôi chỉ muốn làm rõ Tiểu Nhiễm cùng Tiêu Minh Khanh đến cùng có cái gì bí mật.
Hôm nay là ngày cuối tuần, Tiêu minh khanh đương nhiên rất thảnh thơi, không phải vậy thì làm sao có thời gian khuyến nghị bác gái tới nhà Tiểu Nhiễm đây, vì lẽ đó hắn hẹn hò ngay ở cái ngày thanh nhàn cuối tuần này
Ừm, cuối tuần là cái khoảng thời gian thích hợp để hẹn hò nhất, có thể đi dạo phố, xem phim, tôi cũng nghĩ cùng Tiểu Nhiễm như đôi tình nhân như thế cứ như vậy nhàn nhã ở trên đường sóng vai đi một chút, ngẫm lại liền thấy rất hạnh phúc.
Nhưng mà!
!!!!
Giờ lại ngay cạnh tên Tiêu Minh Khanh!!
Tiêu Minh Khanh!! Tôi vốn đang vì Tiểu Nhiễm đối với cậu thái độ rất hung, hiện tại tôi rất hối hận tại sao không để cho A Miêu cắn cậu mấy cái!
Tiêu Minh Khanh trở lại trung tâm thành phố hẹn một bằng hữu, bạn gái, đồng thời đi xem phim, hai người mua một lon bắp thân mật ngồi cùng một chỗ, rõ ràng chính là dáng dấp một đôi tình lữ, có điều cô gái này có thể so với Tiểu Nhiễm kém hơn nhiều, không có cao gầy như Tiểu Nhiễm, không có xinh đẹp như Tiểu Nhiễm, không có....Tiểu Nhiễm... Ài, thật giống so với Tiểu Nhiễm kém hơn rất nhiều.
Hừ, nói chung cái gì ở Tiểu Nhiễm trong mắt tôi đều tốt, không ai sánh nổi.
Tiêu Minh Khanh cùng bạn gái hắn ăn bắp rang đồng thời đều san sát như keo dính vào nhau, tôi xem muốn nổi trận lôi đình, ở bên cạnh cắn răng nghiến lợi nhìn bọn hắn chằm chằm, tuy rằng lúc bên cạnh tình nhân cũng đều là thân mật như vậy, nhưng bọn họ cùng tôi có can hệ gì a, Tiêu minh khanh mới cùng tôi có can hệ!
Không đúng, là hắn cùng Tiểu Nhiễm của tôi có can hệ, không phải vậy tôi cũng sẽ không theo hắn.
Tiêu Minh Khanh được lắm! Lại dám sau lưng Tiểu Nhiễm làm loạn!! Không phải cũng đã bàn đến chuyện kết hôn sao!
À, tuy rằng Tiểu Nhiễm hoàn toàn không đồng ý.
Vậy bọn họ cũng coi như bạn bè trai gái đi!
Cũng chỉ là một mặt của Tiêu Minh Khanh mà thôi, nếu không phải có bác gái, Tiểu Nhiễm quả là muốn đem Tiêu Minh Khanh đuổi ra khỏi cửa.
Nhưng vừa vặn Tiêu Minh Khanh còn tự cho là đúng khi đưa cha mẹ vợ của bác gái đi thăm Tiểu Nhiễm, quay đầu lại tìm một cô bạn gái khác hẹn hò, đây được coi là xảy ra chuyện gì?
Có điều cũng có một điểm được xác thực, Tiêu Minh Khanh quả nhiên không có chút nào yêu thích Tiểu Nhiễm, thời điểm nhìn hắn đối với Tiểu Nhiễm, tốt thì tốt, đều là làm bộ như thế, thế nhưng khi quay về phía bạn gái ở đây, tôi buồn nôn chẳng muốn xem, quả thực là thái độ khác biệt hoàn toàn, lại thái độ lạnh như băng của Tiểu Nhiễm đối với hắn, việc này đối với tôi mà nói cũng có chút vui mừng.
Hay lắm, tên khốn này! Lại dám đem Tiểu Nhiễm ra đùa giỡn!!
Tôi nhìn chằm chằm cái sự tình ngọt ngào thân mật tình nhân này, con mắt đều sắp bốc lửa lên rồi, đáng tiếc tôi không phải ma quỷ, lại gần bọn họ cũng không cho họ cảm nhận được âm khí, ánh mắt của tôi căn bản một điểm sát thương cũng đều không có, bọn họ như cũ vẫn nhơm nhớp như keo, tay trong tay kề một chỗ xem phim.
Có điều nhìn thái độ như tránh còn không kịp của Tiểu Nhiễm đối với Tiêu Minh Khanh, nàng không chỉ là không thích Tiêu Minh Khanh đơn giản vậy, cũng hẳn là biết rõ Tiêu Minh Khanh có bạn gái, cho nên cứ như thế mới phản cảm Tiêu Minh Khanh, vậy thì không nói xuôi được, cái sắc mặt Tiểu Nhiễm bày trên bàn ăn kia vẫn không tính là cái gì, nếu như là tôi, rõ ràng có một bạn gái yêu thích như vậy còn quay về chuyện không thích tôi mà vẫn bàn luận chuyện kết hôn, lưu hắn lại hắn ăn cơm cái gì chứ, còn không quá khinh miệt mà cầm chén đũa ném lên người hắn.
Bác gái khẳng định không biết chuyện này, không phải vậy thì sẽ đâu vẫn như vậy thoả mãn mà gán ghép Tiêu Minh Khanh đem Tiểu Nhiễm đẩy vào hố lửa, nếu mà biết rồi, cũng không biết sẽ tức thành cái dạng gì, tôi cũng không hiểu rõ tại sao Tiểu Nhiễm không nói rõ cho bác gái biết, luôn bị Tiêu Minh Khanh chán ghét như thế mà dây dưa, nói rõ để phủi sạch quan hệ, không phải tốt hơn sao.
Cứ như vậy chẳng hay biết gì tựa hồ cũng chỉ có mình bác gái.
Tốt, đó chính là tuyệt chiêu lừa gạt "cha mẹ vợ"
Tôi thật muốn cầm bó đuốc cháy hừng hực mà thiêu bọn họ!!