Quỷ Vực Vạn Nhân Mê

Chương 3

Edit: Chiêu

Beta: Na

Dù sao Mạc Tê cũng chỉ là học sinh, khi nhìn thấy xác chết tất nhiên sẽ hoảng loạn, cậu tắt giao diện trò chơi, lập tức gọi điện báo cảnh sát.

Từ đầu dây bên kia truyền đến một giọng tổng đài nhắc nhở “Số bạn gọi hiện không tồn tại” khiến Mạc Tê lại cảm thấy có chút nhẹ nhàng trong bầu không khí quỷ dị này.

Số điện thoại báo cảnh sát đã không còn tồn tại, cho thấy nơi này không phải thế giới mà cậu biết rõ nữa, đây vốn nên là một chuyện khiến người ta không rét mà run. Nhưng nhìn thấy một sinh mệnh vừa mới còn sống đã hoá thành một thi thể lạnh lẽo, tự đáy lòng Mạc Tê thật sự hy vọng đây không phải hiện thực.

Nhưng Thường Duệ và Liêu Nho Học đều là những người cậu quen biết đã lâu, nghĩ vậy, Mạc Tê  cảm thấy cả người nghẹn uất đến không thở nổi.

Xác chết đã trương phình đến mức không nhìn rõ bộ dáng, nam sinh kia vừa kinh hãi vừa bi thương, một bên lay động thi thể Kha Tiểu Hi, một bên gọi điện cho giáo viên phụ đạo, kêu khóc kể lại mọi chuyện.

Trong lòng Mạc Tê rối rắm, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, cậu còn chưa hiểu rõ ra sao, hoàn toàn không biết nên giải quyết từ đâu.

Điều duy nhất mà bây giờ cậu biết đó chính là: Những điều này nhất định có liên quan đến cái trò chơi âm hồn bất tán kia. Mặc kệ là tìm ra chân tướng hay là thoát khỏi tình hình quỷ dị hiện tại, lựa chọn tốt nhất bây giờ là phải hiểu được nhiệm vụ của trò chơi, ít nhất cậu cũng phải biết mình đang đối mặt với điều gì, rồi mới tính đến việc thực hiện nhiệm vụ hay không.

Tờ giấy gấp hình trái tim màu máu trong hộp thuỷ tinh xuất hiện cùng lúc với thi thể Kha Tiểu Hi, vậy nhất định nó là tượng trưng cho việc này, nhưng nó tượng trưng cho cái gì?

Khi một sinh mệnh mất đi, trở về với ý nghĩa của chiếc hộp —— một tâm nguyện?

Mạc Tê thiếu manh mối, phiền đến nỗi nam sinh bên cạnh khóc lóc chờ giáo viên phụ đạo tới cũng làm cho Mạc Tê cảm thấy phiền não.

“Đừng khóc!” Mạc Tê hung hăng cốc đầu nam sinh.

Nam sinh nhìn về phía Mạc Tê, tựa như bị hào quang vạn nhân mê của cậu dụ hoặc, thoáng chốc đã mất đi sợ hãi.

“Không phải tôi giết!” Nam sinh nhìn Mạc Tê nói, “Cậu phải tin tưởng tôi!”

“Dù cậu đẩy cô ấy xuống hồ, nhưng lúc này mới qua vài phút, không có khả năng chết đuối, cũng sẽ không trương phình như vậy.” Mạc Tê trả lời.

Nam sinh vui vẻ đáp: “Cậu tin tôi là tốt rồi, chúng ta add WeChat đi?”

Đến lúc này còn muốn thêm bạn tốt, trò chơi rốt cuộc đã cho cậu hào quang vạn nhân mê nhiều đến mức nào?!

Mạc Tê nhìn chằm chằm nam sinh đưa mã QR qua, bỗng nhiên nhớ tới lời nhắc nhở của trò chơi, thuộc tính vạn nhân mê của cậu rất thích hợp với nhiệm vụ lần này, muốn lấy manh mối sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Mối liên hệ duy nhất giữa thuộc tính của cậu cùng Kha Tiểu Hi là cô ấy đã chủ động nói cho cậu biết năm học, khoa, chuyên ngành và số điện thoại của mình.

Mạc Tê không để ý tới nam sinh nữa, thừa dịp giáo viên phụ đạo còn chưa tới, lấy đi di động ở túi áo ngoài của Kha Tiểu Hi. Di động đã bị ngấm nước, không thể sử dụng. Mạc Tê nghĩ nghĩ, mở WeChat, nhập số di động Kha Tiểu Hi vừa nói cho cậu. Bởi vì cậu vô cùng mẫn cảm với các con số, vừa nghe qua tuyệt đối sẽ không quên.

May mắn, số di động của Kha Tiểu Hi có liên kết với WeChat, Mạc Tê lập tức đã tìm thấy Wechat của cô.

Người đã chết, cho dù Mạc Tê xin kết bạn tốt cũng sẽ không có ai chấp nhận, may mắn thay, cho dù không phải bạn tốt nhưng cậu vẫn có thể xem được mười bài viết gần đây nhất trên vòng bạn bè của cô ấy.

Mạc Tê không nhìn kĩ mà nhanh chóng chụp ảnh màn hình, lưu lại mười bức ảnh ở vòng bạn bè của Kha Tiểu Hi, vừa chụp xong, vòng bạn bè của Kha Tiểu Hi đã biến mất không thấy tăm tích.

“Cho tôi xem WeChat của cậu” Mạc Tê nói với nam sinh.

Nam sinh vội gật đầu, đưa điện thoại di động cho cậu, Mạc Tê tìm được vòng bạn bè của Kha Tiểu Hi, ở nick của nam sinh nhìn thấy không ít thứ, nhưng có chút khác với vừa rồi, có thứ nam sinh này không nhìn được.

“Bạn gái cậu thường xuyên phát ảnh trong vòng bạn bè không?” Mạc Tê hỏi.

“Có, một ngày có thể đăng đến bốn năm tấm, có nhiều bức chỉ có tôi thấy được, có nhiều bức thì mọi người có thể thấy trừ tôi.” Nam sinh nói.

Xem ra vòng bạn bè kia có vài bài cô ấy không để bạn trai thấy, hiện tại còn biến mất không thấy đâu.

Trong lúc Mạc Tê trầm tư, giáo viên phụ đạo đã tới, nhìn qua xác chết của Kha Tiểu Hi một cái, thở dài nói: “Lần nào cũng có học sinh tự tử trước kì thi, các cậu đi về đi, tôi sẽ gọi người nhà trò ấy tới.”

Nói vậy đã cho họ đi rồi? Bọn họ là người phát hiện ra thi thể Kha Tiểu Hi, nam sinh lại là người đẩy cô ấy xuống hồ, không báo cảnh sát điều tra nguyên nhân cái chết, cũng không yêu cầu bọn họ viết bản tường trình, chỉ liếc mắt một cái đã nhận định đây là tự sát.

Mạc Tê xách nam sinh lên, ngăn lại giáo viên phụ đạo: “Tôi vừa mới thấy cậu ta đẩy Kha Tiểu Hi xuống nước.”

Giáo viên phụ đạo lạnh lùng nhìn Mạc Tê: “Người này đã chết ít nhất ba bốn ngày, sao có thể là vừa mới nhìn thấy?”

Nói xong, giáo viên phụ đạo dùng vải trắng phủ lên thi thể Kha Tiểu Hi, xoay người muốn đi, Mạc Tê giữ chặt cánh tay giáo viên, tận lực hạ thấp âm thanh, có chút nhu nhược nói: “Thầy, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy người chết, có chút sợ hãi, thầy đưa em về phòng ngủ được không?”

“Tìm người khác, tôi còn có việc.” Giáo viên phụ đạo rút tay về, khiêng xác chết Kha Tiểu Hi rời đi.

Nam sinh từ phía sau túm lấy góc áo Mạc Tê, nhỏ giọng nói: “Tôi có thể đưa cậu về phòng ngủ, nếu cậu sợ, đêm nay để tôi ngủ cùng cậu.”

Mạc Tê thu hồi vẻ mặt nhu nhược, vô tình hất tay nam sinh: “Cậu tên là gì? Ở học viện nào?”

Nam sinh vội nói: “Quách Minh Chinh, Học viện Kinh tế quản lý, năm thứ ba, số di động là 13XXXXXXXXX.”

“ Được rồi, nhớ kỹ, có vấn đề sẽ đi tìm cậu.” Mạc Tê lưu số điện thoại của Quách Minh Chinh vào danh bạ, xoay người rời đi.

“Cậu không về phòng ngủ với tôi?” Quách Minh Chinh đuổi theo.

“Cút xa tôi ra một chút.” Mạc Tê đá cẳng chân Quách Minh Chinh.

Quách Minh Chinh ngừng bước, không dám lại gần, chỉ có thể vô cùng đáng thương nhìn chằm chằm bóng lưng Mạc Tê.

Thuộc tính vạn nhân mê quả nhiên lợi hại, nhưng tại sao Quách Minh Chinh thân thiết với cậu như vậy, giáo viên phụ đạo lại không hề có phản ứng gì?

Vừa rồi cậu vứt hết thể diện bày ra vẻ mặt nhu nhược, cố ý thử, nhưng giáo viên phụ đạo vẫn lạnh lùng như cũ.

“Thuộc tính vạn nhân mê có tác dụng với tất cả mọi người không?” Mạc Tê mở trò chơi, hỏi.

【 Đối với “người chơi” và “người thường” sẽ hữu hiệu, giá trị thân cận không nhất định là tình yêu, cũng có thể là tình hữu nghị hay hảo cảm, sức chống cự của mỗi người là bất đồng, nhưng tóm lại sẽ sinh ra cảm giác yêu mến với người chơi. 】

Vậy thân phận giáo viên phụ đạo không nằm trong số “người chơi” và “người thường”?

Mạc Tê dừng bước: “Ngoài tôi ra còn ai khác trong trò chơi không?”

【 Mỗi trò chơi không chỉ có một người chơi. 】

“Vậy có tất cả bao nhiêu người chơi? Bọn họ đều là newbie sao?” Mạc Tê hỏi.

【 Muốn tuần tra số lượng người chơi yêu cầu tích phân, trước mắt người chơi Mạc Tê có tích phân bằng 0, không thể tuần tra. Cấp bậc của người chơi khác cũng không thể tuần tra, ngoại trừ người chơi cao cấp. 】

“Người chơi phải đối địch hay hợp tác với nhau?”

【 Có thể tổ đội, nhưng người chơi Mạc Tê đã bỏ lỡ thời gian xếp đội. 】

“Trận đầu trò chơi, tôi không tích phân không đạo cụ, cấp bậc chỉ có 1, còn phải đối kháng với người chơi cao cấp, có phải không quá công bằng?” Mạc Tê hỏi.

【 Hệ thống đang kiểm tra đo lường……】

Một lát sau, hệ thống lại bắn ra khung thoại.

【 Sau khi đo lường, kết luận người chơi Mạc Tê là người khởi xướng nhiệm vụ, có ưu thế sân nhà. Mặt khác, thuộc tính cơ bản vô cùng thích hợp với nội dung nhiệm vụ, dễ dàng đạt được manh mối hơn người chơi khác, tuyệt đối công bằng liêm chính. 】

Một phần mềm lưu manh gỡ không được, xoá không xong mở miệng ra nói bốn chữ “Công bằng liêm chính”, nghe rất buồn cười.

Mạc Tê lại hỏi mấy vấn đề về Kha Tiểu Hi, hệ thống trả lời: 【 Ngoài hướng dẫn tân thủ, giới thiệu tính năng, hệ thống sẽ không trả lời các vấn đề khác. 】

Lúc này trên giao diện trò chơi xuất hiện một nút chỉ dẫn, Mạc Tê ấn vào, thấy vài câu hỏi vửa rồi của mình đã được ghi lại, không còn gì khác, có lẽ phải đợi khi cậu tìm ra chân tướng mới có thể kích hoạt được.

“Trò chơi, đây là thế giới thực sao?” Mạc Tê thử tìm hiểu thêm thông tin.

【 Người chơi có thể coi đây là thế giới thật, cũng có thể nghĩ là giả, đáp án cụ thể mời người chơi tự mình khám phá. 】

“Có ý gì?” Mạc Tê cảnh giác.

【 Trò chơi tồn tại giữa chân thực và giả dối, giữa tồn tại cùng không tồn tại, nghiêng về hướng nào, tuỳ người chơi quyết định. 】

Rốt cuộc trò chơi này là gì? Mạc Tê nghĩ trăm lần cũng không ra, trò chơi cũng không chịu đưa manh mối mới.

Ít nhất còn có khả năng là giả, trước hết cần nhanh chóng tìm hiểu tình huống cụ thể cùng chi tiết nhiệm vụ.

Mạc Tê mở album ảnh, nghiêm túc xem tin tức Kha Tiểu Hi đăng lên vòng bạn bè, có sáu bài Quách Minh Chinh xem được, là một số ảnh thân mật, tỷ như lịch sử trò chuyện của hai người, quà tặng,… thoạt nhìn vô cùng ngọt ngào.

Phong cách bốn bài còn lại lại hoàn toàn khác, dựa theo thời gian đăng là ——

Bài thứ nhất: Học bổng kì này tôi muốn, ai cũng đừng nghĩ đoạt. Hình đính kèm là phiếu điểm cá nhân kì trước, thành tích mỗi môn đều rất cao.

Bài thứ hai: Để tôi biết ai báo cáo, người đó nhất định phải chết. Hình đính kèm là một con dao làm bếp.

Bài thứ ba: Tôi phát hiện một bí mật lớn ~

Bài thứ tư: Người nào đó gieo gió gặt bão, xứng đáng!

Hình ảnh thiếu nữ ngốc bạch ngọt thanh thuần khả ái biến mất hoàn toàn, thoạt nhìn khí thế mười phần, có chút hùng hổ doạ người.

Dường như trong những câu nói này ẩn giấu chuyện xưa, nhất định có một người đứng sau, người này có lẽ đã tranh cãi gì đó với Kha Tiểu Hi, có lẽ Kha Tiểu Hi đã tìm ra một vài chuyện không hay ho của kẻ đó. 

Lại liên tưởng đến xác chết của Kha Tiểu Hi và giấy gấp hình trái tim được bỏ vào hộp thuỷ tinh, Mạc Tê hoài nghi, tất cả điều này đều có liên quan đến người bí ẩn kia.

Kha Tiểu Hi là sinh viên năm thứ hai, chuyện ngành Ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc tại Học viện Hán ngữ. Có tin tức này, muốn điều tra ra thân phận của cô ấy cùng các mối quan hệ cá nhân đều rất dễ dàng, Mạc Tê lại là người trong hội học sinh, rất nhanh sẽ điều tra ra ai là người có ân oán với Kha Tiểu Hi.

Nhưng trong trò chơi này, còn tồi tại những người chơi khác.

Mạc Tê trầm tư một lát, cắn chặt răng, quyết đoán đi về phía phòng triển lãm, vừa bước vào cửa đã thấy Liêu Nho Học cùng mọi người đang đối chiếu số lượng tác phẩm dự thi.

Liêu Nho Học nhìn về phía Mạc Tê: “Không phải buổi chiều em có tiết sao? Về nhanh như vậy?”

“Em có việc muốn xin nghỉ, nhưng di động lại hết pin, hội trưởng cho em mượn điện thoại một chút được không?” Mạc Tê bất động thanh sắc mà nói, giọng điệu vẫn như ngày thường.

“Được.” Liêu Nho Học mở khoá điện thoại, đưa cho Mạc Tê.

Mạc Tê nhanh chóng lướt qua các app trên máy hắn, không có trò Thẻ Bài Quỷ Vực.

Liêu Nho Học hẳn không phải người chơi, nhưng để an toàn, Mạc Tê vẫn giả bộ gọi điện xin nghỉ phép.

Chẳng qua số hắn gọi đến là của Kha Tiểu Hi.

Di động của Kha Tiểu Hi ngấm nước đã hỏng, tổng đài sẽ nhắc nhở di động đã tắt máy hoặc ngoài vùng phủ sóng, không có ai nhận, khi đó Mạc Tê sẽ tự biên tự diễn ra một đoạn đối thoại.

Nhưng “bíp” một tiếng,  điện thoại lại bắt đầu kết nối đầu dây bên kia.

_Hết chương 3_