(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 37: Đi thôi, tiểu mỹ nhân

Editor: Shmily

---------------------

Thất Dạ, hàng xóm của Hạ gia, năm đó cùng cư trú trong một ngõ nhỏ ở khu Doanh, bất quá Thất gia là một trong tam đại thư hương thế gia*, nghe nói tổ tiên của họ là một tướng quân, so với loại người như Hạ gia thì thật sự đúng là hai người của hai thế giới.

*Thư hương thế gia: Dòng dõi có học vấn

Nhưng duyên phận chính là kỳ quái như vậy, Hạ Duyên Bân cùng lão gia tử của Thất gia lại có quan hệ tốt với nhau.

Nhiều năm về trước, hai người thường xuyên dọn ra một cái băng ghế nhỏ ở đầu hẻm dưới cây đại thụ mà luận bàn cờ nghệ.

Lúc ấy Hạ Duyên Bân đem theo một bé gái mà Thất lão gia tử lại mang theo tiểu Thất Dạ.

Từ đó, hai người liền trở thành thanh mai trúc mã.

Chỉ là sau này Hạ Thập Thất thành vua của bọn trẻ, thường xuyên mang theo một đám trẻ con đi gây chuyện khắp nơi, mà Đường Đậu Đậu càng thích dính lấy Thất Dạ, luôn đi theo phía sau hắn nãi thanh nãi khí gọi Thất Dạ ca ca.

Hạ Thập Thất liếc Đường Đậu Đậu một cái: "Trở về thì trở về, mày phát xuân cái gì?"

"Ai nói em phát xuân, em chỉ là cảm thấy có chút vui vẻ thôi." Đường Đậu Đậu chậc lưỡi một cái, bất giác xoay đầu đi chỗ khác, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Mày Hạ Thập Thất hơi nhăn lại, không nói thêm gì nữa, cũng không biết Thất Dạ quay về là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa đây.

Cô cẩn thận kiểm tra đồ đạc của Đường Đậu Đậu một chút, xác định là không sót thứ gì, lúc này mới mở miệng nói: "Đi thôi."

Đường Đậu Đậu "A" một tiếng, theo sát phía sau cô, "Thập Thất... Em muốn đi đón anh ấy."

"Đón cái gì mà đón, mày là một đứa con gái đó, rụt rè chút xem nào." Hạ Thập Thất chẳng thèm quay đầu lại, nói.

"Dù sao cũng có phải lần đầu tiên em không rụt rè đâu, nhiều thêm vài lần cũng chẳng sao cả."

Nghe được những lời này của cô nàng, Hạ Thập Thất quay đầu lại nhìn một cái, "Muốn đi đến vậy?"

Đường Đậu Đậu: "Ừm!"

Hạ Thập Thất: "Đi, chị đây đi với mày."

Về đến nhà, Đường Đậu Đậu liền chui ngay vào phòng trang điểm, Hạ Thập Thất thì nằm ở trên sofa gặm táo.

Đại khái là qua mười phút, cửa phòng ngủ được mở ra, Đường Đậu Đậu từ bên trong chạy ra nói.

"Đẹp không?"

Cô ấy dựa vào khung cửa, khóe môi hơi cong, đá lông nheo một cái với Hạ Thập Thất.

Hạ Thập Thất liếc mắt đánh giá cô ấy một lúc, tóc dài được buộc thành đuôi ngựa cao cao, trên người mặc một cái váy dài màu lam qua đầu gối, phối hợp với một đôi giày cao gót trắng.

Gương mặt tinh xảo được trang điểm nhẹ nhàng, nhìn kỹ còn có thể thấy được hai má có chút hồng hồng.

Quả nhiên là người đẹp vì lụa, con nhóc ngày thường cà lơ phất phơ là thế, khoác lên mình một bộ quần áo nữ tính một cái là không khác gì công chúa nhỏ bước ra từ hào môn.

Đường Đậu Đậu hất cằm, tự tin tràn đầy lặp lại câu hỏi vừa rồi, "Đẹp không?"

Hạ Thập Thất duỗi tay vén váy dài của cô nàng lên một cái, "Ngắn thêm tý nữa mới đẹp."

Đường Đậu Đậu túm chặt lấy tà váy, che đi cảnh xuân suýt chút nữa bị lộ ra, bất mãn nhìn Hạ Thập Thất, "Đồ lưu manh."

Hạ Thập Thất duỗi tay khều khều cái cằm nhỏ của cô nàng, "Đi thôi, tiểu mỹ nhân."

Đường Đậu Đậu, "Gọi lại một lần."

Hạ Thập Thất, "Tiểu mỹ nhân."

Đường Đậu Đậu, "Một lần nữa."

Hạ Thập Thất: "..."

Sân bay quốc tế Dạ Thành.

Sân bay được trang hoàng sáng sủa, người người theo dòng chen chúc xô đẩy, phát thanh viên của sân bay đang dùng song ngữ tiêu chuẩn, máy móc, ôn nhu thông báo tin tức của các chuyến bay.

Lối vào cổng sân bay, sự xuất hiện của hai cô gái khiến cho mọi người ở đây được một trận xôn xao không nhỏ, hai người cùng sóng vai đi đến, dáng người tiêu chuẩn, cao gầy quyến rũ, một người mặc váy dài màu lam nhạt, thoải mái, thanh tân, hợp lòng người, một người thì mặc áo sơ mi trắng cùng một cái quần đùi đen.

Chiều cao của cả hai không chênh lệch nhau là mấy, bước đi chung với nhau tạo ra hai phong cách khác biệt, thế nhưng lại rất hòa hợp, đều thu hút được mọi ánh nhìn của người xung quanh.