(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 39: Lưu manh mà không yêu sớm thì còn ai yêu sớm nữa chứ?

Editor: Shmily

---------------------

Hạ Thập Thất nhìn Tịch Đình Ngự, cảm thấy tế bào khắp toàn thân đều đang kêu gào, giống như muốn cùng người đàn ông này phân thắng bại.

Bất quá tuy là như vậy, thế nhưng phản ứng của cô lại hết sức bình tĩnh, khóe môi câu lên, lộ ra một nụ cười xinh đẹp.

Đôi mắt Tịch Đình Ngự híp lại, toàn bộ sân bay trong nháy bắt bị vây quanh bởi một cỗ hơi thở nguy hiểm, con mèo hoang nhỏ này đã bắt đầu lộ ra hàm răng sắc nhọn, hắn cũng rất chờ mong trò hay kế tiếp của cô.

Tịch Đình Ngự nâng mày kiếm, ánh mắt dừng ở trên người Thất Dạ, "Nhà hàng đã đặt chỗ, đi ăn cơm trước, sau đó trở về nghỉ ngơi."

Nói xong liền lấy một chiếc chìa khóa từ bên trong túi quần tây ném tới trong tay Thất Dạ.

Thất Dạ "ừ" một tiếng, ngay sau đó liền bước nhanh tới, đi song song với Tịch Đình Ngự, đi được vài bước, hắn quay đầu lại nhìn về phía hai người phía sau: "Có muốn cùng đi không?"

Đường Đậu Đậu lắc lắc đầu, nói: "Không cần, bọn em còn có việc."

Hạ Thập Thất không nói, chỉ là gật đầu ngầm đồng ý lời nói của Đường Đậu Đậu.

Thất Dạ cũng không miễn cưỡng, "ừ" một tiếng, liền xoay người rời đi cùng Tịch Đình Ngự.

Trợ lý của Tịch Đình Ngự kéo hành lý đi ở phía sau, thời điểm đi ngang qua người Hạ Thập Thất liền nhìn cô một cái thật sâu, đè thấp thanh âm hỏi: "Hạ tiểu thư, xin hỏi phí dịch vụ tháng này của tôi, ngài khi nào sẽ trả?"

Hạ Thập Thất liếc hắn một cái, vẻ mặt không thể hiểu được, "Phí dịch vụ gì cơ?"

Trợ lý châm chước một chút, mở miệng nói: "Là thế này, Tịch tiên sinh nói, phí dịch vụ tháng này của tôi trừ vào tiền bồi thường của ngài, ngài xem..."

"Ồ, vậy anh cứ chờ xem." Hạ Thập Thất nhàn nhạt đáp một câu, liền lôi kéo Đường Đậu Đậu rời đi.

Trợ lý: "..."

Về tới nhà, Đường Đậu Đậu rầu rĩ cuộn tròn trên giường.

Nhìn dáng vẻ cô đơn của cô nàng, lông mày Hạ Thập Thất cũng gắt gao nhăn lại, cũng không biết phải an ủi thế nào.

Chuyện tình cảm rất khó giải quyết, ngươi trả giá bằng một trái tim chân thành, không có nghĩa là đối phương cũng phải lấy một loại tình cảm tương tự như thế để hồi báo.

Hạ Thập Thất ngồi ở bên mép giường, nhìn Đường Đậu Đậu đang vùi mình ở trong chăn, rầu rĩ cả nửa ngày cũng không nói lời nào, mày nhíu đến càng chặt.

Cô kéo cái chăn che đầu của Đường Đậu Đậu ra, "Muốn khóc thì khóc đi, không phải chuyện gì mất mặt cả."

Không nghĩ tới cô vừa nói dứt lời, Đường Đậu Đậu lại thật sự làm theo, tiếng khóc nức nở rất nhanh truyền tới.

Hạ Thập Thất chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng bực bội, đột nhiên đứng dậy, duỗi tay túm Đường Đậu Đậu đứng dậy.

"Đi! Chị đây đưa mày đi uống rượu!"

*

Quán bar, vị trí gần sàn nhảy.

Đường Đậu Đậu dùng răng cạy nắp chai bia, một chân đạp lên ghế, một tay cầm chai bia, liên tục nốc bia vào miệng.

Hạ Thập Thất ngồi ở một bên, an tĩnh hút thuốc, rượu ở bên cạnh cũng không uống một ngụm nào.

Hiện tại cô chính là bả vai của Đường Đậu Đậu, nhiệm vụ của cô không phải là uống cùng cô nàng mà là thời điểm cô nàng uống say thì mang về.

"Thập Thất... Chị nói xem, tại sao anh ấy lại xa lạ với em như vậy?" Đường Đậu Đậu đem bia đặt xuống bàn, hai tay chống xuống, tiến tới trước mặt Hạ Thập Thất, trong mắt tràn đầy mất mát.

Hạ Thập Thất kẹp điếu thuốc hút một ngụm, chậm rãi phun ra một vòng khói, nhìn vẻ mặt thất thần của Đường Đậu Đậu, gương mặt tinh xảo hiện lên một tia không đành lòng, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Đường Đậu Đậu, mày vẫn còn là trẻ vị thành niên, yêu đương không phải là chuyện quan trọng nhất đối với mày ở thời điểm này."

Nói xong, cô dùng tay vỗ nhẹ gương mặt của Đường Đậu Đậu, muốn để cô nàng thanh tỉnh một chút.

Đường Đậu Đậu nói: "Chị tốt nhất là đừng nói với em mấy chuyện như bây giờ em hẳn là phải học tập thật tốt, mỗi ngày hướng tới phía trước linh tinh gì đó đấy. Bởi vì em có nghe cũng không vào đâu, hơn nữa em là một lưu manh, lưu manh mà không yêu sớm thì còn ai yêu sớm nữa chứ?"