Edit: Mẹ MìnTrong ánh nắng mùa thu, Mễ Kiều xinh đẹp ngồi giữa đống hành lý của mình, mắt nhìn dòng người tới lui trên đường như nước chảy, trong miệng ngâm nga giai điệu mà ngay chính cô cũng không biết là bài hát gì.
Lúc Nhạc Khải Phong cho xe chậm rãi dừng trước mắt cô, cô lại nghịch ngợm thè lưỡi với hắn.
Nhạc Khải Phong tâm tình thật tốt, sắc mặt sung sướng mở cửa xe đi ra, mở cốp xe, đem hành lý của Mễ Kiều bỏ vào. Sau đó khẽ ngoáy đầu.
"đi lên đi."
Mễ Kiều chần chờ nhìn người đàn ông trước mắt. Bộ tây trang Italy cao cấp được may thủ công, cúc áo là kim cương Ba Lan, hắn cứ như vậy thong dong tựa vào cửa xe. Nhìn hắn từ trên xuống dưới xuống, bất luận ăn mặc như thế nào vẫn có tư thái riêng biệt, sự tôn quý lộ ra ngay từ hơi thở.
Hai hàng lông mày nhíu lại, ngẫm lại cũng đúng. một CEO của công ty gia đình có mạng lưới toàn cầu như vậy, còn nắm trong tay rất nhiều minh tinh nổi tiếng thế giới. Người đàn ông này, hẳn là giầu có quá đi.
Trực giác nói cho Mễ Kiều biết, Nhạc Khải Phong không phải là người có thể tùy tiện trêu chọc.
"Có thời gian không? đi uống chút gì đi!"
Mễ Kiều bỗng nhiên chủ động mời. Trong ánh mắt cô, Nhạc Khải Phong tung hoành trong giới giải trí nhiều năm lại vẫn như trước, gương mặt chẳng phân biệt được sắc thái gì.
Nhạc Khải Phong không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn cô, dưới ánh mặt trời tươi mát mà sáng chói.
không biết đối phương có ý đồ gì, hắn tự nhiên là sẽ không dễ dàng đi vào khuôn khổ, yên lặng xem xét là cách xử thế đầu tiên của hắn.
Mễ Kiều cười cười, nghiêng đi mặt đi không hề nhìn hắn.
"Tôi cũng không phải là người muốn làm tình nhân của anh, tôi đối với anh không có một chút hứng thú nào. Tôi chỉ là có chút chuyện muốn nói với anh mà thôi, lại không nghĩ làm anh sợ, cho nên mới mời anh đi uống chút gì đó."
Mễ Kiều nhìn không thấy biểu tình trên mặt Nhạc Khải Phong, thở dài, lại tăng mạnh bổ sung.
"Nhạc tổng, đi thôi, tôi mời khách!"
"Ha ha!"
Nhạc Khải Phong khó có dịp được một cô gái cho bật cười. hắn mím môi, ‘thôi cánh tay đóng lại cửa xe, nhất nhấn xe cái chìa khóa thượng xe khóa kiện,"Lạch cạch" một tiếng sau, tao nhã về phía Mễ Kiều bên người mà đi.
"đi thôi, tôi muốn xem một chút, cô sẽ mời tôi uống gì đây."
Trong công ty Tinh Nghệ có rất nhiều nữ ngôi sao, xinh đẹp, khêu gợi, ngây thơ, muốn thế nào có cái đó, mỗi một người đều cố gắng dùng mọi biện pháp bò lên giường Nhạc Khải Phong, cho dù không thể được làm Nhạc phu nhân, ít nhất cũng có thể được chia một chút bánh ngon ngọt. Các cô hoặc lạt mềm buộc chặt, hoặc thẳng đến chủ đề, chiêu gì cũng đều sử dụng qua, đều bị Nhạc Khải Phong nhìn thấu, gặp chiêu đỡ chiêu, đứng giữa vườn hoa mà không vương một cánh hoa nào.
cô gái trước mắt này, tuổi không lớn, khẩu khí không nhỏ.
cô nói gì chứ, đối với hắn, một chút hứng thú cũng không có?
Trong lòng có chút không vui. hắn là người luôn luôn nằm giữa ánh hào quang, cho nên lòng tự trọng của hắn rất cao, vậy mà ở trong miệng Mễ Kiều lại bị thất bại như vậy.
Nhạc Khải Phong buồn bã nhếch môi, hứng thú đối với cô tăng thêm một chút.
Mễ Kiều đưa Nhạc Khải Phong đến một cửa hàng kem trông cũng khá sa hoa, tìm một bàn ở góc khuất, ngồi xuống, gọi một ly kem chuối tuyết, sau đó trừng mắt nhìn hắn chằm chằm.
Cho dù hắn biết chính mình rất đẹp trai phong độ, nhưng mà bị một cô gái nhìn chằm chằm không e dè như vậy, Nhạc Khải Phong vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
"Ăn đi, ở đây món kem chuối tuyết là ngon nhất!"
Nhìn thấy hắn có vẻ ưa sạch sẽ, Mễ Kiều lấy khăn lau lau chiếc thìa, sau đó múc một thìa, đưa đến miệng hắn.
Nhạc Khải Phong hơi hơi chần chờ một chút, lập tức mở hai hàm răng trắng ra, ăn một miếng. Đại Boss lúc nào cũng lạnh lùng, lần đầu tiên không tự giác, đỏ mặt.
Mễ Kiều thu tay, đem cốc kem đẩy về phía hắn, sau đó mở to đôi mắt trong veo nhìn hắn, trong lòng thầm hỏi, ăn có ngon không?
Chú ý tới ánh mắt chờ đợi của cô, Nhạc Khải Phong hiểu ý cười.
"Rất ngon, rất thơm."
Cái miệng nhỏ nhắn khẽ cong, Mễ Kiều vừa lòng nở nụ cười, nét mặt tươi như hoa, ngây thơ hồn nhiên.
"Nhạc tổng, có chuyện này tôi muốn nói cho anh biết trước khi sang Mỹ, sau đó, tùy anh quyết định có đưa tôi đi theo hay không."
"Cái gì?"
Bỗng nhiên hắn nhớ ra, trước lúc vào đây, cô có nói qua, cô có chuyện không thể nói ngoài đường được, sợ làm hắn sợ. hiện tại Mễ Kiều nói như vậy, ánh mắt Nhạc Khải Phong càng thêm nghi hoặc.
Thời gian giống như cốc kem trong tay bọn họ, hòa tan trong miệng, không đấu vết.
Yên tĩnh hồi lâu, Mễ Kiều đơn giản nói ra bốn chữ: "Tôi đã mang thai."