Áp Áp: [ ??? Tiểu tổ tông, cô thanh tỉnh chút, không cần như vậy đâu!!!]
Hạng Tinh hoàn toàn không để ý đến nó, vẫn trầm mê với bàn điểm tâm như cũ, Áp Áp suy nghĩ rồi lại nói tiếp. [A Tinh, ta nhớ cốt truyện có nói, Nhiếp chính vương phủ hội tụ tất cả các danh trù trong thiên hạ, có thể làm cho cô một bàn Mãn Hán Toàn Tịch, sao cô lại có thể từ bỏ?] [... Thật vậy sao?] Hạng Tinh nghe vậy, nháy mắt buông đôi đũa xuống. Khuôn mặt phồng lên, trong mắt ẩn ẩn một tia mong chờ. Đúng nha, ở chỗ đại sứ hưởng phúc tương đối có lời. Bây giờ ăn đã, ăn xong mới có sức suy nghĩ! Một nhà đang ăn uống vui vẻ, bỗng nhiên ngoài cửa xuất hiện một gã sai vặt vội vàng đi tới. Hành lễ với Hạng Trọng: "Lão gia, Dận vương gia đột nhiên ghé thăm, nói là phải gặp bằng được ngài." Ba cha con Hạng Trọng đồng thời ngừng động đũa. Vũ Văn Dận tại sao lại tới? Tuy rằng trước mắt hai bên là đối lập, nhưng đối với vị hoàng thúc của thánh thượng, cho dù Hạng Trọng cùng với tiên đế là huynh đệ kết nghĩa, suy cho cùng ông cũng là thần tử. Không gặp thì không phải phép nên vội vàng đứng dậy ra lệnh: "Mau mời Vương gia đến đại sảnh uống trà, nói lão phu sẽ nhanh chóng qua đó!" Nói xong, lại nhìn hai nữ nhi, mắt nhíu lại: "Hai người các con mau về phòng đợi, đừng ra ngoài biết chưa?" "Vâng thưa phụ thân." Hạng Tình gật gật đầu, mang theo Hạng Tinh lui ra. Hạng Tinh có chút không tình nguyện. Ở đây không có phương tiện đi lại, muốn đi tìm đại sứ hưởng phúc cũng không dễ dàng gì. Trước mắt mới được cơ hội ngàn năm có một, kết quả lại không được ra ngoài... Nghĩ vậy, khuôn mặt liền rũ xuống, âm thầm giận dỗi. Thấy muội muội như vậy, Hạng Tình không nhịn được thở dài một tiếng. Xem ra, ác mộng kia làm nàng sợ đến như vậy. Hơn nữa Vũ Văn Dận kia không nhịn được, cư nhiên lại tự mình tìm tới cửa. Hạng Tình cảm thấy trong lòng bất an. Aiiii. Nếu lúc này có Lê Huyền ở bên cạnh thì tốt rồi! Thiếu nữ nhớ tới nụ cười và hình dáng của tình lang, trong lòng thấy mất mát, buồn bã. Hai tỷ muội cất giấu đầy tâm sự trở lại hậu viện. Mắt thấy Hạng Tình sắp đem mình vào phòng, Hạng Tinh liền bối rối. Không được, mình phải nghĩ ra cái biện pháp để tránh tầm mắt của tỷ ấy. Hạng Tinh kiên định gật đầu, nỗ lực suy nghĩ. Cho đến khi đôi mắt loé lên. "Tỷ tỷ..." Cảm nhận được ổng tay áo bị người kéo, Hạng Tình sửng sốt, ôn nhu rũ mắt, cười hỏi: "Làm sao vậy Tinh Nhi?" Chỉ thấy muội muội mình giơ tay lên, che miệng ngáp to. Tiếp theo tay nhỏ dụi dụi mắt, mơ hồ mở miệng: "Tinh Nhi buồn ngủ quá, Tinh Nhi muốn trở về ngủ một giấc!" "Vậy sao?" Hạng Tình cũng nghĩ, tối hôm qua muội ấy mới gặp ác mộng, chắc chắn là ngủ không ngon. Liền gật đầu, kêu tiểu nha hoàn đưa Hạng Tinh trở về ngủ. Không nghĩ tới, chân trước vừa bước khỏi cửa, sau lưng, một cái thân ảnh nhỏ từ cửa sổ nhẹ nhàng nhảy ra ngoài. Hạng Tinh dựa theo kí ức của nguyên chủ tìm đường đến đại sảnh. Cô tìm được một cái cửa sổ đóng kín, sau đó rút cây trâm trên đầu xuống, khoét một lỗ trên đó. Cô thò đầu nhìn vào. Quả nhiên nhìn thấy người trên bức hoạ kia - Nhiếp chính vương Vũ Văn Dận đang nói chuyện với Hạng Trọng. ☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆ Editor: Hạ Lạc Cẩn Y