Nói xong, hắn không đợi Hạng Trọng đáp lại, chợt duỗi tay áo, lấy ra một chiếc bình sứ màu đen.
Phóng lên trên bàn, đẩy tới trước mặt Hạng Trọng. "Cung yến tối nay sẽ là một 'tuồng kịch lớn', theo bổn vương được biết, trong thức ăn sẽ được bỏ vào một ít thứ, mà ngọn nguồn của những thứ này liên quan đến tướng quân phủ. "....." Hạng Trọng hoài nghi mà liếc hắn một cái. Suy nghĩ xong, cuối cùng là cầm chiếc bình sứ lên, mở ra ngửi ngửi. Lão gia tử sắc mặt đột biến: "Ngũ Tuyệt tán!" Cái gọi là Ngũ Tuyệt tán này là độc dược bắt nguồn từ Tây vực, nếu trúng phải độc sẽ phát tác ngay lập tức, nội trong năm canh giờ nếu không tìm được giải dược thì sẽ thất khiếu chảy máu, chết bất đắc kỳ tử. Đây là lúc trước khi mình trấn thủ ở Tây vực nghe được. Hơn nữa, lần này mình chính là trở về từ Tây vực, nếu thật sự có người dùng độc này để hãm hại, chắc chắn mình sẽ không còn đường chối cãi. Hạng Trọng cúi đầu, mày nhíu lại, con ngươi ảm đạm thất sắc. Chẳng lẽ Hoàng Thượng thật sự tuyệt tình như vậy... Nghĩ đến đây, Hạng Trọng trầm ngâm một lúc, đột nhiên đứng dậy. "Việc này lão phu sẽ tự điều tra rõ ràng. Nếu đúng như lời Vương gia nói, lão phu... sẽ suy xét lại đề nghị trước kia của ngài!" Hắn vội vàng hành lễ, lần nữa nhìn về phía Vũ Văn Dận sau lưng Hạng Tinh. Mắt nhíu lại: "Lão phu cũng đã thoả hiệp, ngài cũng nên trả lại nữ nhi cho lão phu đi?" Vũ Văn Dận cong môi. Hắn xoay người, bất động thanh sắc giải huyệt cho Hạng Tinh, cười nhẹ hỏi cô: "Ngươi muốn trở về sao?" "Muốn." Hạng Tinh chớp mắt. Trong đầu cẩn thận hồi tưởng cốt truyện lần nữa, lại lắc đầu, đưa tay chỉ chỉ một bàn đầy mỹ vị kia. Nhẹ nhàng mở miệng: "Ta muốn ở đây ăn thêm nữa!" "..... A?" Hạng Trọng có chút kinh ngạc. Khoé môi giật giật, cười cười đi qua, vỗ vỗ vai tiểu nữ nhi nhà mình, nhẹ giọng nói: "Tinh Nhi ngoan, theo cha về nhà được không? Mấy thứ này chúng ta đem về rồi ăn!" "... Không cần." Hạng Tinh tiếp tục lắc đầu. Cô đặt mông ngồi trở lại chỗ của mình, lại cầm lấy một cái đùi nướng, bắt đầu gặm. Không hề để ý đến hai người. Thấy thế, Vũ Văn Dận cố nén ý cười, hướng về phía Hạng Trọng thở dài: "Nhạc phụ đại nhân, con gái lớn khó giữ a!" "....." Hạng Trọng trong lòng đau xót. Thôi vậy. Nếu sự tình đúng như mình đoán, thì Tinh Nhi tạm thời không nên trở về phủ mới tốt. Hơn nữa, Túy Tiên lâu này người nhiều mắt nhiều, Vũ Văn Dận cũng không dám làm gì. Nghĩ vậy, Hạng Trọng cắn răng một cái, thương tâm rời đi. "... Tiểu gia hỏa, ngươi thật sự muốn tiếp tục ăn sao?" Nhìn nàng dường như không có việc gì, tiếp tục thưởng thức mỹ vị trên bàn, đáy mắt Vũ Văn Dận xẹt qua một tia khó hiểu. Mắt phượng hơi đổi vài lần, hắn giơ tay chống cằm. Một tay khác cầm khăn lụa, lau dầu mỡ trên khoé miệng nàng, trêu đùa hỏi: "Ngươi không sợ ăn như vậy bụng sẽ bị hư sao?" "Không!" Hạng Tinh lắc đầu. Cô đem đồ ăn tất cả đều nuốt vào, nhợt nhạt cười cười, nháy mắt với Vũ Văn Dận. Nghiêm túc nói: "Tinh Nhi muốn ăn đến hư bụng luôn!" "... Sao?" ..... Hạng Trọng chân trước vừa trở lại tướng quân phủ, sau lưng tổng quản đại thái giám đột nhiên đại giá quang lâm. "Mới sáng sớm mà Hạng Tướng quân vừa mới đi đâu về vậy?" ☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆ Editor: Hạ Lạc Cẩn Y