[Quyển 1] Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 17: Dựa theo kinh nghiệm thất bại nhiều lần của ta mà nói...

Edit: cầm thú

"Ngươi mà gọi ta là công chúa Bạch Tuyết, ta liền chết cho ngươi coi!"

"Thôi ngươi cứ đem ta đi hầm đi, chết sớm đầu thai sớm!"

Đối với cái tên "công chúa Bạch Tuyết" này, mỗ miêu dù chết cũng không chấp nhận.

"Được rồi."

Lăng Hiểu thở dài: "Ngươi đã kiên quyết như vậy... ta chỉ có thể... cố gắng hầm ngươi ăn thôi!" Khi nói chuyện, Lăng Hiểu cầm cái nồi, chuẩn bị nhóm lửa.

"Mẹ kiếp! Ngươi thực sự không có nhân tính!"

Mỗ miêu lập tức nhảy dựng lên, sử dụng toàn bộ linh lực của bản thân, muốn bỏ chạy, nhưng mà...

"Đừng lộn xộn, lát nữa còn cạo lông cho ngươi."

Lăng Hiểu nhẹ nhàng vung tay lên, liền có thể bắt được bạch miêu mập mạp trở về.

Mãnh thú Thượng Cổ thì sao chứ?

Vừa mới sinh đã là mãnh thú biến dị, cùng lắm chỉ có thể phát huy thực lực Kim Đan kỳ mà thôi, đứng trước mặt Lăng Hiểu, không khác gì cặn bã.

"Chuyện gì cũng phải từ từ, chủ nhân, chủ nhân!"

Mỗ bạch miêu lập tức nghe theo tiếng gọi con tim gọi Lăng Hiểu vài tiếng: "Chủ nhân thật ra tên ban đầu cũng rất êm tai, lại không dài dòng, hay là... ngài cứ gọi ta là Tiểu Bạch đi."

Nó tình nguyện tên Tiểu Bạch, cho nên đừng gọi công chúa Bạch Tuyết nữa!

"Hóa ra ngươi không thích tên dài." Lăng Hiểu mỉm cười: "Vậy thì nghe theo ý kiến của ngươi, rút ngắn tên lại, sau này... gọi ngươi là Tiểu Tuyết đi! Ngươi xem, ta vì ngươi mà suy nghĩ rất nhiều!"

Mỗ miêu: ...

Rốt cuộc nó đã tạo nghiệt gì chứ, ra quân chưa thắng trận đã chết thì không nói, lại còn rơi vào tay một nữ nhân tâm thần như vậy.

Đánh cũng không đánh lại, trốn cũng không trốn thoát.

Trải qua 0 giờ lẻ ba giây do dự, nó vui mừng tiếp nhận cái tên mới.

Lăng Hiểu đứng một bên nhìn Tiểu Tuyết bị mình dày dò đến mức không còn cách nào, nàng cũng chơi đủ rồi, lập tức thu hồi tất cả dụng cụ lò bếp của bản thân, lấy ít đồ ăn vặt trong túi trữ vật ra, ôm Tiểu Tuyết ngồi xuống bên cạnh bàn.

"Đây, ăn chút gì đi, chúng ta bàn chút chính sự."

Mỗ miêu nào đó cao lãnh ngẩng đầu lên, chút đồ ăn này có thể khôi phục danh dự sau khi bị sỉ nhục sao?

Không có khả năng, tuyệt đối không.

Ừm...

Đồ ăn ngon thật.

Nhìn mỗ miêu vui vẻ ăn hết thịt bò khô xong, Lăng Hiểu phất tay bố trí một cái cấm chế cách âm, sau đó mới bình thản mở miệng: "Tiểu Tuyết à, ngươi vốn là NPC cao cấp bên cạnh Tiêu Ninh, nhưng bây giờ ngươi bị đồ đệ ta tìm thấy trước, nếu Tiêu Ninh không tìm thấy ngươi thì phải làm sao bây giờ?"

Thật ra đây là lần đầu tiên Lăng Hiểu làm NPC, mà công việc đầu tiên chính là nhận sai đồ đệ, nàng thật tình muốn trao đổi một vài kinh nghiệm làm hư việc.

Thân là một NPC, cần phải nhớ rằng lúc nào cũng phải đề cao giá trị của bản thân!

"Chúng ta là NPC cao cấp, nhiệm vụ chính là thúc đẩy tình tiết truyện phát triển, bảo vệ nhân vật chính, ta tồn tại để bảo vệ Tiêu Ninh thời điểm hắn còn yếu ớt, chỉ cần hắn không chết là được."

Mỗ miêu lại ăn thêm một miếng thịt bò khô, là một NPC lươn lẹo lão luyện, lười biếng xếp vào top đầu, mỗ miêu không chút để ý mở miệng nói: "Ta biết khi nào Tiêu Ninh gặp nguy hiểm, đến lúc đó chủ nhân phái người đến âm thầm cứu hắn là được, dù sao hắn cũng là người có vận khí tốt, không có ta, sẽ có linh thú khác xuất hiện bên cạnh, chỉ cần Tiêu Ninh không chết non, công việc của ta ở thế giới này coi như hoàn thành, chúng ta là NPC chứ không phải người xuyên không làm nhiệm vụ, cho nên dù nhiệm vụ thất bại cũng không bị trừng phạt gì, cùng lắm là bị trừ điểm công trạng, dựa theo kinh nghiệm thất bại nhiều lần của ta mà nói, những thứ này chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới!"

Thiên địa bất nhân, coi vạn vật như cỏ rác, đám NPC cao cấp bọn họ cường đại hay không cũng được, nói chung... đều là quân cờ trên bàn cờ thôi.

Cho nên liều mạng làm cái gì chứ?