(Quyển 1) Tên Tổng Tài Lắm Chuyện

Chương 114

8 năm trước

Lúc đó cô với cái tên là Bạch Tuyết Nhiên vẫn rất ngây thơ và hồn nhiên...vui vẻ và không có suy tư gì hết.

Người ghen tị với cô khá nhiều nhưng trong số đó người ghét cô nhất có tên là Triệu Lan

Sao cô lại không nhớ ra cái tên này chứ, hay có thể nói hồi đó co vô lo vô nghĩ, tóm lại là chẳng để ai vào trong đầu mình cả.

Ả ta ghen tị với cái đầu óc hòn nhiên đấy của cô, ả ta rất ghen tị.

Triệu Lan đã nằm đủ mọi cách để có thể khiến mọi người trong lớp từ yêu quý Tuyết Nhiên để thành ghét cô, ghét cay, ghét đắng, khiến cô mất đi bản tính hiền lành, thuần khiết vốn có của mình

"Nó là cái con ăn trộm vặt"

"Đồ không có mẹ"

"Không có mẹ" Đấy là câu nói tổn thương cô nhất.

Người hay nói câu đó nhất, ghét cô chỉ sau Triệu Lan đó là Dạ Thẩm.

Cô ta vì những lời nói kích động mà Dạ Thẩm càng ngày càng ghét cô.

Ở trong lớp ai cũng biết là Dạ Thẩm hay bắt nạt cô nhất và vào một ngày...đây chính là cú đánh chốt hạ của Triệu Lan

Bạch Tuyết Nhiên nhìn trên sàn nhà kho đầy máu và người nằm trên vũng máu đấy không ai khác chính là Dạ Thẩm, cô bất ngờ cùng với hoảng sợ nhìn vào xác chết nghe thấy bên ngoài có tiếng người đang đi đến côi vội vàng núp đi

"Máu...máu..." Người kia vừa nhìn thấy cảnh tượng thì hoảng sợ chạy đi, mặc dù cô rất sợ hãi nhưng những sự việc xảy ra hàng ngày khiến cô trở lên máu lạnh vào lúc quan trong nhất

"Dám sỉ nhục tôi, chết cũng không oan" Rồi cũng từ từ bước đi.

Ngày hôm sau cô cứ như thế đến trường, mọi chuyện lại rắc rối hơn cô nghĩ, cô vừa đứng cửa lớp đã nghe thấy

"Tuyết Nhiên là sát nhân"

"Chỉ có cậu ta thôi, đúng không?"

"Đương nhiên, cậu ta là kẻ thù truyền kiếp của Dạ Thẩm mà"

Người mà làm lên cái sự việc này không ai khác chính là Triệu Lan, cô ta đứng một bên thỏa mãn nhìn mọi người đang đổ nhưng vết nhơ lên cuộc đời của Bạch Tuyết Nhiên

"Giờ mình phải đưa cô ta lên cảnh sát"

Với một cô bé 14 tuổi đương nhiên là không biết cách giải quyết tốt nhất, lúc đó cô mới có lớp 8, đúng là lớp 8.

Cô chỉ biết trốn chạy

Vào đêm tối, cô từ trong một bụi râm xông ra và bị một cái xe ô tô đâm phải, chỉ kịp nghe vài chữ "Lục Nhiên Nhiên, sao....ở đây?"

Rồi khi cô tỉnh lại, tất cả mọi chuyện cô đã quên đi hết và chỉ có một cuộc sống tươi đẹp với ba mẹ là Lục lão gia và Lục phu nhân giàu có cùng với thân phận Lục Nhiên Nhiên, vị tiểu thư duy nhất của Lục Gia

"Nhớ ra chưa?"

-------------------------