(Quyển 1) Tên Tổng Tài Lắm Chuyện

Chương 121: Ngoại Truyện 3 An Nhiên X Lăng Viễn

"Cô thích cậu ta đúng không?" Anh đứng ở góc hành lang của nhà vệ sinh, khi cô vừa mới bước vào thì lên tiếng

"Tôi á?" Cô tự chỉ vào mình ngờ vực không biết anh đang hỏi ai

Anh im lặng, biết là im lặng là đồng ý cô lại hỏi "Cậu ta là ai?"

"Cô đang giả vờ đúng không? Cậu ta chính là Vĩ Thành"

Cô hơi ngơ người, sao anh lại nói như thế, mà thích là thích như thế nào, là đồng nghiệp hay là tình cảm nam nữ.

Cô im lặng suy nghĩ khiến anh hiểm lầm là cô đã trả lwoif câu hỏi của anh, im lặng thì chắc là đúng rồi

"Cậu ta hơn tôi cái gì?" Nhìn anh có vẻ khổ sở hỏi cô

Ủa, cái tên này làm sao vậy? Cái đờ cờ mờ rõ ràng cô còn chưa nói gì cơ mà.

Chơi đồ??

"Anh hơn cậu ta mà...."

"Thế sao cô thích cậu ta"

"Thích gì thế?" Vĩ Thành và Hạ Uyển cùng bước vào, nói thật chứ hai người này vô duyên đấy, chuyện nhà người ta đang bàn bạc chưa gì hai ông bà kia đã xông vào rồi

Cô và anh đồng thời nhìn hai người kia đang tiến vào nhà vệ sinh, anh cúi đầu nói "Không có gì" Rồi bước ra ngoài, Hạ Uyển dùng ánh mắt ốc nhồi của mình lườm cô một cái trong khi cô vẫn đang ngẩn tò te tí chưa hiểu chuyện gì cả

"Có sao không?" Vĩ Thành tiến đên hỏi cô

"Không sao" Rồi cả hai cũng cùng nhau bước ra ngoài.

Cô và anh tiến ra mỗi người đi một hướng, bầu không khí cứ cảm thấy u ám kiểu gì tại hai diễn viên chính hình như không được thoải mái lắm khiến đoàn phim cũng ngày càng căng thẳng theo

"Họ sao vậy?" Đạo diễn hỏi người trong đoàn nhưng ai lấy cũng lắc đầu, Lăng Viễn thì cứ rót rượu uống liên tục trong khi An Nhiên thì cứ cúi gằm mặt xuống, cảm thấy tâm trạng của hai diễn viên chính rất tệ, đạo diễn cho quản lí ra hỏi thăm thử

"An Nhiên, em có sao không?" Quản lí Liên tiến lại hỏi.

Cô không nói gì mà lắc đầu

Rốt cuộc là sao đây?

"Lăng Viễn, anh đừng uống nữa" Hạ Uyển vừa nói vừa dùng cái vẻ mặt lo lắng để hỏi han anh.

Anh không quan tâm đến cô ta thậm chí còn đẩy cô ta ra nữa

Sau một buổi ăn uống vui vẻ thì mặt ai bước ra khỏi nhà hàng cũng hơi tồi tệ, anh bước ra ngoài thì đẽ say không biết trời đất được mấy đồng nghiệp nam dìu ra, ai lấy trong đoàn cũng lo lắng và lo lắng hơn cả vẫn là cô

"Anh ổn không đấy" Cô tiến đến vỗ mặt anh

--------------------------------