Editor: Đào Tử 🍑
______________________Ào ào -- ọc ọc ọc--
Một loạt tiếng xả nước vui vẻ nhẹ nhàng qua đi, cô gái kia bị bồn cầu cuốn đi không còn bóng dáng, tiếng quỷ kêu im bặt rồi biến mất. Vòi nước vẫn tiếp tục chảy ào ào vào rãnh nước, tuy nhiên thứ chảy ra không còn là nước mủ vàng cũng không phải nước máu, khôi phục lại trạng thái sạch sẽ trong suốt như trước kia, mùi thối tràn ngập trong không khí biến mất sạch, phảng phất như chưa từng xuất hiện.
"Cái quỷ gì thế?"
"Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, loại kịch bản trò chơi 3D kinh khủng mở cửa là chém giết này đều lỗi thời rồi."
Bùi Diệp lắc đầu, bình tĩnh lấy một ít nước rửa mặt rửa tay.
Rửa đi ghèn trong mắt và dầu mỡ trên mặt, bỗng cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Cô nhìn chiếc khăn mặt dùng một lần vô dụng mà bệnh viện chuẩn bị, tiện tay rút hai tờ khăn giấy lau khô nước đọng trên mặt và tay.
Cùng thời gian đó, mặt sàn phòng chứa thi thể của bệnh viện bỗng nhiều hơn mấy bãi nước đọng, mơ hồ có thể nghe được vài tiếng quỷ khóc doạ người.
Hức hức hức (╥╯^╰╥)
Phòng chứa thi thể âm trầm thổi qua một cơn gió lạnh quỷ dị.
Thiếu niên chân trần mặc quần áo bệnh nhân màu lam dừng trước mặt một vũng nước đọng, mắt cá chân trần trụi bên ngoài hoàn toàn tái nhợt.
"Cô gặp phải thiên sư?"
Một cơn gió lạnh thổi qua, vũng nước đọng lại xuất hiện một cô gái tóc đen rối tung, ngồi dưới đất ôm đầu gối tội nghiệp, trên mặt toàn là máu.
Thiếu niên ôn hòa nói, "Trên người cô không có mùi của thiên sư."
Cô gái này không có lưỡi không có mắt, nhưng có lỗ tai và cái mũi, cô có thể căn cứ vào thính giác cùng khứu giác phán đoán được vị trí của thiếu niên.
Cô vừa la vừa khóc, máu đỏ thẫm từ hốc mắt phun ra ngoài.
Thiếu niên vậy mà có thể nghe hiểu lời cô gái khóc lóc kể lể, lông mày nhạt tuấn mỹ vặn lại.
"Cô đi dọa người không thành còn bị người ta hù sợ đến nỗi lao vào bồn cầu?"
Giọng nói hắn nhạt nhẽo nghe không ra cảm xúc, nhưng cô gái lại biết đối phương đang cười nhạo mình, lập tức khóc đến thương tâm.
Cô ta là lão quỷ ở bệnh viện.
Thú vui duy nhất là hù dọa vài nhân loại dương khí suy yếu.
Ai ngờ mọi việc thuận lợi nhiều năm, cô ta còn lưu lại bệnh viện vô số truyền thuyết động lòng người, lần đầu tiên thua trong tay Bùi Diệp.
Đây quả thực là sỉ nhục quỷ! ! !
Hại cô ta không có chỗ đứng trong bầy quỷ ở bệnh viện! ! !
Thiếu niên nhếch môi, đưa tay vuốt vuốt đỉnh đầu cô gái.
Chỉ một động tác như thế, thân hình cô gái từ hư ảo trong suốt rắn chắc thêm không ít, âm khí quanh thân lượn lờ so với lúc trước nặng hơn mấy phần.
"Cô ta còn ở đó?"
Cô gái ô ô hai tiếng, nói Bùi Diệp ở phòng bệnh chỗ tầng lầu.
Thiếu niên cong môi, tà mị nói, " Tôi đi chiếu cố cô ấy."
Hắn là lão quỷ hung nhất ở bệnh viện, bá chiếm nhà xác có âm khí thịnh nhất, là lão đại của bầy quỷ trong bệnh viện-- vừa nghe đã biết là quỷ vương rất lợi hại!
Ở trên địa bàn hắn hù dọa thủ hạ của hắn, còn suýt chút nữa đem tiểu đệ của hắn đánh tan, cái này thật không thể dung thứ.
Lão đại quỷ thiếu niên tiến vào cửa thông gió leo tới phòng bệnh 308 lầu 18 chỗ Bùi Diệp, giường bệnh đã trống không.
"Người đâu?"
Thiếu niên dựa vào lối ra ống thông gió hỏi nữ quỷ.
Nữ quỷ ô ô nói cái gì, thiếu niên duỗi bàn chân ra đạp cho cô ta lăn hai vòng.
Nữ quỷ hỏi hắn vì sao không đi thang máy lên, sao phải khổ sở bò trong ống thông gió.
"Chúng ta là quỷ." Thiếu niên tỏ vẻ rất đương nhiên nói, "Nhân có nhân đạo, quỷ có quỷ đạo! Quỷ phải đi đường khác thường mới phù hợp với thân phận quỷ, đi thang máy không hợp cách!"
Nhưng lúc bọn họ khập khễnh bò trong ống thông gió lên trên lầu 18, Bùi Diệp đã nộp tiền bổ sung, xuất viện.
"Bác tài, đi học viện hộ lý Ngũ Đạo bao nhiêu tiền?"
Bùi Diệp hỏi thăm tiền đón xe là bao nhiêu, lúc mở cửa xe ngồi vào trong, nhạy cảm phát hiện một ánh mắt không thân thiện.
Cô lần theo trực giác nhìn lại, phát hiện một thân ảnh đứng ở cửa sổ căn phòng vừa nằm ở bệnh viện, đối phương hướng về phía cô nhe răng, lộ ra miệng lớn màu hồng.
Lông mày Bùi Diệp nhíu lại, dùng ngón giữa đáp lại.
Trò đùa vụng về thế còn muốn hù cô?
Cho vào bồn cầu chỉ là trừng phạt nhỏ, lần sau gặp mặt sẽ lấy đồ đập đám trẩu tre này.
"Bác tài, đi thôi."
Thắt dây an toàn vào, Bùi Diệp móc ra chiếc điện thoại kia tiếp tục nghiên cứu 【 Yêu và nuôi trẻ 】.
Ngón tay Bùi Diệp đặt trên quả trứng, phía dưới tên gọi hiển thị một thanh điểm kinh nghiệm.
【1/ 1000 công đức 】
Nhiều hơn một điểm từ bao giờ?
Nếu nhớ không lầm lúc trước vẫn là con số không.
Bùi Diệp ấn mở【 Ghi chép hệ thống 】bên trái, lúc này mới tìm được điểm công đức ở đâu ra.
【 09: 03 phút, Cha của con dạy dỗ lệ quỷ Giáp ở bệnh viện, công đức +1 】
Bùi Diệp: "? ? ?"
Lệ quỷ? ? ?
"Người trẻ tuổi bây giờ thật là, lái xe không cẩn thận một chút, xe thể thao đắt đi nữa thì sao, gặp va chạm còn không phải thành sắt vụn, tới tính mạng cũng chôn cùng."
Lúc đợi đèn xanh đèn đỏ, lời tài xế lầm bầm trong miệng khiến cho Bùi Diệp chú ý.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện ở ngã tư đường xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng, hiện trường bận rộn thành một đoàn.
Tất cả mọi người đều vội vàng, duy chỉ có một thân ảnh màu đỏ đứng ở chỗ cũ, phá lệ dễ thấy và chói mắt.
Hình như đối phương cũng phát hiện ánh mắt của Bùi Diệp, đầu xoay chuyển 180 độ, nhếch miệng hướng về phía cô cười một tiếng.
Bùi Diệp: ". . ."
Được rồi, đây không phải là người sống.
Thu tầm mắt lại, Bùi Diệp giả bộ như không việc gì tiếp tục cúi đầu nghiên cứu trò chơi.
Cửa sổ trò chơi lại nhảy ra một nhiệm vụ nhỏ có thể nhận.
【 Nhiệm vụ chi nhánh: Người chơi A Cha đi ngang qua ngã tư đường Ngũ Đạo, phát hiện bên cạnh tai nạn xe cộ có một thân ảnh màu đỏ thần bí, ngài cảm thấy thân ảnh màu đỏ này khá quen. 】
【 Nhiệm vụ một: Điều tra thân phận của thân ảnh màu đỏ】
【 Nhiệm vụ hai: Điều tra quan hệ giữa thân ảnh màu đỏ và tai nạn xe cộ】
【 Hoàn thành nhiệm vụ, ban thưởng 50 điểm công đức, 5 điểm khí vận 】
Bùi Diệp: ". . ."
Cô còn tưởng rằng trò chơi này chỉ có sáu cái nhiệm vụ hố người thôi.
Sáu đầu nhiệm vụ chính tuyến không có nhắc nhở gì, chỉ nói ôm đùi nữ chính Lôi Nhã Đình là có thể hoàn thành dễ dàng, nhắc nhở khác thì không có.
Nhiệm vụ chi nhánh ngược lại là tốt hơn nhiều, mục tiêu manh mối đều rất rõ ràng.
Bùi Diệp phân ra một sợi tinh thần quấn quanh thân ảnh màu đỏ.
Làm kí hiệu trước, thân ảnh màu đỏ kia chạy đến chỗ nào cô đều có thể tìm tới.
Qua ngã tư đường, trong giây lát tài xế đã lái đến cửa chính học viện Ngũ Đạo.
Ký túc xá của Tiểu Hồng ở lầu bốn phòng 4021, bên trong gian phòng có 4 cái giường tầng, 1 ký túc xá nhỏ hẹp có tám sinh viên.
Bây giờ là giữa hè, quạt trên trần nhà cứ thổi ù ù, trong phòng ngủ chỉ có bốn người, ba người khác không biết đã đi nơi nào.
"Tiểu Hồng, tối hôm qua dì quản lý ký túc xá mới vừa đột kích kiểm tra phòng."
Bùi Diệp còn chưa thích ứng với cái tên này, chỉ giữ im lặng ngồi ở trên giường của Tiểu Hồng.
Cô gái đang nói chuyện tên là Chu Tuệ Vinh, người lớn tuổi nhất trong phòng này, đồng thời cũng là người quản lí phòng ngủ.
"Cô nói với cô ta cái này làm cái gì, dù sao cũng đâu phải lần đầu tiên, người ta không quan tâm tới điểm phạt, một chút cảm giác vinh dự trong ký túc xá đều không có."
Nói đến đây Bạch Hiểu Hiểu rất giận.
Cô ta tính cách hơn thua háo thắng, ai biết gặp phải người không tốt như Tiểu Hồng.
Bởi vì Tiểu Hồng không tuân thủ kỷ luật, mỗi lần kiểm tra đánh giá ký túc xá đều sẽ bị trừ một đống điểm, đến mức phòng 4021 nhiều lần đứng hạng chót trong ký túc xá.
Chu Tuệ Vinh cũng rất khó xử.
Cô cũng không thích Tiểu Hồng, bởi vì Tiểu Hồng là người của xã hội đen, thường xuyên giao du với những kẻ không đàng hoàng, nghe đàn chị nói những kẻ kia làm nhiều việc xấu, Tiểu Hồng ở cùng với họ thì tốt kiểu gì? Nói không chừng đã sớm ra ngoài bán thân không biết bao nhiêu lần --
Ở chung một phòng kí túc xá với cô ta, đối với phòng ngủ của các cô bạn học cùng khoá mười người đã có bảy người bình luận không tốt.
Luôn nói ngưu tầm ngưu mã tầm mã, ở chung với lưu manh lâu ngày, bọn họ cũng sẽ ra ngoài bán thân.
Thật sự là ủy khuất chết đi được!