(Quyển 2) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng

Chương 245: Đường Đậu Đậu, rốt cuộc em đã uống bao nhiêu rượu?

Editor: Shmily

----------------------

Tiếng ồn vang vọng trong quán ăn, thỉnh thoảng còn có cả tiếng cười to cùng hoan hô.

Tâm tình Đường Đậu Đậu quả thực không tệ, bạn học thấy vậy liền đề nghị với cô: "Khó có được lúc nào vui vẻ như vậy, lát nữa ăn cơm xong chúng ta đi tới quán bar tăng hai đi?"

"Oa!" Mắt mọi người đều sáng lấp lánh chờ Đường Đậu Đậu lên tiếng.

"Được nha." Đường Đậu Đậu cũng không muốn phá hỏng hứng thú của mọi người, lập tức đáp ứng.

Sau khi ăn xong, trả tiền, mọi người liền vây quanh Đường Đậu Đậu đi tới quán bar.

Ánh sáng quán bar hơi tối, âm thanh đinh tai nhức óc, đám người tùy tiện tìm một cái sofa ngồi xuống.

Đường Đậu Đậu gọi phục vụ, chọn mấy chai rượu.

Mọi người rót rượu ra cốc, sau đó liền chạm cốc với Đường Đậu Đậu.

Tửu lượng của Đường Đậu Đậu không tính là tốt, thế nhưng cũng tuyệt đối không kém, vài ly rượu xuống bụng cũng chưa thấy có vấn đề gì.

Bạn học đều đang uống đến vui vẻ, từng người một hướng tới cô mời rượu, này qua một vòng, gương mặt Đường Đậu Đậu rốt cuộc cũng bắt đầu nóng lên.

Sau khi uống rượu, các bạn học lại lôi kéo Đường Đậu Đậu đi tới sân nhảy khiêu vũ, mọi người đều chơi đến điên rồi, lôi lôi kéo kéo nhau đi tới trung tâm của sàn nhảy.

Đường Đậu Đậu có chút choáng váng, dựa theo ánh đèn flash cùng tiết tấu âm nhạc mà bắt đầu đung đưa thân thể, tư duy trống rỗng.

Mà ngay ở lúc này, từ bên cạnh bỗng xuất hiện thêm một người đàn ông.

Ánh mắt Đường Đậu Đậu say tới mông lung lờ đờ, nhìn không rõ mặt hắn, chỉ thấy hắn vươn tay về phía mình.

Đường Đậu Đậu theo bản năng tránh đi, thế nhưng người đàn ông đó lại tiến đến trước mặt cô, đưa tay ra liền ôm lấy eo cô.

Trong mắt người đàn ông hiện lên một tia quang mang tà ác, hắn liếm môi, thoạt nhìn thì dáng người cũng không tệ lắm.

Cảm giác được bàn tay đặt ở eo bắt đầu không an phận, ý thức Đường Đậu Đậu lại đột nhiên trở nên thanh tỉnh, cô muốn tránh thoát, thế nhưng lực đạo của đối phương lại lớn tới kinh người.

Người đàn ông thấy cô kháng cự, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy một cỗ khô nóng bùng lên dưới đáy lòng.

Hắn gấp không chờ nổi mà dùng một cái tay khác chế trụ đầu Đường Đậu Đậu, muốn hôn cô.

Nhưng mà miệng hắn còn chưa có chạm vào Đường Đậu Đậu thì đã bị người phía sau hung hăng túm lấy quần áo.

Tiếp theo đó liền nện một quyền thật mạnh lên mặt hắn, ngay tức khắc hắn liền cảm thấy một cỗ hoa mắt chóng mặt, nhe răng ôm lấy mặt mình, hùng hổ quát: "Thằng nào dám đánh ông đây!"

"A." Thất Dạ đứng trước mặt hắn, thân hình thon dài dưới ánh đèn thoạt nhìn càng thêm khí thế. Con ngươi sâu thẳm lộ ra một tia quang mang hung ác, làm cho người đàn ông không nhịn được run rẩy cả người, chột dạ lui về sau một bước.

Tầm mắt Thất Dạ cũng không dừng lại trên người hắn ta, giây tiếp theo hắn liền quay ra đằng sau đem Đường Đậu Đậu đang nửa tỉnh nửa mê kéo vào trong ngực.

Từng luồng hương vị của cồn chui vào trong mũi, hắn hơi nhíu mày: "Đường Đậu Đậu, rốt cuộc em đã uống bao nhiêu rượu?"

Đường Đậu Đậu xụi lơ ở trong ngực hắn, cười hắc hắc không ngừng: "Không, không uống nhiều lắm... Chắc là... Bốn năm chai rượu vang đỏ gì đó... A, không đúng, hẳn là uống bốn năm chục chai cơ..."

Ánh mắt Thất Dạ trầm xuống, xem ra thần chí của cô nhóc này đã không còn rõ ràng nữa, vì thế liền đem cô bế ngang lên.

Hắn lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông kia, ánh mắt sắc bén vô cùng, đột nhiên nhấc chân tàn nhẫn đá một phát vào bụng đối phương.

Người đàn ông ngã quỵ trên mặt đất, bụng truyền tới từng đợt đau nhức, vẻ mặt sợ hãi nhìn Thất Dạ, vội vàng giải thích: "Vị tiên sinh này, vừa rồi chỉ là hiểu lầm mà thôi, đều do ánh sáng của quán bar không tốt, tôi mới nhận nhầm người, cho nên mới... Thực xin lỗi, thực sự rất xin lỗi..."