(Quyển 2) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 18: Chân tướng Cù Như (ngũ)

Chung Mẫn Ngôn làm sao để cho hắn đào tẩu, kiếm ở trong tay vung lên, gió lốc bắn ra, dính lên tảng đá ở phía trước bóng đen —— người nọ miễn cưỡng dừng lại, một chút cũng không do dự, thân thể tung lên, liền hướng phía sau núi nhảy tới.

Hai người trong nháy mắt kia mơ hồ thấy rõ hình dáng của hắn, chỉ thấy hắn lưng gù lùn tịt, nhưng không giống hình người, lại giống con khỉ nhiều hơn, đồng thời sử dụng được cả tay chân, con khỉ cũng chưa linh hoạt bằng hắn, ở trong làn khói xanh dày đặc phi nhanh ra, trong nháy mắt liền bay qua nham thạch.

"Nhược Ngọc!" Chung Mẫn Ngôn kêu to một tiếng, cùng Linh Lung vội vàng đuổi theo, chỉ mong hai người canh giữ ở mặt sau có thể ngăn kẻ nọ lại.

Nhược Ngọc cùng Lục Yên Nhiên sớm đã bày thế trận sẵn sàng đón địch, vừa thấy bóng đen trốn về hướng này, Nhược Ngọc lập tức nắm một vốc thiết đạn châu, rót chân khí, cùng bắn ra. Người nọ nghe thấy tiếng lợi phong phía trước, hiểu được lợi hại, không dám cứng rắn đâm đầu vào, đành phải buông tha cho sơn động ở bên dưới, quay đầu hướng về bên trái bỏ chạy. Dưới chân vừa mới động, chỉ nghe "thốc thốc" vài tiếng trầm đục, một vốc thiết đạn châu kia, cư nhiên không phát nào trượt, toàn bộ dính vào trong nham thạch rắn chắc.

Người nọ biết hôm nay gặp phải đối thủ khó chơi, chỉ sợ tình thế cấp bách trốn không thoát, dứt khoát dừng lại, quay đầu ánh mắt sáng quắc nhìn về phía bọn hắn.

Chung Mẫn Ngôn cùng Linh Lung vừa vặn chạy tới, hai bên tụ lại, thấy kẻ nọ bấu víu ở trên nham thạch, không động đậy được nữa, không khỏi ngạc nhiên nói: "Như thế nào. Bắt được hắn rồi?"

Nhược Ngọc lắc lắc đầu: "Cẩn thận! Chỉ sợ là có trá!"

Khi nói chuyện khói xanh đã tản đi, mặt mũi bộ dáng của kẻ nọ ở dưới ánh trăng đã trở nên rõ ràng. Lại thấy hắn trán gồ miệng lõm, hai mắt to như chuông đồng, đen ít trắng nhiều, cả khuôn mặt tựa hồ còn đầy vết sẹo, thoáng nhìn qua quả thực cùng quỷ quái không khác, hơn nữa bây giờ còn là đêm khuya, khuôn mặt này của hắn ta, đủ đế khiến Linh Lung cùng Lục Yên Nhiên hai thiếu nữ sợ tới mức hoa dung thất sắc.

Chung Mẫn Ngôn trong lòng cũng run lên, lại bắt kiếm quyết, chĩa thẳng vào hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi là kẻ nào? ! Vì sao phải thao túng yêu ma tác loạn, nguy hại cư dân phụ cận? !"

Người nọ cũng không nói gì, chỉ khanh khách cười lạnh hai tiếng, thanh âm sắc nhọn khô khan, phảng phất như tiếng kêu của loài cú đêm.

Hai cái cô gái nghe thấy tiếng cười kia của hắn đều run lên, ai ngờ hắn bỗng nhiên nhảy lên thật cao, thẳng tắp hướng Lục Yên Nhiên đánh tới! Nàng vừa thấy quái nhân này đột nhiên vọt lại gần, trên mặt chằng chịt khắp nơi đều là những vết sẹo méo mó, dưới ánh trăng hết sức quỷ dị, không khỏi cả kinh cả người cứng đờ, kiếm trong tay vô luận như thế nào cũng vung ra được.

Người nọ giang hai tay, mười cái móng đen kịt như mực, mỗi cái đều dài khoảng hai ba tấc, cũng không biết có tẩm độc hay không, hai tay hướng trên mặt nàng trảo tới. Một trảo này nếu trúng, không chết thì cũng hủy dung.

Lục Yên Nhiên sợ tới mức cứng đờ, Chung Mẫn Ngôn cùng Nhược Ngọc cách khá xa, cần cứu cấp cũng đã không kịp. Bên tai chỉ nghe "Keng" một tiếng giòn vang, trước mắt đột nhiên sáng ngời kim quang óng ánh, là Linh Lung nghiêng người chen vào một kiếm, thay nàng chặn lại mười cái móng tay đáng sợ kia.

"Vào lúc này phát ngốc cái gì! Không muốn sống nữa hả? "

Nàng rống to, trở tay một kiếm đem người nọ bức khai, vừa vặn Chung Mẫn Ngôn cùng Nhược Ngọc vội vàng đuổi tới, cùng hắn đấu ở một chỗ. Người nọ thân hình quỷ dị, cũng không biết là sử công phu gì, xem động tác này, quả thật có chút thiên về dã thú, hoàn toàn không có quy tắc, mỗi chiêu đơn giản lại trí mạng. Ba người triền đấu cùng một chỗ, chỉ khoảng nửa khắc đã không thể thoát thân, Linh Lung vốn định tiến lên tương trợ, ngoảnh đầu lại thấy Lục Yên Nhiên sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên vẫn còn trong trạng thái kinh hách, không khỏi đi qua kéo nàng ta cách xa một chút, tránh vô cớ bị đả thương.

". . . Ngươi. . . " Lục Yên Nhiên kinh hồn chưa định, ánh mắt phức tạp nhìn Linh Lung, sau một lúc lâu, mới thấp giọng nói: "Cám. . .  cám ơn ngươi."

Linh Lung tay cầm kiến ngăn lại: "Ngươi đừng cản trở là được rồi, cảm tạ cái gì!"

Dứt lời nàng tung kiếm đuổi theo, cùng bọn người Chung Mẫn Ngôn đem quái nhân kia vây dưới kiếm quang, không để cho hắn đào thoát.

Lục Yên Nhiên mấp máy môi, muốn nổi cáu phản bác nàng, tựa như lúc trước vậy, lại nói không ra lời. Nàng tự biết đuối lý, không công được người bố thí một lần ân tình, còn là của nữ nhân nàng không thích nhất kia. Lập tức cũng tung kiếm bay tới, buông tâm tư tranh chấp khắc khe lúc trước, không náo loạn nữa.

Quái nhân kia thấy bốn người tiến lên cùng nhau vây đánh, tự biết không ổn, chỉ sợ tiếp qua mấy chiêu nữa để cho bọn hắn phóng tiên pháp, đến lúc đó lên trời xuống đất cũng chạy không thoát. Vừa lúc Đồng Tâm trong tay Linh Lung vung ra, đạo kim quang óng ánh kia so với ánh trăng còn muốn sáng hơn, thiên về gϊếŧ người không thấy máu.

Hắn thấy Linh Lung một kiếm chém ra, dưới xương sườn liền lộ ra sơ hở, lập tức cắn răng một cái, không lùi ngược lại còn nghênh đón, lộ ra quái mặt hừng hực tiến lại gần, cũng làm cho Linh Lung hoảng sợ, kiếm trong tay thiếu chút nữa rớt xuống.

Nhưng dù như thế, kim quang vẫn nhất tề chặt đứt cánh tay phải của kẻ nọ, máu thịt chia lìa khiến mọi người đều cảm thấy ê răng. Máu tươi phun ra như nước, người nọ thật cũng kiên cường, không rên một tiếng, đột nhiên cúi thấp người, thừa dịp Linh Lung ngẩn người, chui qua kẽ hở cư nhiên chạy thoát ra ngoài.

"Không tốt!" Nhược Ngọc vội gọi, giương tay bắn ra hơn mười viên thiết đạn châu, ý đồ ngăn cản đường đi của hắn ta, thế nhưng người nọ bị thương động tác lại càng nhanh hơn, ở trên tảng đá xoay người vài cái, động tác mau lẹ, thiết đạn châu chỉ bắn trúng nham thạch phía sau hắn, nham thạch bắn tung tóe thành từng cục nhỏ, hắn cũng chợt lóe thân chui vào trong động, không thấy bóng dáng.

"Cần đuổi không?" Nhược Ngọc quay đầu lại hỏi Chung Mẫn Ngôn.

Hắn nhíu mày nhìn nhìn tất cả sơn động lớn nhỏ phụ cận, chỉ sợ đều là tương thông. Người nọ đối với địa hình nơi này nhất định quen thuộc hơn so với bọn hắn, địch trong tối ta ngoài sáng, chỉ sợ khó đối phó. Nhưng nếu dừng tay như vậy, quả thật không thể, chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Hắn cắn răng một cái, trầm giọng nói: "Đuổi! Hôm nay nhất định phải bắt được hắn!"

Từ sau khi được Linh Lung cứu vẫn không nói lời nào Lục Yên Nhiên bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Ta có biện pháp, có thể khiến cho hắn không chạy loạn nữa."

Dứt lời nàng cũng không đợi người khác hỏi, liền giơ kiếm trong tay lên, nhắm mắt niệm quyết, ước chừng niệm khoảng thời gian nửa nén hương, khó khăn niệm xong, đã thấy thân kiếm lấp lánh phát ra thanh sắc quang mang động lòng người. Cổ tay nàng vừa chuyển, đem mũi kiếm theo thứ tự điểm về hướng lớn nhỏ mười mấy cái cửa sơn động chung quanh, phàm là bị mũi kiếm của nàng điểm trúng, động khẩu đều bị nhiễm một tầng thanh huy, mỏng nhuyễn lơ thơ, cũng không biết là hình thù gì.

Nhược Ngọc nhưng thật ra có chút ngạc nhiên: "Thì ra Lục cô nương biết sử dụng kiếm võng! Công phu Phù Ngọc đảo quả nhiên lợi hại!"

Lục Yên Nhiên tất nhiên dùng hết sức làm, phen này tiêu hao cực đại, trên trán đầy mồ hôi, nghe hắn nói như vậy, trong lòng cũng cảm thấy tự hào, cười nói: "Không tính là cái gì lợi hại, ta chỉ biết sơ sơ. Nhưng cũng đủ làm cho hắn tiêu tốn một phen công phu mới có thể phá động mà ra. Chúng ta liền đuổi vào đi, tới bắt ba ba trong rọ."

Linh Lung lúc trước có chút khinh thường nàng, cho rằng nàng chỉ biết nói dóc, núp ở phía sau nam nhân tác quái, thấy nàng lộ công phu như vậy, cũng là có chút bội phục. Nàng từ trước đến nay là lòng ngay dạ thẳng, lập tức liền khen: "Công phu thật là lợi hại! Lần tới cũng dạy ta một chút đi?"

Lục Yên Nhiên lúc này mới là chân chính thản nhiên cười, hừ nhẹ nói: "Xem ngươi tư chất ra sao đã, nữ dã nhân."

"Xí! Ngươi mới là nữ hầu tử!"

Linh Lung trở mặt liếc nàng một cái, sau đó hai người bỗng đồng thời nở nụ cười, đều cảm thấy có chút ngượng ngùng. Trải qua biến cố này, bất tri bất giác đã đánh tan địch ý của hai người, nhất thời nhìn đối phương cảm thấy thuận mắt hơn.

Hai nam nhân thấy các nữ nhân rốt cuộc đình chiến, bát vân kiến nhật (vén mây thấy lại mặt trời), đã ở đáy lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Chung Mẫn Ngôn nói: "Đi thôi, đừng để hắn ta lại chạy thoát!"

Lập tức mọi người đồng loạt hướng tới sơn động kẻ nọ đã lách mình chạy vào bay tới, Lục Yên Nhiên ở lại cuối cùng, đem cửa sơn động cũng thiết lập kiếm võng, thế này mới yên tâm chạy sâu vào trong sơn động.

Trong sơn động ẩm ướt âm u, đi chưa được mấy bước liền tối tới nỗi giơ tay cũng không thấy được năm ngón. Chung Mẫn Ngôn chấm nhựa thông lên cây đuốc, tay kia gắt gao cầm kiếm, cả người đề phòng, chậm rãi tiến về phía trước.

Đi một hồi, Lục Yên Nhiên bỗng nhiên nói nhỏ: "Từ từ. . . Nghe! Bên kia có âm thanh!"

Bốn người nín thở theo phương hướng nàng chỉ nghe qua, chỉ cảm thấy xa xa tựa hồ là có người đang đập vào vách, bang bang vang lên, nhưng mà âm thanh kia rất nhỏ, nếu không phải trong động tụ thanh, căn bản là không nghe thấy.

"Như thế nào?" Linh Lung có chút không kịp phản ứng.

Lục Yên Nhiên cười nói: "Con ba ba già mắc câu rồi! Hắn lúc này nhất định là muốn đi ra ngoài, lại đánh lên kiếm võng. Chúng ta nhanh đi!"

Linh Lung còn có chút nửa tin nửa ngờ, không biết kiếm võng kia của nàng ta rốt cuộc có thể có bao nhiêu uy lực, nhìn qua mỏng manh như vậy, vạn nhất bị đánh vỡ chính là đại bất ổn.

Bốn người ở trong sơn động xiêu xiêu vẹo vẹo chạy, càng tiến sâu vào trong lại càng rộng mở, không biết có bao nhiêu ngã rẽ. May mắn có Lục Yên Nhiên ở đây, nàng lập kiếm võng đều có cảm ứng, chạy được khoảng thời gian hai nén hương, thuận tiện trong động có ánh sáng, chắc là rất nhanh sẽ tới cửa động.

Chung Mẫn Ngôn lấy tay che trên cây đuốc, tắt ánh lửa, bên tai chỉ nghe tiếng va chạm kia càng ngày càng vang, còn kèm theo tiếng người mắng chửi, chắc là người nọ không ra được sơn động, gấp đến độ chửi rủa

Hắn hét lớn một tiếng: "Còn muốn chạy? !" Xoải bước chạy lên, quả nhiên thấy kẻ kia luống cuống tay chân đụng phải cửa động, lưới kiếm khí vô hình kia nhìn bạc nhược, cư nhiên thập phần cứng rắn, vô luận như thế nào cũng xô không ra.

Người nọ thấy bọn hắn đuổi theo, sơn động chật hẹp, chính mình không còn đường để trốn, liền tựa vào trên nham bích không động đậy.