(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 443: Vị muội muội kia điên rồi sao

Edit : Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Chờ Ngọc trưởng lão đuổi những người đó đi, hắn mới dẫn Vu Hoan đi gặp Bách Lý Hề.

"Gia chủ vẫn luôn hôn mê, cũng không biết có thể tỉnh lại không, nhưng có Vu Hoan cô nương quay về, gia chủ nhất định sẽ tỉnh lại."

Những lời nói phía sau không biết có phải đang cổ vũ cho hắn hay không nữa.

Trong phòng Bách Lý Hề bày biện rất đơn giản, có một mùi hương nhàn nhạt, Vu Hoan đi vào đã nhìn thấy thiếu nữ nằm ngủ bên mép giường.

"Đại tiểu thư?" Ngọc trưởng lão nhìn thiếu nữ kia, nhẹ giọng gọi một tiếng.

Có lẽ thiếu nữ ngủ không sâu giấc, Ngọc trưởng lão mới gọi một tiếng nàng ta đã tỉnh dậy, dụi mắt nhìn về phía Ngọc trưởng lão.

"Ngọc gia gia, Ngài đã trở lại?" Thấy rõ Ngọc trưởng lão, nàng ta lập tức đứng lên.

"Sao đại tiểu thư lại ở đây, gia chủ có người chăm sóc, con phải tự chăm sóc cho bản thân mình." Hình như Ngọc trưởng lão rất thương yêu thiếu nữ đối diện này, ánh mắt nhìn nàng ta cũng lộ ra sự cưng chiều.

"Nhứ Nhi muốn bồi cha thôi." Thần sắc của thiếu nữ đau thương.

Ngọc trưởng lão thở dài một tiếng, sờ sờ đầu Bách Lý Nhứ: "Đại tiểu thư về nghỉ ngơi một chút trước đi, ta đi tìm được thiếu chủ, để thiếu chủ ở cùng gia chủ trong chốc lát."

Bây giờ Bách Lý Nhứ tựa hồ mới phát hiện Vu Hoan vẫn luôn đứng bên cạnh, nàng ta đánh giá Vu Hoan vài lần, trong mắt rõ ràng có địch ý.

Nhưng rất nhanh đã bị nàng ta đè ép xuống, ngoan ngoãn nói: "Vậy Nhứ Nhi đi ra ngoài trước."

Vu Hoan nghiêng người tránh đường đi, Bách Lý Nhứ lại cố ý va vào nàng một chút, sau đó nghênh ngang mà đi.

Mà Ngọc trưởng lão nhìn chằm chằm Bách Lý Hề trên giường, không có chú ý đến động tác của Bách Lý Nhứ.

Vu Hoan: "..."

Một chữ nàng cũng chưa có nói, vị muội muội kia điên rồi sao?

"Vu Hoan cô nương." Ngọc trưởng lão vẫy tay với Vu Hoan.

Vu Hoan giật giật khóe môi, cuối cùng không nói một lời đi qua, nhìn người trên giường.

Ngoại hình của Bách Lý Hề không có khác mấy với hình ảnh nàng nhìn thấy trong Uyên Ương Kính, chỉ là thần sắc đặc biệt kém.

Quầng thâm xanh thẫm ở đưới mắt, cánh môi không phải tái nhợt, mà bầm tím, giữa mày lộ ra tử khí.

"Gia chủ, tại hạ không phụ phó thác của Ngài, tìm được thiếu chủ quay về." Thái độ của Ngọc trưởng lão vẫn cung kính, giống như người hắn đối mặt không phải hôn mê bất tỉnh.

"Thọ mệnh của hắn sắp xong rồi."

Ngọc trưởng lão kinh ngạc nhìn về phía Vu Hoan, trong mắt có tia đau đớn kịch liệt: "Thiếu chủ, lời này của Ngài?"

"Trúng độc lâu lắm rồi, đã tiến vào lục phủ ngũ tạng, không cứu được nữa. Chịu đựng được hai ba ngày, đã là cực hạn."

Không biết có phải ảo giác của Ngọc trưởng lão hay không, hình như hắn nghe thấy trong giọng nói của Vu Hoan có tia vui sướng khi người gặp họa?

"Trúng độc?" Ngọc trưởng lão bây giờ mới bắt được trọng điểm: "Sao lại như thế được, bọn ta cũng không phát hiện ra gia chủ là trúng độc."

Vu Hoan trào phúng nói: "Đó là do các ngươi ngu ngốc, còn trách người khác?"

Ngọc trưởng lão sửng sốt, khó trách gia chủ vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, mặc kệ đút đan dược chữa thương gì cũng không có tác dụng.

"Gia chủ trúng độc gì, thiếu chủ Ngài mau nói cho ta biết, chúng ta phải nhanh chóng tìm được thuốc giải trong thời gian nhanh nhất." Ngọc trưởng lão kích động nhìn Vu Hoan, lại lần nữa cảm thấy quyết định của mình là may mắn.

Nếu không phải nàng nói, chỉ sợ gia chủ đã xảy ra chuyện, bọn họ đều cho rằng gia chủ chỉ là bị trọng thương.

"Khuynh Thiên Phúc."

Ngọc trưởng lão ngốc to tròn mắt, đó là cái gì?

Chưa từng nghe nói đến!

"Có giải thích với ngươi ngươi cũng không biết, ngươi chỉ cần biết loại độc này rất khó có được, rất khó tìm, người bình thường không có được. Ta nói người bình thường, không phải nói cái loại người các ngươi hay Sở gia đó."

Ách...

Ngọc trưởng lão tiếp tục tròn mắt.

Ý là những người còn cao cấp hơn bọn họ?

Người của Lâm Châu, chính là một đám người gần với Thần nhất...

"Độc này các ngươi giải không được đâu, thời điểm phát tác rất nghiêm trọng, thừa dịp hiện tại hắn còn chưa có phát tác, các ngươi mau chống chôn hắn đi, miễn cho vạ lây đến những người vô tội, tổn thất càng nghiêm trọng." Vu Hoan từ từ nói, hoàn toàn không quan tâm đến sắc mặt càng ngày càng khó coi của Ngọc trưởng lão.

"Vì tốt cho các ngươi, cũng là vì tốt cho hắn, có muốn ta động thủ giúp ngươi không?" Vẻ mặt của Vu Hoan chính nghĩa 'ta thấy các ngươi không xuống tay được, bổn cô nương sẽ đại phát từ bi giúp các ngươi'.

"Vu Hoan cô nương." Ngọc trưởng lão trầm mặt.

Tuy biết nha đầu này có tính tình như vậy, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà đau lòng.

Đây tốt xấu gì cũng là người thân của nàng.

Sao có thể không chút quan tâm nào vậy?

Vu Hoan nhún nhún vai: "Dù sao ta cũng đã nhắc nhở ngươi, đến lúc đó hắn phát tác, ngươi cũng đừng hối hận. Uy lực lớn nhất của Khuynh Thiên Phúc không ở trong người bị trúng độc."

Uy lực của Khuynh Thiên Phúc, điên đảo thiên hạ.

Thật ra Vu Hoan rất tò mò, là ai có thể lấy ra loại độc này.

Làm một lão thần tự do trên đại lục nhiều năm, có gì mà nàng chưa từng nhìn thấy?

Nàng từng gặp người bị trúng Khuynh Thiên Phúc ba lần, có hai lần kết quả đều chết rất nhiều người, có một lần là người trúng độc tự bạo, nhưng vẫn chết rất nhiều người như cũ.

Cho nên, kết luận là trúng độc này rồi, thì phải chết rất nhiều người.

Đương nhiên, nếu trước khi độc phát tác giết người bị trúng độc trước, sẽ không xuất hiện kết quả đó.

Đáng tiếc chính là, trên thế giới này, cực nhỏ có người biết được loại độc này, cho dù có biết, cũng giống như Ngọc trưởng lão vậy, không có chính mắt chứng kiến hậu quả, là không ra tay được.

"Vu Hoan cô nương, Ngài có cách cứu gia chủ mà đúng không?" Ngọc trưởng lão hít sâu, tận lực để mình bình tĩnh lại.

"Không có." Vu Hoan sạch sẽ nhanh nhẹn phủ nhận.

Nàng không phải không có, chỉ là phải hao phí sức lực lớn như vậy đến cứu hắn, nàng mới không có rảnh rang dữ vậy.

Hơn nữa thời gian cũng không kịp.

Tình trạng của Bách Lý Hề, sớm muộn thì chỉ có hai ba ngày nữa là sẽ bị độc phát tác rồi.

Thần sắc của Ngọc trưởng lão cứng đờ, tuyệt vọng cùng với đau đớn kịch liệt trong mắt đan chéo vào nhau.

Tuy bọn họ đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng bỗng nhiên nghe thấy, vẫn không có cách nào tiếp nhận được.

Sở Thụy!

Tính kế thì thôi, vậy mà còn dám hạ độc.

Bởi vì tức giận, hai mắt Ngọc trưởng lão bốc cháy hừng hực, vốn là khuôn mặt hòa ái, trở nên nhăn nhó đữ tợn.

Sở Thụy, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Ngọc trưởng lão giao Vu Hoan cho một trưởng lão khác là Phong trưởng lão, vị trưởng lão này cũng là trưởng lão, cho người ta cảm giác ở chung không tốt, tùy thời tùy chỗ đều xụ mặt, ánh mắt nhìn người khác như có mang dao nhỏ vậy.

Sau một lúc lâu Vu Hoan trừng mắt to mắt nhỏ với hắn, hắn mới mở miệng, giọng nói của hắn giống với ánh mắt hắn, có nề nếp nghiêm túc đến muốn bỏ chạy.

"Thiếu chủ nói với Ngọc trưởng lão là sự thật?"

"Cái gì?" Vẻ mặt Vu Hoan vô tội.

Tầm mắt của Phong trưởng lão như dao nhỏ nhìn chăm chú Vu Hoan, như muốn mổ từng tấc từng tấc thịt trên người nàng ra vậy.

Nếu đổi là những người khác, ở dưới tầm mắt như vậy, đã sớm buông vũ khí đầu hàng.

Cố tình, Vu Hoan lại dùng vẻ mặt vô tội nhìn lại Phong trưởng lão, giống như không cảm nhận được tầm mắt như dao nhỏ kia.

"Khuynh Thiên Phúc." Phong trưởng lão bại trận trước.

Ngay cả hắn còn cảm thấy ngạc nhiên, vậy mà có người phá công được hắn.

"Cái đó à." Vu Hoan dời tầm mắt đi: "Nghe ý của ngươi, là biết thứ đó?"

Phong trưởng lão gật đầu, coi như thừa nhận.

"Là sự thật."

"Thiếu chủ có cách cứu gia chủ đúng không!" Không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.

Hắn cảm thấy thiếu nữ trước mặt này, bị gia chủ đưa ra ngoài gần hai mươi năm, nhất định có cách cứu gia chủ.

Trong lòng hắn tin tưởng vững chắc như vậy.