(Quyển 3) Lưu Ly Mỹ Nhân Sát

Chương 48: Ly Trạch cung (ngũ)

Toàn Cơ vừa thấy được Vũ Tư Phượng, mắt liền nóng lên. Nàng cố nén nước mắt, chỉ thấy hắn cũng đang bình tĩnh nhìn qua, ánh mắt hai người mới vừa tiếp xúc liền quấn lấy nhau, rốt cuộc dời không được.

Thật lâu sau, cuối cùng Toàn Cơ phất phất tay, hé miệng muốn nói chuyện, giống như đang nói cho mình nghe, âm thanh cực thấp: "Tư Phượng. . . Muội tới đón huynh. . ."

Hắn cũng phất tay một cái, môi khẽ nhúc nhích, chỉ là không nghe được đang nói gì.

Đại cung chủ kia vịn tay Vũ Tư Phượng, bị mọi người vây quanh, tự nhiên phớt lờ nhìn Liễu Ý Hoan cho đến La trưởng lão bị hắn cưỡng ép, bỗng nhiên mỉm cười, cung kính xoay người hành lễ, nói : "Vãn bối tham kiến Liễu tiền bối."

Khi đó yêu bài của Ly Trạch cung là một đời đổi một lần, đệ tử hồng bài có rất nhiều người đều đã thành sư phụ của đệ tử chanh bài. Dựa theo vai vế, ông phải kêu Liễu Ý Hoan một tiếng sư thúc, nhưng lão cung chủ lúc sắp chết đã lưu lại di ngôn, trục xuất Liễu Ý Hoan khỏi Ly Trạch cung, cho nên ông chỉ có thể gọi là tiền bối, không tiện gọi sư thúc.

Đại cung chủ hành lễ như vậy, những đệ tử Ly Trạch cung khác có kẻ không rõ chân tướng, tự nhiên là chấn động, lại cũng không thể không theo cung chủ cùng hướng Liễu Ý Hoan hành lễ. Trong lúc nhất thời, hầu như mọi người đều hướng gã vô lại đáng khinh này hành lễ. Liễu Ý Hoan dương dương tự đắc, cuối cùng cũng được mở mày mở mặt một lần, thiếu chút nữa hếch mũi lên tận trời.

"Chao ôi, miễn lễ miễn lễ! Ngươi tiểu cung chủ này, vẫn còn rất hiểu cấp bậc lễ nghĩa nha! Không tệ không tệ!"

Hắn gọi người ta tiểu cung chủ, xưng hô không đứng đắn, rất có chút mùi vị trêu chọc. Chúng đệ tử Ly Trạch cung đại bộ phận lộ ra vẻ giận dữ, vì ngại cung chủ, chỉ có thể ẩn nhẫn không phát.

Đại cung chủ kia tuyệt không tức giận, chỉ hòa nhã nói: "Vãn bối sớm đã nghe nói qua thanh danh của Liễu tiền bối, chỉ là vẫn luôn vô duyên gặp được. Hôm nay có thể nhìn thấy phong phạm của tiền bối, thật sự là tam sinh hữu hạnh."

Ông ta một bộ sáo rỗng nho nhã nói đến mí mắt cũng không chớp một cái, giống như căn bản không nhìn thấy trong tay Ý Hoan vẫn còn dùng phương pháp ti bỉ nhất cưỡng ép La trưởng lão.

Liễu Ý Hoan cười ha ha, liếc mắt nói: "Không tệ! Ngươi nói chuyện ta thích nghe! Khó trách có thể lên làm cung chủ!"

Đại cung chủ cười nhẹ nói : "Tiền bối tán thưởng rồi."

Đình Nô thấy hai người bọn họ tán dóc vô nghĩa, liền thấp giọng nói: "Đừng chậm trễ, chỉ sợ phát sinh biến cố."

Liễu Ý Hoan chỉ cười không nói. Hắn tất nhiên trong lòng hiểu rõ.

"Lời khách khí nói tới đây thôi." Hắn đột nhiên mở miệng nói, "Chúng ta cũng không cần hư tình giả ý nữa. Một câu, La trưởng lão đổi Vũ Tư Phượng, thành giao hay không?"

Đại cung chủ giống như đã sớm dự đoán được hắn sẽ nói như vậy, mỉm cười nói: "Vãn bối thất lễ, cả gan muốn hỏi một câu. Tiền bối nếu đã rời khỏi Ly Trạch cung, như vậy hết thảy sự vụ của Ly Trạch cung từ nay về sau hẳn là nên không có nửa điểm liên quan đến ngài. Vũ Tư Phượng thân là đệ tử Ly Trạch cung, ngài có lý do gì để hắn đi theo ngài đây?"

Đến rồi! Đã biết kẻ này không dễ ứng phó như vậy mà!

Liễu Ý Hoan lớn tiếng nói: "Chỉ bằng ta với hắn tình như phụ tử, một lý do như vậy là đủ rồi! Sư môn ngươi có lớn nữa, lại lớn hơn phụ tử sao? À, ta biết ngươi sẽ dùng quy củ Ly Trạch cung gì đó để chắn miệng ta, vậy ta cho ngươi biết, từ một khắc khi ngươi hạ Tình Nhân chú lên người hắn, Vũ Tư Phượng đã không tính là người của Ly Trạch cung nữa rồi! Huống chi mặt nạ của hắn đã bị người ta tháo xuống, nghĩa là đã hoàn thành loại trừng phạt này, từ nay về sau không còn liên quan đến các ngươi. Ngươi cưỡng ép giữ người, là cái đạo lý gì?"

Đại cung chủ nói nhỏ: "Mặt nạ tuy rằng tháo xuống, nhưng câu thần chú lại không giải khai, cho nên hắn vẫn là đệ tử của Ly Trạch cung. Vãn bối thân là cung chủ Ly Trạch cung, tự nhiên không thể để cho ngoại nhân bắt hắn đi."

Liễu Ý Hoan cười lạnh, "Nói tới nói lui, ngươi chính là muốn cưỡng ép lưu lại hắn thôi. Ly Trạch cung các ngươi gần đây rất biết giở trò, giở thủ đoạn mờ ám sau lưng người ta. Ta thấy ngươi muốn giữ hắn, không phải vì quy củ, mà là vì tư tâm! Chuyện Nhược Ngọc đâm hắn bị thương đừng bảo là ngươi không biết, ngươi dám đặt tay lên ngực nói một câu việc này trước đó ngươi hoàn toàn không biết rõ tình hình không? !"

Đại cung chủ nghiêm mặt nói: "Vãn bối thề, chuyện của Nhược Ngọc vãn bối hoàn toàn không biết rõ tình hình! Huống chi Ly Trạch cung có chuyện gì hiện giờ cũng không đến lượt tiền bối lớn tiếng. La trưởng lão là người của Ly Trạch cung, Vũ Tư Phượng cũng là người của Ly Trạch cung, vãn bối cho dù tan xương nát thịt cũng phải bảo hộ người của Bổn cung an toàn!"

Khẩu khí của y cư nhiên cứng như thế, xem ra quả thực không dễ đối phó. Liễu Ý Hoan nhất thời cũng không nghĩ ra lí do thoái thác gì để biện luận với y. Làm không tốt y ngang ngạnh lên, mạnh mẽ động thủ, bọn hắn bên này chỉ có ba người, Toàn Cơ thể lực cạn kiệt, chính mình Thiên Nhãn không thể mở, Đình Nô là giao nhân lại càng là cái gì cũng không biết, hoàn toàn nằm ở thế yếu. Nếu không phải trong tay hắn lôi kéo một La trưởng lão, chỉ sợ giờ phút này ba người bọn hắn đã bị nhốt vào địa lao rồi.

Hắn còn đang trầm ngâm. Bên cạnh Đình Nô bỗng nhiên mở miệng nói: "Cung chủ, tại sao không hỏi xem ý tứ của đứa nhỏ này? Hắn mặc dù là đệ tử Ly Trạch cung nhưng cũng là một con người, làm sao biết hắn không muốn?"

"Đây?"

Đại cung chủ thấy y đột nhiên mở miệng, không khỏi có chút ngạc nhiên, cao thấp tinh tế đánh giá một phen, thấp giọng nói: "Vị này chính là. . ."

"Đình Nô." Y thản nhiên báo tên mình, sau đó một phen vén lên tấm thảm nhỏ trải trên đùi, đuôi cá lập tức lộ ra ngoài, "Ta là giao nhân."

Đám đệ tử trẻ tuổi nguyên bản thấy y hào hoa phong nhã, lại ngồi trên xe lăn, vốn tưởng rằng là một nhân vật thư sinh tàn tật, ai ngờ lại là giao nhân, nhao nhao ồ lên. Tầm mắt của đại cung chủ rất nhanh đảo qua trên đuôi cá của y, mí mắt khẽ run lên, rồi mới lên tiếng: "Thì ra là Đình Nô tiên sinh. Tiên sinh nếu không phải người của Ly Trạch cung ta, không tiện tùy ý hỏi tới. Ý nguyện của Tư Phượng, không quan hệ đến bổn sự."

"Sao lại không quan hệ? ! Huynh ấy cũng không phải là tượng gỗ!"

Lại là một thanh âm thanh thúy vang lên, đại cung chủ ngẩng đầu liền thấy Toàn Cơ đi tới. Vẫn giống như tiểu nha đầu bốn năm trước kia, ngẩng đầu ưỡn ngực, không mảy may sợ hãi, bình tĩnh nhìn mình.

Toàn Cơ lại nói: "Ông làm cung chủ, không cho huynh ấy nói chuyện, là đạo lý gì? Mặt nạ của huynh ấy vốn là ta tháo, câu thần chú ta cũng sẽ giải khai cho huynh ấy! Chỉ cần câu thần chú giải khai, huynh ấy liền không phải là người của Ly Trạch cung nữa, đúng không? Ta nhất định sẽ giải khai!"

Đại cung chủ cười khẽ một tiếng, "Chử tiểu thư. . ."

Lời còn chưa dứt, lại bị nàng phất tay cắt đứt, "Ta không thích nghe ông nói! Ta muốn nghe chính Tư Phượng nói! Tư Phượng! Chúng ta ở bên nhau rất vui vẻ. Muội, muội không biết đã làm chuyện gì khiến huynh không vui. Nhưng. . . nếu huynh lựa chọn ở lại, muội cũng sẽ không trách huynh. . . Nhưng muội sẽ phi thường thống khổ! Thống khổ đến thật sự muốn chết! Huynh nếu như cảm thấy muội chết đi cũng không hề gì, vậy huynh cứ việc ở lại!"

Nàng vốn là muốn nói khẳng khái hào phóng một chút, ai ngờ nói càng về sau càng ủy khuất, nhịn không được hốc mắt đỏ lên, âm thanh nghẹn ngào, đến cuối cùng cư nhiên đã biến thành giận dỗi doạ nạt. Nghĩ đến Tư Phượng sẽ ở lại Ly Trạch cung, sau này cũng không thể gặp lại, lý trí của nàng nhất thời toàn bộ đều không còn, chỉ còn chừa lại một bụng ủy khuất mờ mịt. Tuy nói nàng trước khi đến sớm đã quyết định, bất kể hắn lựa chọn cái gì bản thân mình cũng sẽ ủng hộ, nhưng đến khi xảy ra, nàng rốt cuộc vẫn là hối hận.

Phần tâm tình chiếm hữu này của nàng, bản thân nàng cũng không hiểu được tại sao lại như thế. Dù sao Vũ Tư Phượng chính là người của một mình nàng, ai cũng không thể cướp đi hắn. Bọn hắn đã nói phải vĩnh viễn ở bên nhau, lời hứa này, chính là đến chết cũng nên tuân thủ.

Vũ Tư Phượng không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn nàng, trong ánh mắt phảng phất như có biển lửa ngập trời đang thiêu đốt.

Hắn thở ra một hơi thật dài, bỗng nhiên xoay người, cung kính đối với đại cung chủ dập đầu lạy ba cái, cất cao giọng nói: "Cung chủ, Tư Phượng bất tài rồi." Hắn không tự xưng đệ tử nữa, đã nói rõ là muốn cùng Ly Trạch cung thoát ly quan hệ.

Dứt lời đứng dậy ngoảnh mặt bước đi, thẳng tắp hướng về phía Toàn Cơ đi tới. Mỗi một bước đều như đang bước đi trên mây, sắp duy trì không được.

Mọi người tại đây đều cực kỳ hoảng sợ, chưa từng có ai dám giáp mặt rời khỏi Ly Trạch cung như vậy! Cho dù là Liễu Ý Hoan năm đó, cũng là chọn lúc đêm dài người vắng lén lút chạy trốn. Hiện giờ chư vị trưởng lão, chánh cung chủ đều ở đây, hắn cư nhiên không hề cố kỵ quay đầu, loại dũng khí này cố nhiên đáng được kính nể, nhưng cũng thật sự là vô pháp vô thiên rồi.

Toàn Cơ mừng đến nước mắt đều chảy ra, cũng không kịp lau đi, nhào đến ôm cổ hắn, chỉ cảm thấy thân thể thiếu niên trong lòng hơi hơi phát run, đột nhiên mềm nhũn, quỳ xuống đất, khe khẽ ho khan.

"Thương thế của huynh!" Nàng luống cuống tay chân muốn lấy thuốc, lại bị hắn dùng lực bắt lấy cổ tay, cũng ngã ngồi xuống đất theo. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm nàng, như nhìn một người xa lạ, thế nhưng ánh mắt nóng cháy đến tựa như có thể thiêu đốt cả bầu trời. Hắn nhìn thật lâu, rốt cục thấp giọng nói: "Không cho muội chết. Cho dù chết, cũng là cùng chết."

Toàn Cơ giang hai tay, gắt gao ôm lấy nhau, chặt đến hận không thể đem đối phương tiến vào ngực mình. Loại tình thái liều lĩnh này của bọn hắn khiến rất nhiều đệ tử trẻ tuổi đều có chút mặt đỏ tim đập, còn có một số người lặng lẽ hâm mộ, chỉ mong bọn hắn có thể thuận lợi lợi đào tẩu, trở thành thần tiên quyến lữ cũng là một chuyện tốt.

Qua thật lâu, Vũ Tư Phượng mới nhẹ nhàng buông Toàn Cơ ra, tại trong ngực lấy ra chiếc mặt nạ kia, nó vẫn là vẻ mặt buồn rười rượi. Lúc này đây, hắn nhìn vào, chỉ mỉm cười, bất vi sở động, đặt nó xuống đất, rút kiếm ra, dùng sức đâm vỡ.

"Những thứ này chỉ là hư ảo, ta cho tới bây giờ mới chân chính hiểu được, cái gì mới là chân thật." Hắn thản nhiên nói xong, nắm lấy chiếc mặt nạ vỡ kia, ném thật xa vào trong biển, không chút nào lưu luyến.

"Tư Phượng." Toàn Cơ cầm lấy tay hắn, nhẹ nhàng gọi tên hắn.

Hắn cúi đầu mỉm cười, kéo nàng từ dưới cát đất đứng dậy, ôn nhu nói: "Đi, chúng ta rời khỏi nơi này."