[Quyển 4] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 41: Hạt giống tâm hồn, cuộc gọi đêm khuya

Người đàn ông vừa gọi điện thoại xong, đã nhanh chóng xua tan chút mệt mỏi còn sót lại của Dạ Cô Tinh.

Sấy khô tóc, xuống nhà ăn cơm thôi!

“Cô chủ, có thể dọn bàn ăn chưa?” Nhìn thấy Dạ Cô Tinh đi xuống lầu, thím Vương vội vàng lau tay vào tạp dề, đi ra đón.

Dạ Cô Tinh gật đầu, “Ăn tối thôi, cũng đói cả rồi.”

Thím Vương đồng ý, mặt mày tươi cười vui vẻ lao vào bếp.

Chẳng bao lâu sau, bốn món ăn và một món canh chế biến khéo léo được phục vụ lên, gồm cá vược hấp, chân giò kho tàu, súp lơ xào nấm, đậu hũ rim tự làm, cùng với bát canh khoai mỡ nấu xương, toàn vẹn về cả vẻ ngoài, hương thơm và mùi vị.

“Thật là thơm.” Dạ Cô Tinh chân thành khen ngợi, sau khi thím Vinh ra đi không một lời giải thích, thím Vương đã tiếp quản tất cả, không chỉ là người làm việc thông thạo lành nghề, tài nghệ nấu nướng bếp núc không thể chê vào đâu được, đặc biệt nhất vẫn là sở trường về đồ ăn nhà làm.

“Cô chủ thích là tốt rồi.”

Dạ Cô Tinh khẽ ừ một tiếng, ra hiệu cho bà ấy ngồi xuống ăn cùng mình.

Ánh mắt thím Vương lộ ra vẻ sợ hãi, liên tục xua xua tay, “Không thể, không thể… như vậy không được đâu…”

Dạ Cô Tinh lại mời thêm một lần nữa, nhưng bà ấy vẫn chắc nịch khẳng định không thể vượt quá phép tắc, cuối cùng cô không còn cách nào khác đành phải từ bỏ.

So với thím Vinh, sự khôn khéo nhạy bén của thím Vương nằm ở chỗ bà ấy làm nhiều hơn, nói ít hơn, tuân thủ phép tắc và không bao giờ vượt qua ranh giới.

“Thím không cần giữ phép vậy đâu, ngồi xuống ăn chung đi.”

“Cảm ơn cô chủ. Bao giờ cô ăn cơm xong, cô cứ đặt chén đĩa lên bàn là được, tôi sẽ dọn dẹp một thể.”

“Được rồi.”

Không biết có phải là do tâm trạng tốt không, hay do kỳ nghỉ mười ngày đang ở ngay trước mắt, Dạ Cô Tinh ăn thêm một bát cơm, lại đặc biệt ăn thêm hai miếng móng giò nữa, sau khi ăn uống no nê xong xuôi, cô nhẹ nhàng mang dép tông đến bãi biển để đi dạo.

Trời nhá nhem chưa tối hẳn, ráng mây hồng giăng kín cả bầu trời, dưới màn sương mù mờ xám mênh mông, ánh sáng đỏ cam ấm áp cực kỳ bắt mắt, nhuộm hồng cả chân trời phía xa xa.

Sóng biển rào rào vỗ vào bờ, vỗ lên lớp đá ngầm, văng tung tóe như từng cánh hoa nở rộ, âm thanh sóng vỗ vô cùng êm tai.

Mùi mặn mòi của biển và ẩm ướt quyện với gió biển trên không trung, Dạ Cô Tinh quay mặt về phía biển rộng bao la, dang rộng vòng tay, thỏa sức hít thở bầu không khí đặc biệt không nơi đâu có được này.

Mái tóc dài đến thắt lưng, theo hành động ngẩng đầu hướng lên trời của cô mà xõa xuống buông nhẹ sau lưng, dịu dàng đung đưa mềm mại như rong biển.

Không hề nghĩ tới, hình ảnh đẹp đẽ ấy rơi vào trong mắt đàn ông, lại có thể trở nên quyến rũ mê hoặc đến mức nào?

Đồng tử của Kỷ Tu Thần hơi co lại, như thể trong nháy mắt anh ta đã bị mất đi khả năng hô hấp bình thưởng, không biết nên làm gì, đi tới tiếp hay quay trở lại.

Phân vân do dự một lúc, đột nhiên Dạ Cô Tinh đã quay đầu lại, hơi sửng sốt hỏi, “Có việc gì sao?”

Ngay cả trong thời tiết nóng nực, anh ta vẫn mặc bộ đồ rằn ri của quân đội, gương mặt lạnh lùng được nhuộm một chút ấm áp của ánh sáng đỏ cam, đôi mắt như đại bàng, thân hình giống như một con báo đốm.

Sải bước đi về phía cô, đôi mắt của người đàn ông đã khôi phục lại sự bình tĩnh.

“Chỉ mình cô quay về sao?”

Dạ Cô Tinh giơ hai tay ra, “Như anh đang thấy.”

“Anh ấy thì sao?”

“Anh ấy có chuyện cần giải quyết, không đến được.”

“Mừng đại thọ bảy mươi tuổi của chú, mời vợ chồng hai người tới dự.” Anh ta đưa ra một tấm thiệp mời đỏ thẫm có in chữ “thọ”.

Dạ Cô Tinh không nhận, dù có vô công rỗi nghề đến thế nào, cô cũng không muốn tham dự bữa tiệc mừng thọ của Kỷ Cương.

Kỷ Tu Thần cau mày, “Sao vậy?”

“Tôi không muốn đi.” Dạ Cô Tinh nhìn về phía xa, mảng đỏ rực duy nhất còn sót lại của vầng dương cũng đã chìm dần xuống, thẳng thắn đáp.

Kỷ Tu Thần bị thái độ của cô chọc tức đến bật cười, cứ thế nhét tấm thiệp mời vào tay cô, “Tôi đã mang thiệp đến rồi, còn đi hay không, đó là chuyện của cô.” Nói xong, anh ta xoay người rời đi.

Bàn tay cô thoáng buông lỏng, gió biển cuốn lấy một mảnh đỏ rực kia, mang theo nó bay về phương xa.

“Này! Bây giờ anh là chủ nhà họ Kỷ, ông cụ mở tiệc chúc thọ, anh lo mấy cái này làm cái gì chứ?”

Khẽ dừng bước chân, Kỷ Tu Thần quay người lại, nhìn cô, vẻ mặt dở khóc dở cười.

Dạ Cô Tinh nhún vai, lời cô nói cũng chẳng có gì sai. Kỷ Cương là đợt sóng trước đã chết lặng trên bãi cát, là chiếc iPhone cũ nát lỗi thời, là con phượng hoàng trụi lông rụng cánh, từ lâu đã nên biết đường lui về sau đợi chết, còn kêu gọi mọi người tổ chức yến tiệc mừng thọ làm gì?

Anh ta thở dài một tiếng, mở miệng giải thích: “Người đó là chú của tôi.”

Đôi mắt Dạ Cô Tinh hơi nheo lại, “Thật không? Người đó, thật sự, chỉ là, chú của anh?” Từng câu từng chữ, đều hàm chứa rất nhiều ý tứ.

Ánh mắt người đàn ông hơi căng thẳng, sắc mặt lập tức trầm xuống, “Cô có ý gì?”

“Chữ thế nào, ý thế ấy.”

Anh ta đi vài bước đến trước mặt cô, Dạ Cô Tinh lui về phía sau, nhưng lại bị anh ta dùng vũ lực nắm chặt lấy cổ tay, “Cô biết chuyện gì?” Giọng nói lạnh lùng như băng tuyết, đông cứng tim gan, giá buốt đến tận cõi lòng.

“Buông ra.” Dạ Cô Tinh cau mày.

“Nói!”

Đá vào bắp chân người đàn ông một cú, ánh mắt Dạ Cô Tinh hiện lên tia ác độc, “Kỷ Tu Thần, đừng ép tôi phải ra tay.”

“…” Người đàn ông không nhúc nhích, hai tay dường như cũng không muốn thả lỏng chút nào.

“Vì lợi ích của cuộc hợp tác vui vẻ giữa hai chúng ta, tôi không muốn lật mặt với anh.” Ánh mắt trở nên lạnh lùng, cô nói là sẽ làm thật. Vốn dĩ cô không phản kháng là vì tạm thời không nhất thiết phải làm như vậy, nếu Kỷ Tu Thần vẫn khăng khăng cho là mình đúng, cô cũng sẽ không khách sáo.

Sau khi tỉnh táo trở lại, anh ta đột nhiên buông ra, Dạ Cô Tinh xoay xoay cổ tay, một vệt tròn đỏ xấu xí vô cùng nổi bật trên đó, cô giơ chân lên tung một cú đá mạnh bạo.

Người đàn ông khẽ rên một tiếng, có thể thấy một cú đá này đã dùng bao nhiêu sức lực.

“Không có lần sau đâu.” Đôi mắt cô đông cứng lại, quay lưng rời đi.

Kỷ Tu Thần đột nhiên vươn tay ra, giữ lấy bả vai cô, Dạ Cô Tinh nghiêng người tránh, bực bội tung một cú đấm trúng giữa lồng ngực người đàn ông, “Tôi đã nói rồi, không có lần sau đâu.”

Người đàn ông ôm ngực, ho khan một tiếng, “Cô vẫn chưa trả lời tôi… Khụ khụ…”

Cô giễu cợt cười nhạo, “Tôi biết thì thế nào, mà không biết thì thế nào? Nói tóm lại, anh là con cháu nhà họ Kỷ, dòng máu nhà họ Kỷ vẫn đang chảy trong mạch máu của anh, hiện tại anh là người nắm giữ quyền lực trong nhà họ Kỷ, thế là quá đủ rồi, không phải vậy sao?”

“Sự cuống quýt do dự của anh đều là thừa thãi tầm thường; sự thận trọng giống như đi trên lớp băng mỏng của anh cũng không cần thiết chút nào. Kỷ Tu Thần, tất cả những gì anh đang có ngày hôm nay, vốn dĩ phải thuộc về anh!”

Âm thanh mạnh mẽ, vang dội như tiếng sấm rền, khiến người đàn ông cứng đờ.

Năm ấy, nếu Kỷ Sang không đột ngột qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, thì căn bản cũng không đến lượt Kỷ Cương lên làm gia chủ, mà Kỷ Tu Thần mới thực sự là người thừa kế danh chính ngôn thuận.

Nhưng sự thật là, sau khi Kỷ Sang mất, Kỷ Cương thế chỗ anh trai mình, trở thành người nắm quyền trong nhà họ Kỷ, mà Kỷ Tu Thần là con của Kỷ Sang và Bạch Tuệ San, tài năng hơn người, lại đang có chỗ đứng vững vàng trong quân đội, chẳng lẽ lại từ bỏ người như vậy, để tên ma ốm Kỷ Hạo Lâm hoặc gã chơi bời lêu lổng Kỷ Hạo Hiên kia lên kế nhiệm gia chủ sao?

Kỷ Cương không ngốc, mà Kỷ Tu Thần cũng không kém cỏi như vậy.

Vì vậy, anh ta có thể thoải mái ngồi lên vị trí đó mà không phải chịu bất kỳ gánh nặng nào.

“Có một câu ngạn ngữ, đừng ai hỏi nguồn gốc anh hùng, anh hiểu không?” Dạ Cô Tinh nhìn về phía anh ta, ánh mắt bình thản, không một gợn sóng.

Cô cần Kỷ Tu Thần, một người lãnh đạo đủ quyền lực để kiểm soát nhà họ Kỷ, từ đó lợi dụng chế ngự hai nhà Giang Tần, đạt được mục tiêu cuối cùng là ổn định những thế lực lớn ở thủ đô.

Đường lối đúng đắn của một bậc đế vương, đều nằm ở bốn chữ “kiểm soát cân bằng”.

Vì vậy, Dạ Cô Tinh không ngần ngại gieo xuống một “Hạt giống tâm hồn” vào đúng thời điểm, ai bảo người đàn ông này đầu óc đờ đẫn thẳng đuột, chỉ biết cứng mà không biết mềm.

Kỷ Tu Thần sững sờ, ánh mắt u ám, không rõ sáng tối.

Thấy đã đạt đến hiệu quả mong đợi, Dạ Cô Tinh cũng không nhiều lời nữa: “Tôi sẽ không đến dự tiệc mừng thọ của Kỷ Cương, nhân đây, tôi muốn khuyên anh một câu, tình hình hiện tại đã không còn giống trước đây, hai nhà Giang Tần đều không phải dạng vừa, thân là người trong quân ngũ, đứng ra tổ chức bữa tiệc mừng thọ xa hoa như vậy, có nên hay không?”

Sắc mặt Kỷ Tu Thần hơi thay đổi.

Dạ Cô Tinh quay người rời đi.

“Tu Viện, con bé… muốn quay về.”

Bước chân cô vẫn không dừng lại, “Cô ta khăng khăng muốn quay lại, tôi cũng không can ngăn được…”

Kỷ Tu Thần thở hắt ra một hơi.

“Điều kiện tiên quyết là, cô ta phải có mạng để mang trở về…”

Nếu không, cô e rằng Kỷ Tu Viện sẽ không thể đặt được chân lên đất Trung Quốc!

Không phải Dạ Cô Tinh tàn nhẫn, muốn trách thì chỉ có thể trách chính bản thân Kỷ Tu Viện, cô ta không nên có ý định đụng chạm tới Tuyệt nhi!

Coi như Kỷ Tu Viện không tham gia vào vụ bắt cóc đó, nhưng cô ta ít nhất cũng là một trong những người biết rõ sự tình, nếu không, cô ta sẽ không để lộ ra nụ cười chắc chắn thắng lợi như thế…

Quay về biệt thự, trời đã tối hẳn, thím Vương đã thu dọn bàn ăn sạch sẽ, trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng.

Vốn dĩ cô muốn bật TV để xem mấy tin tức giải trí, nhưng không tìm thấy điều khiển từ xa, đành phải từ bỏ.

Lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ ra, chào đón cô, là một mảnh bóng tối mịt mù.

Dạ Cô Tinh sụt sịt, đột nhiên cô thấy nhớ nhà.

Đã từng có lúc, cô cũng gọi nơi đây là “nhà”.

Nhưng bây giờ, Chiêm Ngao mới là nhà cô. Bởi vì, tất cả mối quan tâm của cô đều đã được buộc chặt ở đó.

– Anh và các con.

Sau khi tắm xong, cô ngồi trên giường gọi điện thoại, con trai cô nghe máy, chưa được ba câu, đã bắt đầu muốn cúp điện thoại.

Dạ Cô Tinh không chịu, “Con trai, con không muốn nói chuyện với mẹ sao?” Âm cuối nhấn cao giọng, qua giây tiếp theo đã mang theo nét tức giận.

“Mẹ mới là người không muốn nói chuyện với con đấy chứ?” Tiểu An Tuyệt đáp lại một câu, giọng lạnh lùng.

Dạ Cô Tinh trợn mắt há miệng, một lúc lâu sau – “Tiểu An Tuyệt! Con có ý gì -”

“Vợ à.” Giọng nói trầm ấm từ tính của người đàn ông truyền đến, không còn cứng rắn lạnh lùng nữa.

Cơn tức giận vừa bùng nổ trong lòng Dạ Cô Tinh trong phút chốc đã tan biến, như thể một nụ tầm xuân vừa mới chớm nở, một giây tiếp theo đã lập tức bị bẻ gãy thẳng thừng.

“Hoàng…”

“Chuẩn bị nghỉ ngơi à?”

“Ừm, vừa mới tắm xong. Con trai anh bắt nạt em…”

Đầu dây bên kia, người đàn ông cầm điện thoại, liếc mắt nhìn con trai nhỏ, mặt không cảm xúc, “Một lát nữa anh sẽ chỉnh đốn nó.”

Tiểu An Tuyệt liếc nhìn lại phía cha, làm sao lại thấy sau lưng có cảm giác hơi lạnh lạnh?

“Hả! Anh đừng có mà…” Muốn chỉnh đốn thật, nhưng Dạ Cô Tinh cũng không nỡ, đó là con ruột của cô đó!

“Ừ, em nói không chỉnh đốn, vậy thì không chỉnh đốn.” Rất là tam tòng tứ đức.

Được rồi, Dạ Cô Tinh cuối cùng cũng toại nguyện.

Sau khi cúp điện thoại, nằm trên giường, Dạ Cô Tinh lúc này mới nhớ lại chuyện cũ, “Hừ – người đàn ông này lại học hư rồi…”

Đến cả con trai mình cũng dạy hư, một con sói đen lớn, lại thêm một con sói nhỏ, ôi chao –

Đúng là không thể sống được mà…

Nửa đêm, đang nửa tỉnh nửa mê, Dạ Cô Tinh đột nhiên mở mắt, ánh mắt sắc bén quét qua bốn phía, cả người đều đầy vẻ đề phòng. Bất chợt, ánh mắt cô thoáng ngừng lại, cô thở phào nhẹ nhõm, thần kinh cũng dần dần thả lỏng.

Cô nhặt chiếc điện thoại di động không biết đã rơi xuống gầm giường từ lúc nào lên, ánh sáng xanh phát ra, nhạc chuông cũng vang lên, xen lẫn những tiếng rung.

Một dãy số lạ.

“Alô -” Cô cau mày, bực mình vì bị quấy nhiễu khỏi giấc ngủ.

“Ra đây đi.”

“Johnstone?”

“Đúng, là tôi.”

“Có chuyện gì?” Giọng điệu của cô trở nên hơi lạnh lùng.

“Không có chuyện gì thì không thể gọi cho cô sao?” Giọng điệu vô cùng cà lơ phất phơ.

“Dở hơi à!” Dạ Cô Tinh rất muốn cúp điện thoại.

“Chờ chút…” Cô ấy lại nói tiếp, “Cô đến bar Lam Mị đi.”

Dạ Cô Tinh mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng, náo loạn như vậy một hồi, cơn buồn ngủ cũng biến mất, thật là – đang mơ mơ màng mảng cũng hoàn toàn tỉnh táo!

“Cô gọi tôi tới, thì tôi sẽ tới sao?”

Đầu bên kia thấp giọng bật cười, “Không thì sao?”

“Johnstone, cô nghe đây, tôi không có thời gian để chơi mấy trò mập mờ dở hơi này với cô, có chuyện gì nói thì nói, không có thì cút xéo đi!”

“Chậc chậc chậc… đúng là, không đáng yêu gì cả.”

“Có vẻ như cô không có chuyện gì, vậy thì xin lỗi…”

“Tôi đang gặp phải chút rắc rối!”

Ngập ngừng một hồi, cuối cùng cuộc gọi vẫn không bị ngắt quãng, ánh mắt cô lạnh nhạt, “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Cô đến đây thì sẽ biết…”

Dạ Cô Tinh mặc quần áo ra ngoài, khoác thêm một chiếc áo cardigan, sau đó đi thẳng tới nhà để xe.

Chiếc Lamborghini ngạo nghễ phóng vụt đi trong đêm.

Không phải vì bất cứ điều gì khác, mà chỉ vì ba chữ “bar Lam Mị” trong lời Johnstone, đó là địa bàn của Bang Ám Dạ.

Tắt máy, tắt đèn, cô giấu súng ở đùi trong, váy dài đến đầu gối, che giấu hai khẩu súng đen bóng một cách hoàn hảo, cởi áo khoác bên ngoài ra, mái tóc buông xõa, trong nháy mắt đã trở nên vô cùng quyến rũ.

Bước xuống xe, bước tới lối vào quán bar, người phục vụ mặc vest đen thắt nơ đỏ đi đến, “Xin hỏi, cô định lên tầng mấy?”

“Johnstone ở tầng nào, tôi sẽ lên tầng đó.”

Người phục vụ bình tĩnh quan sát người phụ nữ trước mặt, cuối cùng vẫn dán chặt ánh mắt vào chiếc xe Lamborghini phiên bản thiết kế cao cấp đang đỗ phía sau Dạ Cô Tinh, nở nụ cười hoàn hảo, “Để tôi dẫn đường cho cô.”

Dạ Cô Tinh gật đầu, đi theo sau anh ta.

Hai người, một đi trước một đi sau, băng qua hội trường với dàn loa lớn và tiếng la hét chói tai không ngừng, bước lên cầu thang, hướng đến tầng hai.

“Mới hai năm, nơi này đã thay đổi rất nhiều.” Dạ Cô Tinh đột nhiên lên tiếng.

Người phục vụ bước đi chậm lại, nhưng vẫn không ngừng cúi đầu, lễ phép chu đáo nói: “Thay đổi chuyển dời là lẽ đương nhiên, chỉ là không ngờ lại gặp khách quen cũ.”

“Thay đổi chuyển dời?”

“Ý là đổi chủ.”

“Trước đây ông chủ là ai? Bây giờ ai là người đang quản lý nơi này?”

“Chuyện trước kia, không cần nhắc tới; chuyện hiện tại, không thể trả lời được. Thưa quý khách, đã đến rồi.”

Ở ngã rẽ trên lầu hai, đứng trước phòng riêng, Diệp Cô Tinh nhướng mày.

“Xin mời.” Người phục vụ cung kính cúi đầu rồi rời khỏi.

Dạ Cô Tinh khẽ cười, “Không phải là anh sẽ mở cửa cho tôi sao?”

“Không không không…” Người phục vụ lắc đầu, “Tôi chỉ là một người dẫn đường thôi.”

Khẽ thở dài một tiếng, Dạ Cô Tinh lấy ra tờ một trăm tệ, hào phóng nhét vào túi áo anh ta.

Đôi mắt của người phục vụ sáng lên, vội vàng bước tới, mở cửa cho cô.

Vừa mới chạm vào tay nắm cửa…

“Chờ một chút, “Dạ Cô Tinh nói, “Anh không cần phải mở cửa nữa.”

Người phục vụ hơi sửng sốt một chút, cúi người xuống thấp hơn, “Tôi rất sẵn lòng giúp đỡ quý khách.”

Dạ Cô Tinh tiến lại gần một bước, người phục vụ hiểu ý, ghé tai đến gần phía cô.

Cô chỉ thì thầm vài câu, đã thấy sắc mặt người phục vụ kia thay đổi, anh ta nhìn cô với ánh mắt gần như kinh hoàng.

“Nghe rõ không?” Cô hỏi.

“Vâng, rất rõ ràng…”

“Tốt lắm.” Cô lại nhét thêm một trăm tệ nữa vào túi anh ta, “Đi đi…”

Anh ta vội vàng rời đi, vô cùng hoảng hốt.

Sau khi người phục vụ rời đi, Dạ Cô Tinh thu lại nụ cười trên mặt, đẩy cửa vào —

Tiếng nhạc rung trời, nam nữ quấn lấy nhau, hú hét như đám chó điên, trong mắt tràn đầy vẻ hoang dại.

Sự xuất hiện của Dạ Cô Tinh cũng không có bất kỳ tác động nào đến cảnh tượng chè chén say sưa này, nhóm nam nữ vẫn hỗn loạn như cũ.

Cô cau mày theo bản năng, không đúng, có gì đó rất không ổn!

Đột nhiên có một bàn tay vòng qua eo cô, động tác quá nhanh và quá đột ngột, cô đang chuẩn bị nghiêng người né tránh, âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Johnstone đã vang lên bên tai —

“Đừng di chuyển!”

Dạ Cô Tinh cau mày, chậm lại trong phút chốc, chỉ trong giây tiếp theo, vóc người một mét bảy tám đã dồn toàn bộ sức nặng lên một mình cô.

Chống lại ý muốn hất văng người kia đi, trên trán Dạ Cô Tinh nổi đầy gân xanh, “Tốt hơn hết cô nên giải thích rõ ràng cho tôi…”

“Samnor! Đã thoải mái hơn chưa?” Một con lợn béo loạng choạng đi về phía hai người họ.

“Ha ha… sếp Trần, cái này còn cần phải hỏi sao? Lô hàng này đều là hàng hạng một, nếu mà không thoải mái mới là lạ đó!” Một người đàn ông cao gầy khác phụ họa, nước mũi nước dãi đã chảy ròng ròng trên mặt, ánh mắt mờ mịt, ý thức mơ hồ.

“Cô chơi thuốc?!” Dạ Cô Tinh hạ giọng, quay đầu nhìn cô ấy.

“Mấy đứa này dám lừa gạt tôi!” Johnstone nghiến răng nghiến lợi, cắn rách khóe môi, có thể thấy rằng, cô ấy đang dùng hết sức để cố giữ cho bản thân tỉnh táo.

Dạ Cô Tinh đỡ cô ấy ra ngoài.

“Chờ đã!” Tên mập kia thở hổn hển tiến lên.

Dạ Cô Tinh lạnh lùng nhìn gã ta.

“Ái chà! Lại, lại là một người đẹp – đến đây với anh nào!” Vừa nói, gã ta vừa chạm tay lên mặt Dạ Cô Tinh.

Cô nhấc chân lên tung ra một cú đá, vô tư đạp lên xương sườn kẻ đó.

Tiếng kêu chói tai gần như kêu gào thảm thiết vang lên, nhưng bị âm nhạc inh ỏi nhộn nhạo che mất, không ai quan tâm.

Dưới cái nhìn khó tin của Johnstone, Dạ Cô Tinh giơ chân lên, đá thêm lần nữa, lần này vừa trúng đũng quần của con lợn béo này!

“A —— a —— bể, bể —— trứng, trứng trứng….”

Dạ Cô Tinh hừ lạnh, Johnstone lại hết sức vui mừng, thực ra thì, tiếng Trung của cô ấy cũng rất tốt, nhất là tiếng Bắc Kinh, còn có thể nói lưu loát mạch lạc.

“Fuck! Hỗn loạn như vậy… phải làm sao đây? Bảo bảo sợ quá đi -” Cô ấy nói, càng giơ ‘móng vuốt’ ôm eo Dạ Cô Tinh chặt hơn.

Thật nhỏ, thật mềm, không biết nếu sờ lên, có phải sẽ rất nhẵn nhụi trơn láng hay không?

Cánh mũi nhẹ nhàng động đậy, mùi hoa sơn trà sao?

Nước hoa không tệ, rất hợp với cô ấy.

— Trà Liễm tinh linh!

Dạ Cô Tinh quay đầu lại, nhìn cô ấy một cái, “Đàng hoàng chút đi.”

Johnstone dừng lại, lại bắt đầu cọ qua cọ lại trên cổ Dạ Cô Tinh.

“Con mẹ nó! Johnstone, cô bị bệnh à?”

Người nào đó sửng sốt một lúc, sau đó gật đầu lia lịa, “Đúng vậy đúng vậy… Tôi bị bệnh! Bọn họ ép tôi dùng thuốc… Cái này chắc được coi là bệnh… đúng không?”

Dạ Cô Tinh bật ra một câu chửi thề, dứt khoát đá con lợn béo choáng váng ngất xỉu, chạm vào tay nắm cửa, vặn nó ra —

“Bạn, bạn học Dạ, đưa tôi đi cùng với…”

Chân Dạ Cô Tinh hơi lảo đảo, tại sao cô lại nghe thấy có người gọi mình là… bạn học Dạ?

“Bạn học Dạ, làm ơn…”

Chắc chắn rằng đó không phải là ảo giác, Dạ Cô Tinh đột nhiên quay người lại, suýt chút nữa quẳng Johnstone xuống chân tường, “Fuck! Cô phải nhìn đường chứ – nhìn đường!”

Người đàn ông gầy gò, gương mặt cực kỳ đẹp trai, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo hơi lộn xộn, trên quần tây dính đầy vết rượu, vừa nhăn nhúm vừa nhếch nhác.

Dạ Cô Tinh suýt chút nữa đã không nhận ra người này là ai.

Thiếu niên trước đây rực rỡ như ánh mặt trời, vừa ấm áp vừa cởi mở, đặt bên cạnh người đàn ông râu ria xồm xoàm trước mặt cô bây giờ, dáng vẻ hốc hác tiều tụy, dường như một ở trên trời, một ở dưới vực thẳm, một ở trên mây, một ngập trong đất.

“Cố… Doãn Bái?” Dạ Cô Tinh hơi ngẩn người, không dám tin gọi lên một cái tên đã rất lâu không hề nhắc tới…

Từ khi Cố Doãn Trạch bị bắt cho đến khi được bảo lãnh tại ngoại, Cố Doãn Bái dường như hiếm khi được người khác nhắc đến, giống như đã bị lãng quên vậy…