[Quyển 4] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Chương 45: Hỏi cung Mạch Tương Ly, cô ấy là mạng của tôi

“Hai đứa em gái của em, Nhất Nhất, còn có Thập Nhị.” Diệp Nhĩ lắc lư cánh tay người đàn ông, cười nói vui vẻ, trong mắt lộ rỏ vẻ vui mừng và ỷ lại.

Sau đó quay đầu lại, nhìn sang hai người, giới thiệu, “Người yêu chị, Mạch Tương Ly.”

Mắt Dạ Cô Tinh giật giật, cùng Lưu Hinh Đình nhìn nhau một cái, đứng dậy.

“Mạch tổng, rất vui được gặp anh.”

Mạch Tương Ly lần lượt bắt tay hỏi thăm hai người, không tuỳ tiện như Diệp Nhĩ, anh ta khách sáo gọi Dạ Cô Tinh một tiếng “bà An”, gọi Thập Nhị một tiếng “cô Lưu”.

Thái độ khiêm tốn, khí chất nho nhã, có một sự khép nép hơi xa cách, nhưng lại không tạo cho người khác cảm giác lạnh nhạt.

Xem ra, là một cao thủ xã giao.

Dạ Cô Tinh âm thầm phán đoán.

“Thôi đừng đứng nữa, ngồi xuống cẩ đi.” Diệp Nhĩ kêu gọi mọi người vào ngồi.

Mạch Tương Ly kéo ghế cho cô ấy rất lịch lãm, Diệp Nhĩ ngẩng đầu, cười nhìn anh ta một cái, “Cảm ơn.”

Người đàn ông cười một cách cưng chiều, “Ngốc ạ, nói gì đó?”

Diệp Nhĩ cười một cách ngượng ngùng.

Mạch Tương Ly ngồi xuống sau đó.

Dạ Cô Tinh và Lưu Hinh Dình chịu thua sự ân ái như chốn không người của hai người này, chép miêng, nhìn nhau, không nói gì.

Bốn người gọi món, Lưu Hinh Đình gọi cua hoàng đế, Dạ Cô Tinh tuỳ tiện gọi một món Phật nhảy tường, Diệp Nhĩ nghĩ một hồi, gọi món canh ba ba.

Lưu Hinh Đình cười như không cười nói, “Á à, chưa gì đã tiết kiệm tiền cho nhà trai rồi à?”

Diệp Nhĩ cũng không ngại ngùng, vỗ ngực, “Người của chị, chị lo là đạo lý hiển nhiên.”

Môi Lưu Hinh Đình nhóp nhép, còn tính nói gì dó, nhưng bị Dạ Cô Tinh nhanh trí cướp lời ——

“Chị hai, không tính giải thích gì à?”

“Giải thích cái gì?”

“Tất nhiên là lịch sử yêu đương rồi! Bắt đầu từ lúc nào? Bắt đầu như thế nào? Bây giờ tiến tới mức độ nào rồi? Nắm tay? Hôn nhau? Hay là… làm hết rồi?” Ánh mắt chọc ghẹo đùa giỡn, che đậy hết sự lạnh lùng trong mắt cô, nhìn thoáng qua, bình thường vô cùng.

Diệp Nhĩ xuỳ một tiếng, vội đánh trống lảng, nhưng lại ngượng đỏ cả mặt, ánh mắt trốn tránh, khiến cho tâm trạng của Dạ Cô Tinh rơi vào vực thẳm.

Xem ra hai người này quen nhau, cũng được một thời gian khá khá rồi.

“Chị hai à, chị giấu kỹ thật đấy…” Dạ Cô Tinh nói đầy ẩn ý, không nghe ra được là chọc ghẹo, hay là trách cứ.

“Chị đây cũng chỉ là đợi ổn định rồi mới nói cho mấy đứa biết mà…” Diệp Nhĩ nũng nịu.

Dạ Cô Tinh không tiếp lời, ‘anh Ly’ mà cô ấy ngày ngày nhắc đến cuối cùng cũng tìm được, cho dù tinh ranh như Diệp Nhĩ, cũng không thế cưỡng lại nhảy vào một cách bất chấp.

Cả một đời người, khó chạy thoát nhất, chẳng qua là hai chữ chấp niệm.

Ăn xong bữa cơm, Mạch Tương Ly thái độ lễ phép, nói năng chừng mực, đối xử với Diệp Nhĩ cũng được xem là chu đáo, không những đích thân xử lý thịt cua đưa vào chén Diệp Nhĩ, còn lâu lâu gắp đồ ăn cho cô ấy, nói chung là, chén của Diệp Nhĩ luôn đầy nhóc.

Dạ Cô Tinh nhìn thấy cảnh này, ngoài việc trên tạp chí viết, ít nhất là đến thời điểm hiện tại, ấn tượng của cô với Mạch Tương Ly cũng tương đối tốt.

Nếu như chị hai thích, hình như cũng có thể chấp nhận…

Giữa chừng, Dạ Cô Tinh đứng dậy đi vệ sinh.

Rửa tay xong, từ trong bước ra, đi qua hành lang, vừa đi đến ngả rẻ, thân hình cao lớn của người đàn ông đã chắn trước mặt cô.

Dạ Cô Tinh ngước mắt nhìn người, ngay lập tức khẽ nhướn mày, “Mạch tổng, có việc gì à?”

Mạch Tương Ly cười một cách nho nhã, vẻ đẹp thanh lịch lại càng thêm cộng điểm, giống như công tử phong độ bước ra từ tranh cổ, mang theo khí chất quyền quý sang trọng.

“Đúng là có một chuyện, muốn nhờ cô Dạ giúp đỡ.”

“Anh cứ nói.” Dạ Cô Tinh xem xét anh ta, ánh mắt sáng rực.

Mạch Tương Ly lấy từ trong túi ra một tờ giấy A4 được gấp đôi, mở ra, đưa đến trước mặt cô.

Dạ Cô Tinh cúi đầu nhìn một cái —— “Hợp đồng đại diện chuỗi sản phẩm nước hoa cao cấp ‘Thược Dược’ của tập đoàn Hương Giang”.

“Ý Mạch tổng là sao?” Chưa thấy nổi giận, nhưng ánh mắt lạnh lùng.

“Hôm lễ trao giải, tôi đã nói rõ ý muốn hợp tác, nhưng bên Studio Tinh Huy nói cô không có lịch trống, tôi cũng chỉ đành dùng hạ sách này.” Anh ta cười cay đắng.

Thời gian cũng đãqua gần nửa năm, đáng lý ra, mẫu nước hoa này sớm đã nên mở bán, nhưng tập đoàn Hương Giang lại đột nhiên mở họp báo, nói rằng tạm hoãn kế hoạch mở bán dòng sản phẩm nước hoa “Thược Dược”, còn về nguyên nhân, chỉ nói là “Sắp xếp nội bộ chưa ổn, dẫn đến xảy ra vấn đề trong quá trình sản xuất”, quang minh chính đại.

Khoan hẵng nói về việc tại sao lại tạm hoãn thời gian mở bán, nội hành động hôm nay của Mạch Tương Ly, cũng làm cô cảm thấy khá khó hiểu.

Không dùng một Đổng Nguyệt ngôi sao quốc tế, mà lại tìm cô?

Sau khi bị từ chối khéo léo, vẫn không từ bỏ tìm tới tận nhà, hoàn toàn là đưa mặt ra cho người ta đánh mà.

Cô tự tin, nhưng không đến mức tự đại, tập đoàn Hương Giang, không có lý do nào không phải cô không được, vậy nên, hành động của Mạch Tương Ly, khiến cô không thể không hoài nghi.

“Vậy anh dựa vào đâu mà nghĩ rằng bây giờ tôi sẽ đồng ý?”

Người đàn ông lại cười một cách chắc chắn, “Cô không muốn tôi dính dáng đến Đổng Nguyệt nữa.”

Hai mắt Dạ Cô Tinh híp lại, “Anh uy hiếp tôi?” Câu nói nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người ta lạnh từ trong tim.

“Không. Tôi chỉ là, đang tìm kiếm lợi ích chung thôi, không phải sao?”

Mạch Tương Ly nói đúng, quả thật Dạ Cô Tinh không muốn anh ta dây dưa không rõ ràng với Đổng Nguyệt, lý do rất đơn giản, cô muốn bảo vệ Diệp Nhĩ.

Người phụ nữ bị tình yêu làm mê mẩn đầu óc, cũng dễ mất khả năng phán đoán nhất. Khi chính miệng Diệp Nhĩ nói ra ba chữ “người yêu chị”, Dạ Cô Tinh có thể cảm thấy sự hưng phấn trong giọng nói của cô ấy, cũng hiểu rằng, chị hai ngốc của cô đã lún sâu vào rồi.

Nhưng quan hệ giữa Mạch Tương Ly và Đổng Nguyệt, mập mờ nhiều năm, mà thái độ của Mạch Tương Ly lại càng không rõ ràng, tuy chưa công khai thừa nhận, nhưng cũng không chính thức phủ nhận.

Truyền thông không có căn cứ nhiều năm, mà hình ảnh Đổng Nguyệt đang nổi trội trong showbiz, lúc đó, người ngoài và dư luận theo phe nào không cần nói cũng biết.

Dù thế nào đi nữa, cô cũng không để Diệp Nhĩ bị chửi là “tiểu tam”, phòng hờ khi chưa có gì cực kỳ cần thiết.

Ánh mắt sáng rực, nhìn thẳng vào linh hồn, sắc bén như dao găm, dưới ánh mắt như vậy, tất cả lời nói dối đều dẽ được phơi bày.

“Diệp Nhĩ đối với anh, rốt cuộc là gì? Gia vị thêm vào cuộc sống nhàm chán, hay là vật tiêu khiển khi cô đơn hiu quạnh?”

Người đàn ông cười nhẹ, hơi ấm trong mắt tan biến, chuyển thành sự lạnh nhạt xa cách, thấp thoáng còn có mấy phần tự ti.

“Vốn dĩ, mối quan hệ của tôi và cô ấy, không cần phải giải thích với bất cứ ai, nhưng nếu là cô, tôi không ngại nhiều chuyện một lần, chỉ vì, cô là người cô ấy để tâm.”

Dạ Cô Tinh im lặng, ánh mắt vẫn định hình trên mặt người đàn ông, mang theo sự quan sát sắc bén và và suy đoán kỹ càng.

“Thời gian 18 năm, tôi trở thành người thừa kế của nhà họ Mạch, tiếp quản tập đoàn Hương Giang, thời gian thay đổi mọi thứ, Giang Ly không nơi nương tựa năm đó đã sớm biến mất trong ký ức, nhưng thứ duy nhất tôi còn nhớ, chỉ có cô ấy.”

Thời gian sống nhờ ở cô nhi viện, là ký ức anh ta không muốn lật ra nhất, trong đó có một chính mình cùng khổ, có một linh hồn bi thương.

Thế nhưng, đêm có tối đến mấy, cũng sẽ có ánh sao bên cạnh.

Diệp Nhĩ chính là ánh sao xuyên qua màn đêm, soi sáng cuộc đời anh ta!

Vậy nên, anh ta ghét bóng tối, nhưng lại không cầm lòng được cứ mãi nghĩ về quãng thời gian đen tối đó, bởi vì, chỉ có ở đó mới tìm được dấu vết thực sự tồn tại của người con gái đó.

Bao nhiêu năm nay, tìm kiếm miệt mài, đột nhiên giật mình, mới phát hiện rằng, cô gái của anh ta đã lớn khôn, xinh đẹp tuyệt trần, đứng ngay nơi vắng bóng người, nhìn anh ta cười mỉm.

Anh ta cảm thấy may mắn, gặp lại lần nữa, anh ta chưa cưới, cô ấy cũng chưa gả.

Bi kịch “hận không tương phùng lúc chưa cưới” đã không xảy ra.

Người đàn ông hơi mím môi, mở miệng trầm lắng, “Diệp Nhĩ, cô ấy là mạng sống của tôi.” Ngắt từng chữ một, thận trọng vô cùng.

Không có một tí ngoài ý muốn nào, ánh mắt Dạ Cô Tinh sâu thẳm.

Có thể khiến Diệp Nhĩ nhớ nhung tận 18 năm trời, cô chưa từng xem thường người đàn ông trước mắt.

Nếu như, anh ta là một người bạc tình bội nghĩa, hoặc là người cam tâm dựa vào số phận mà sống, thì đó không phải là “anh Ly” tồn tại như một vị thần trong lòng của Diệp Nhi rồi!

“Còn Đổng Nguyệt thì sao? Anh và cô ta, có mối quan hệ gì?”

“… Bạn bè”

“Tại sao lại ngập ngừng?”

“Đã từng, chúng tôi đã từng là người yêu.”

Dạ Cô Tinh nhíu mày.

“Tôi từng hứa với bố mẹ nuôi của tôi, trước ba mươi tuối, nếu không tìm được Diệp Nhĩ, sẽ thử tiếp xúc những cô gái khác.” Mạch Tương Ly cười cay đắng.

Là ông bà Mạch đã cho anh ta tất cả của ngày hôm nay, công nuôi dưỡng lớn hơn cả trời, anh ta không thể từ chối.

Mà đả kích tìm mãi không có kết quả, cũng khiến anh ta hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.

Hôm sinh nhật ba mươi tuổi, một mình anh cầm một chiếc ly đế cao, trốn trong hầm rượu, dùng nước mắt để tế mối tình lưu giữ trong ký ức nhưng đánh mất trong hiện thực kia, đến khi say xỉn không biết gì.

Lúc tỉnh dậy, là Đổng Nguyệt đang chăm sóc anh ta.

Cứ như vậy, cô ta bước vào cuộc sống của anh ta với vai trò bạn gái, và ông bà Mạch cùng mừng rơi nước mắt.

Anh ta cười, nhưng trong lòng đang khóc.

Rốt cuộc vẫn không nỡ…

Cô gái đó đã ở trong lòng của anh, đụng vào là đau, không nỡ, không buông được.

Sau khi quen nhau ba tháng, anh ta và Đổng Nguyệt chia ta trong bình yên.

Để giấu ông bà Mạch, ngoài mặt họ vẫn giữ mối quan hệ yêu đương, cho đến tận bây giờ.

Dạ Cô Tinh nghe xong, thở phào nhẹ nhõm, “Vậy bây giờ anh tính sao? Để chị hai bị mắng là tiểu tam, đây là tính yêu anh dành cho chị ấy à?”

“Tôi đang chuẩn bị buổi họp báo, cũng có nói chuyện với Đổng Nguyệt, đến lúc đó, tôi sẽ đích thân giải thích mọi thứ với truyền thông.”

“Đổng Nguyệt đồng ý rồi à?” Dạ Cô Tinh cười như không cười, trong mắt loé qua tia sáng không rõ ý nghĩa.

Mạch Tương Ly làm như vậy, chỉ khiến Đổng Nguyệt trở thành trò cười, mất hết thể diện, chỉ cần không phải kẻ ngốc, sẽ không một ai đồng ý.

Nhưng sự thật là ——

“Cô ta đồng ý rồi.”

“Cô ta đòi anh cái gì?”

“Không có.” Mạch Tương Ly cười đắng cay, “Cô ta không đòi gì cả.”

Đổng Nguyệt là cô gái tốt, bao nhiêu năm nay, luôn phối hợp với anh ta để đóng kịch, rốt cuộc, là anh ta phụ lòng rồi…

“Ha ha…” Nhìn thấy thái độ áy náy của người đàn ông, Dạ Cô Tinh cười khinh ra tiếng.

Ai cũng nói phụ nữ là người hiểu phụ nữ nhất, Đổng Nguyệt làm như vậy, chẳng qua là không được yêu, thì sẽ khiến người đàn ông áy náy, nếu không phải Diệp Nhĩ xuất hiên giữa chừng, ngày qua ngày, Mạch Tương Ly chắc chắn không thoát khỏi bàn tay cô ta.

Đúng là người phụ nữ thông minh!

“Mạch Tương Ly, lời tôi chỉ nói một lần, anh nghe cho rõ, hạnh phúc của chị hai, nằm trên tay anh, nếu như, anh dám làm nó đổ vỡ, tôi, thêm cả nhà họ An cũng sẽ không tha cho anh! Nghe rõ chưa?”

Người đàn ông mím môi thật chặt, lộ rõ thái độ kiên định, “Kiếp này, quyết không phụ cô ấy.”

“Nhớ kỹ lời hôm nay anh nói.” Dạ Cô Tinh quay người rời khỏi, “Nhắc nhở anh một câu, Đổng Nguyệt không phải dạng vừa đâu, sớm nói cho rõ ràng đi, nếu không tới lúc đó anh chỉ còn có thể hối hận!”

“Chuyện người đại diện…”

Bước chân khựng lại, Dạ Cô Tinh nhìn anh ta một cái, sờ nhẹ cằm mình, cười như không cười, “Tôi rất hiếu kỳ, tại sao anh nhất quyết phải tìm tôi làm người đại diện?”

“Bởi vì, cô là người cô ấy để tâm.”

Tương Ly (Giang Ly), tên gọi khác của thược dược, mặt dây chuyền thược dược trên cổ Diệp Nhĩ chính vật định tình của họ lúc ấy.

Những năm nay, anh dồn tất cả tình cảm vào chai nước hoa này, sự rầu rĩ vì cầu mà không được, sự đau thương vì nhớ nhung điên cuồng…

Anh ta muốn cho cô ấy những gì tốt nhất.

Dù Diệp Nhĩ không nói, nhưng Mạch Tương Ly biết, cô để tâm, vậy nên, người đại diện, anh không thể nào chọn Đổng Nguyệt.

Như vậy thì, Dạ Cô Tinh trở thành sự lựa chọn tốt nhất…

“Được, tôi nhận. Xem như, quà mừng tặng cho hai người, mong hai người, răng long đầu bạc.”

“Sẽ như vậy…”

Răng long đầu bạc.

Trước khi theo đoàn phim đi Mông Cổ, Dạ Cô Tinh chưa đợi thấy buổi họp báo mà Mạch Tương Ly nói, lại đợi thấy tin của chính mình.

Ngày 31 tháng 7, 4 giờ 50 phút rạng sáng, Weibo có tên là “Paparazi có lương tâm” tung tin ——Áo Tím quẩy đêm tại bar, ngọc nữ đã sa đọa?!

Kèm ảnh một tấm, chính là hình ảnh Dạ Cô Tinh bước ra từ quán bar Lam Mị, tuy là đeo kính đen, nhưng chiếc xe Lamborghini cao cấp lại trở thành bằng chứng thép cho thân phận của cô.

Nhìn hết cả cái thủ đô này, không thể kiếm thấy một chiếc xe giống hệt như vậy! Đã từng, chiếc xe này trở thành chủ đề nóng bỏng cho nhiều tạp chí thời trang, cuộc sống xa xỉ của vợ hào môn khiến vô số người móng ngóng trong lòng, mà bây giờ, siêu xe vẫn đó, nhưng lại trở thành chứng cứ đi hộp đêm của cô, muốn chối cũng không chối được!

Ngoài ra, “Paparazi có lương tâm” còn tag thẳng tên Áo Tím, tạp chí Thế Kỷ Phong Thượng, giải trí Phương Nam, đài truyền hình Kinh Đô, FC Áo Tím, cùng với trưởng FC Phương Ý Như, phó trưởng FC Trần Linh Tê, Trần Nhất Thông, Từ Quân, Sầm Hoan v.v…

Ý đồ rất rõ ràng —— sợ thiên hạ không loạn.

Lúc đó, Dạ Cô Tinh còn đang say giấc, chẳng biết chuyện gì đã xảy ra.

Ngày hôm sau ngủ dậy, như thường lệ rửa mặt, ăn sáng, còn nhận được lời hỏi thăm sáng của cô con gái nhỏ, lại nói chuyện với anh một hồi.

Uống ngụm sữa bò cuối cùng, Dạ Cô Tinh đặt ly xuống, vừa hay thấy thím Vương mặc tạp dề bước ra từ nhà bếp.

“Thím Vương, tôi ăn xong rồi, đi ra dạo bờ biển một chút”

“Buổi sáng gió lớn, tôi lấy cho cô chủ cái áo khoác.”

“Không cần đâu.”

“Dạ.”

Đi dạo một vòng bờ biển, rồi lại cắt tỉa hoa cỏ trong vườn một chú, vừa hay gặp bác Từ bưng một tô mì từ phòng hoa kế bên bước ra.

“Chào buổi sáng, bác Từ.”

Cụ già có hơi thụ sủng nhược sinh, trong miệng ngậm miếng mì, quên cả nuốt xuống.

Một hồi sau, mới phản ứng kịp, “Chào buổi sáng, cô chủ.”

Lúc trước, cô theo An Tuyển Hoàng về đảo, đã để hầu hết người giúp việc trong biệt thự nghỉ việc, chỉ chừa lại hai vợ chồng già là thím Vương và bác Từ, cũng xem như cho họ một nơi sạch sẽ, an hưởng tuổi già.

Bây giờ, nữ chủ nội, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ ngăn nắp; nam chủ ngoại, quản lý vườn hoa đẹp đẽ nổi bật.

“Tôi thấy những cây cỏ ở đây đều rất tươi tốt, bác Từ vất vả rồi.”

Đặt bát mì lên chiếc ghế đẩu gỗ kế bên, bác Từ đưa tay, chùi miệng, cười nói: “Cô chủ nói vậy là khách sáo rồi, tôi và bà nhà tôi, nhờ có cô cậu chủ chiếu cố, mới có được một chỗ ở tốt như thế này, làm những việc có thể làm cũng không vất vả gì. Người già rồi, cũng phải có chút gì đó làm cho vui, để giết thời gian!”

Nói xong, cười ha ha.

Dạ Cô Tinh cười gật đầu, chỉ sang một chậu hoa kế bên, “Đây là hoa gì vậy? Màu sắc lạ quá…”

Bác Từ nhìn theo hướng chỉ, “Ồ” một tiếng, không cần suy nghĩ, trả lời rằng, “Đó là một giống của hoa lan.”

“Hoa lan á?” Dạ Cô Tinh nhìn cánh hoa vàng hơi lai đỏ kia, hiển nhiên là khác nhiều so với hình tượng hoa lan nhẹ nhàng tươi mát trong nhận thức.

“Đây là lan kiếm. Trồng nhiều trên thân cây cao to hoặc trên nham thạch, thường gặp ở độ cao 900 – 2800 mét so với mực nước biển, ở phía Bắc Trung Quốc không hay gặp, những nước như Nepal, Bhutan, Ấn Độ, Myanmar thì lại rất nhiều…”

Thấm thoát nói chuyện một hồi là nửa tiếng trôi qua, đến lúc Dạ Cô Tinh quay vào biệt thự, đã sắp 10 giờ rồi.

Đang mở ti vi, thím Vương ngồi trên ghế nhỏ, bên phải có một rổ rau, đang nhặt rau, lâu lâu ngẩng đầu, xem màn hình một cái.

“Cô chủ về rồi à?”

“Về rồi.”

“Uống nước không? Tôi rót cho cô chủ…”

Dạ Cô Tinh vẫy tay, “Không cần đâu, thím cứ làm việc đi.”

Thím Vương bưng rổ rau đứng dậy, bước vào nhà bếp.

Dạ Cô Tinh vừa mới trải thảm yoga ra, đang chuẩn bị tập, đột nhiên, động tác khựng lại ——

“Chào mừng mọi người đón xem “Tóm tắt chuyện giải trí” ngày hôm nay, tôi là MC Quỷ Quỷ! Ai cũng nói, giới nhà giàu thật loạn lạc, mới đây, tối qua lúc Quỷ Quỷ còn đang yêu đương trong mơ, giới showbiz đã xảy ra chuyện lớn… người bốc phốt nói, Áo Tím Dạ Cô Tinh quẩy đêm tại bar, đến rạng sáng mới rời khỏi, còn có hình ảnh làm chứng…”

Ánh mắt hơi lạnh, cô chưa kịp có hành động gì, điện thoại đã reo lên.

“Huy Nguyệt”

“Chị ——”

Hai người đồng thời cất tiếng, người trước không nghe ra sóng gió, bình tĩnh không lo sợ, người sau hơi thở hơi loạn, tâm trí không vững.

“Chị biết hết rồi, em không cần nói nhiều.”

Dạ Huy Nguyệt cũng xem như bình tĩnh lại rồi, suy nghĩ một hồi, “Chị, chị không sao chứ?”

“Không sao.”

“Tấm ảnh đó là thật hay giả?”

“Là thật.”

“… Có thể nói cho em nghe nguyên nhân không?” Chỉ có làm rõ tình hình, bên quan hệ công chúng mới biết phải làm như thế nào.

“Một người… bạn, gặp chút phiền phức, nhờ chị giải quyết, rạng sáng hôm đó đi, khoảng 3 giờ ra, 4 giờ về tới biệt thự; sáng ngày hôm sau có việc cần xử lý nên 9 giờ tới đó, gần giờ ăn trưa mới ra, chắc là lúc đó bị chụp được.

Lời nói ngắn gọn, nói lại mọi thứ rõ ràng.

“Được, em biết rồi. Bên quan hệ công chúng đã bắt đầu viết thông báo, chị ơi, chị yên tâm, không có vấn đề gì lớn đâu.”

Dạ Cô Tinh ừm nhẹ một tiếng, rồi cúp điện thoại.

Lấy máy tính bảng ra, bấm vào Weibo, quả nhiên, nhìn thấy một dãy bình luận, dài ngắn không đều, có tốt có xấu.

“Hơ hơ… thì ra chó không sủa mới là chó cắn người, chó không sủa mới là chó dữ!”

“Thằng trên kia, làm ơn súc miệng rồi mới ra đường, được chứ? Bởi vì, miệng mày thối thật đó!”

“Ngọc nữ trở nên sa đọa rồi sao? Chậc chậc… bên ngoài nhìn cũng sạch sẽ, không ngờ đời sống cá nhân dơ bẩn vậy.”

“Hư vậy sao? Bảo bảo cảm thấy bị tổn thương 1000 điểm… không có yêu rồi…. sẽ không có tình yêu nữa đâu…”

“Nữ thần của tôi, cô không được rơi khỏi bàn thờ đâu ——”

“Tôi nghe thấy tiếng trái tim mình tan vỡ…”

“Trời đất! Bị lừa rồi hả?! Tui muốn đòi phí tổn thất tinh thần!”

“Tôi chỉ biết ngồi cười hơ hơ.”

“Tối nay ông sẽ đến quán bar Lam Mị gì đó đợi sẵn, nói không chừng còn được leo lên giường nữ thần? (cười dâm)”

Có rất nhiều câu từ nghe không lọt tai, ánh mắt Dạ Cô Tinh lướt qua cực nhanh, không khựng lại chút nào, trên vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra một tí thái độ gấp gáp khó chịu nào.

Chỉ nhìn một cách im lặng như vậy, không khí xung quang lại càng ngày càng lạnh, xuống đến độ âm.

Không nói đến những âm thanh không tốt này, sức mạnh của fan chân ái cũng không thể xem thường.

Trước tiên, hội trưởng FC Áo Tím Phương Ý Như bị “Paparazi có lương tâm” nhắc dến phát biểu một bài luận văn dài đến nghìn từ, có thể nói là từ nào cũng thấm, câu nào cũng đau.

Mở đâu bài viết, đã đếm lịch sử nổi lên của Dạ Cô Tinh, từ “Bầu trời thành phố” đến “Rose & Lion” của bây giờ, thậm chỉ là quảng cáo vòng cổ Trà Liễm của Chanel, cùng với album hợp tác với Thành Giới, trong quá trình này, ấn tượng mà Áo Tím để cho mọi người, là nỗ lực, là khiêm tốn, sau khi nổi tiếng, cũng không giống như người nổi tiếng khác, không ngừng nhận quảng cáo, tăng tỷ lệ nổi tiếng.

“Cô ấy bước vào showbiz này với bước chân thanh lịch, với thái độ thẳng thắn vô tư, cô ấy là người nổi tiếng, nhưng trong lòng chúng tôi, cô ấy chỉ là một diễn viên —— dùng linh hồn để lột tả nội tâm của mỗi một nhân vật!”

Một người phụ nữ từ lúc nổi tiếng đến giờ không có một scandal nào, dùng thực lực để chứng minh mọi thứ, sẽ đến bar để quẩy, chơi đùa vô độ?

Có đánh chết, cô ấy cũng không tin!

Sau đó, mang thân phận của An Tuyển Hoàng, cùng với tất cả những gì mà Dạ Cô Tinh có hiện tại ra nói ——

“Anh An đẹp trai đến mức như vậy, con gái nhà tôi còn nhắm thằng đàn ông nào khác sao? Quẩy bar? Đúng là kể chuyện cười mà!”

“Nhìn hết nguyên cái showbiz, paparazi có lương tâm cậu tìm một người đẹp trai hơn, giàu hơn, ngầu hơn anh An ra đây coi! Con gái nhà tôi đâu có bị khùng, không thấy dạ minh châu, lại đi nhặt hạt mắt cá chết kia? Não mà bị cửa kẹp mất, hay là bị lừa đá mất rồi hả?!”

Cuối cùng, một cái tổng kết, cái kết hoàn hảo ——

“Con gái nhà tôi không phải là người như vậy, cho dù có xuất hiện ở quán bar cũng chắc chắn có chuyện khác, hơn nữa, tấm ảnh này rõ ràng là trời xanh mây trắng, mày dựa vào đâu mà nói là cô ấy đi chơi khuya về?! Không phải mấy người thích bóc phốt sao? Mang hình quẩy đêm đúng nghĩa ra đây coi?! Một số người, đất trong lòng nhỏ như đầu kim nhọn —— lòng dạ hẹp hòi tới đáng sợ! Nhìn thầy con gái nhà tôi nổi tiếng, đã vội vàng muốn tạt nước dơ lên người người ta, mấy người có còn mặt mũi làm người không hả?!”

Bài viết vừa đăng, các fan Áo Tím đã share nhiệt tình, sức ảnh hưởng to lớn của fan đã đưa bài viết Weibo dài này thành top 1 thịnh hành.

Nhờ vào làn gió này, “Paparazi có lương tâm” cũng nổi ké lên đúng như suy đoán, bình quân mỗi giây đều bị người khác, chửi bới, thậm chí còn có fan Áo Tím nhiệt huyết nói, phải tìm ra người này, diễu hành thị chúng.

Dạ Cô Tinh cũng đưa ra phản ứng kịp thời, phủ định kiên quyết mọi thứ không đúng sự thật, và giữ lại quyền lợi truy cứu pháp luật, lúc cần thiết sẽ mời cảnh sát vào cuộc, điều tra rõ ràng.

Thái độ cứng nhắc, khiến người ta không khỏi bất ngờ.

Có thể là vai Tiêu Tinh trong “Bầu trời thành phố” quá đi vào lòng người, ấn tượng của khán giả với Dạ Co Tinh vẫn luôn dừng lại ở mức “ngoan ngoãn nghe lời”, “con gái nhà người ta”, còn trong “Yên Chi Lệ”, hình tượng định vị tiểu đào hoa yêu và đóa hoa của bến Thượng Hải, tuy xinh đẹp yêu kiều, nhưng sống dựa vào đàn ông, thêm mấy phần yêu đương mềm yếu, bớt đi khí chất đặc biệt to lớn của bản thân, rốt cuộc vẫn hơi không như lòng người mong muốn.

Cộng thêm, trong cuộc sống Dạ Cô Tinh gả vào hào môn, khiêm tốn đến mức gần như ẩn sĩ, ngoài tuyên truyền phim ảnh cần thiết, rất ít thấy cô tham gia hoạt động nào khác, thậm chí từ chối một loạt các chương trình giải trí của các đài truyền hình lớn.

Với các nguyên nhân như trên, đều bọc cho Dạ Cô Tinh một lớp mặt nạ thần bí, trong thời gian nổi tiếng hai năm gần đây, khán giả mới phát hiện, hình như những gì họ biết về ngôi sao nổi tiếng giới điện ảnh này là rất ít.

Bây giờ, thái độ cứng nhắc vừa ra, sự thấu hiểu của mọi người với cô dường như thêm một bước nữa.

Nghĩ lại cũng đúng, người phụ nữ có thể lọt vào mắt xanh của An Tuyển Hoàng, thành công gả vào hào môn đẳng cấp như nhà họ An, không có chút tính cách, cũng không đúng lắm.

Vừa mới đặt máy tính bảng trên tay xuống, điện thoại đã đổ chuông.

“Hoàng…”

“Không sao đâu.” Người đàn ông cất giọng trầm ấm, mang theo sự an ủi và đau lòng.

Trong mắt Dạ Cô Tinh nhuộm ngay hơi ấm, ừm nhẹ một tiếng, cô không biết làm sao người cách xa ngàn dặm như anh lại biết chuyện của showbiz trong nước, cũng không quan tâm anh sẽ xử lý người bóc phốt đó như thế nào, cô chỉ biết rằng, chỉ cần có người đàn ông này bên cạnh cô, mọi khó khăn thử thách, cũng không hề nặng nề, mọi nguy hiểm rình rập, cũng sẽ chuyển thành an toàn.

“Anh ra tay à?” Dạ Cô Tinh hơi nhíu mày.

Âm thanh lạnh đi 8 độ ngay lập tức, “Không cần.”

Chú hề nhỏ nhoi căn bản không cần đích thân anh ra tay, cơ hội lập công tốt như vậy, những người có ý độ dựa dẫm vào nhà họ An làm sao có thể bỏ lỡ?

Đầy người đòi làm dùm, tranh giành làm kẻ giết người.

Trách chỉ trách, người bóc phốt kia không có não.

Từ lúc xảy ra chuyện đến bây giờ, Dạ Cô Tinh hoàn toàn không lo lắng chút nào, cho dù anh không ra tay, cô cũng có đầy cách bắt được hung thủ.

Ngước đầu nhìn đồng hồ treo tường, Dạ Cô Tinh hít một hơi lạnh, “Bên đó của anh là sáng sớm rồi đúng không? Còn chưa ngủ?”

Không khí hoà hoãn ngay lập tức, tràn đầy hơi ấm.

“Không ngủ được.” Nghĩ lại, bổ sung thêm: “Không ai ngủ cùng.”

Dạ Cô Tinh cười một cách rất không nể nang, “Không phải có con trai, con gái sao! Sao lại không có người ngủ cùng chứ nhỉ?”

“Vợ à, rõ ràng em hiểu ý của anh!” Người đàn ông nghiến răng từng chữ.

Khoảng thời gian này, đúng là An Tuyển Hoàng nhịn hơi cực.

Ngay lúc trẻ trung hăng hái, ngày tháng ôm gái trẻ mềm mại thơm tho đột nhiên rời xa anh, cho dù sức kiếm chế của anh mạnh mẽ, nhưng cũng cực khổ.

Mỗi tối sau khi hai người nói chuyện điện thoại, cả người anh đều nóng ran, trước khi ngủ buộc phải tắm nước lạnh để hạ nhiệt, mới miễn cưỡng nhắm mắt.

Trong mắt người phụ nữ loé lên tia tinh nghịch, giơ điện thoại lên, chạy vào phòng ngủ.

Âm thanh nhẹ nhàng, “Ý gì vậy? Em không hiểu á?” Chớp chớp hai mắt, giả ngốc.

“Ha ha…” Người đàn ông cười nhẹ, giọng trầm tính vạng vọng trong lòng ngực, lộ ra một vẻ gợi cảm khác thường, “Xem ra, em thiếu dạy dỗ thật rồi!”

Nguy hiểm, gian xảo, còn có một chút mùi vị của sự gạ gẫm.

Dạ Cô Tinh rụt cổ một cái, nghĩ lại, cách xa trùng dương, trăm núi nghìn sông, có giỏi cỡ nào cũng không làm gì được cô, đột nhiên gan lớn lên liền.

“Em biết, anh nhớ em rồi.” Nhu mì, ngại ngùng, hơi thở người đàn ông nặng lại, hoảng loạn ừm ừ một tiếng.

Dạ Cô Tinh cười thầm, đột nhiên, ánh mắt đưa sang máy tính bảng đang nằm im trên mặt nệm.

“Hoàng, hay là, mình chơi trò chơi đi?”

“Chơi sao?”

“Anh lấy máy tính bảng ra đi.”

“Sau đó?”

Trong mắt Dạ Cô Tinh ánh lên một tia sáng hút hồn, xen lẫn sự mê hoặc uyển chuyển, nếu người đàn ông ở đó, nhìn thấy cảnh đẹp này, chắc sẽ muốn hoá thân thành sói vồ lên không cần biết gì.

“Sau đó hả ——” Cô cố tình kéo dài âm cuối, “Em đi tắm…”

“Cái gì?” Người đàn ông hơi không hiểu.

“Em nói, livestream tắm.”

“…”

Bờ môi nở ra nụ cười chắc chắn, Dạ Cô Tinh mở miệng lần nữa, “Một câu thôi, anh xem, hay là không xem?”

“Xem.” Trầm như tiếng chuông, mang theo sự hung hãn gạ gẫm.

Dạ Cô Tinh gan lớn lắm rồi, không sợ.

Cho dù châm ngòi lên lửa, anh cũng không thể làm gì cô!

Vui trong lòng, cười trộm.

Cô có thể nói rằng, cô muốn chỉnh đốn người đàn ông này lâu lắm rồi không?

“Xong chưa?” Cô đá dép, chui vào nhà tắm, cố định máy tính bảng trên bồn rửa tay, vừa ngay chiếu thẳng vào bồn tắm, sau đó, mở webcam lên.

Khuôn mặt người đàn ông xuất hiện trên màn hình, nhưng do nguyên nhân ánh sáng, mọi thứ đều ẩn trong tối.

Còn bên Dạ Cô Tinh, do thấy ánh sáng, nên khá là sáng sủa.

Kéo dậy buộc tóc một cái, mái tóc dài như tảo biển xả xuống, bên kia, hơi thở An Tuyển Hoàng nghẹn lại.

Dạ Cô Tinh nhìn vào màn hình cười một cái yêu kiều, trên khuôn mặt không hề trang điểm, không nói rõ được sự dễ thương xinh tươi, không nói rõ được sự xinh đẹp tuyệt trần.

Chỉ thấy cô cởi bỏ từng cái từng cái quần áo trên người, động tác chậm rãi, nhưng từng nhát búa một, gõ vào tim người đàn ông.

Xương quai xanh xinh đẹp, hai chân thẳng nuột, vòng eo nhỏ bé, nhìn thấy hết.

Cô lại gần ống kính, chớp mắt, “Đẹp không?”

Một hồi sau, “…Ừm.”

Nhíu mày, “Ừm là ý gì?”

“Đẹp.”

Người phụ nữ hất tóc một cái, cười thật dễ thương, “Thế á?”, Môi đỏ nhếch nhẹ, “Tiếc là, em phải tắm đây, bái bai ——”

Người đàn ông hình như hơi ngơ ngác, nửa phút sau còn chưa phản ứng kịp, đến lúc tỉnh táo lại, màn hình đã đen thui, phong cảnh tuyệt vời đã bị cắt đứt.

“Được! Được! Được!” Ba chữ “được” liên tiếp, một tiếng mạnh hơn một tiếng, người đàn ông như thú hoang đỏ mắt, giận dữ dâng trào, khuôn mặt dữ tợn, nhìn thôi cũng sợ…