Lại ba năm trôi qua, trường đại học đã xây xong.
Quy hoạch là Đường Quả, giám sát đương nhiên cũng là cô, thậm chí khắc chữ lưu niệm và vẽ tranh cho trường cũng là cô tự làm.Nhưng người ngoài lại không biết được, vì khi xây đại học, không mở cho người ngoài vào. Chỉ có những người hay đi theo Đường Quả mới biết cô viết đẹp vẽ tốt.Nhưng Đường Quả lại nghĩ rằng, câu từ của cô chưa là gì cả. Đây là đại học trong tương lai, tuổi cô còn rất trẻ, không có bao nhiêu danh tiếng. Vì thế mà cô liên lạc với ông ngoại Tống Dã, mời cụ đến viết chữ cho trường, ngoài ra còn có một mục đích khác nữa.Cụ Nguyên không chỉ đến mà còn mang theo cả bạn bè của mình đến cùng, toàn là các đại văn hào còn sống.Họ nhìn thấy kiến trúc của trường đại học tương lai này mà chấn động, nhất là khi thấy được chữ của Đường Quả, họ đều bật ngón cái với cụ Nguyên, "Cháu dâu ông ghê gớm đấy."Cụ Nguyên tự hào cười to, "Là rất ghê gớm mới đúng. Lúc Tiểu Quả mới đến Kinh thị, tôi đã biết Quả Quả không phải là một người bình thường rồi. Nhưng mà tôi cũng không ngờ, con bé này giấu tài kĩ như thế."Câu chữ rành mạch rõ ràng thế này, nói cô chưa tới ba mươi, ai mà tin?Hiện tại cụ đã biết được cảm giác của Tống Dã mỗi khi phàn nàn với cụ rằng người ngoài hay coi thường vợ mình là như thế nào.Đây rõ ràng là một bảo bối, mà những người khác cứ nghĩ rằng Đường Quả chiếm được lợi, khó trách cháu trai cụ không vui."Mấy lão già các ông qua đây. Tiểu Quả mời chúng ta đến cũng không phải để chơi, phải làm việc."Dù là cụ Nguyên hay là những đại văn hào này, tất cả đều có một dự cảm, trường đại học này trong tương lai nhất định sẽ nổi tiếng, trở thành một ngôi trường khiến tất cả học sinh trên thế giới khao khát.Nghĩ đến một ngôi trường danh giá sắp ra đời dưới bàn tay của mình, ai cũng phấn khởi, run run cầm bút viết cảm nhận của mình lúc này.Nửa năm sau, huyện Đường nâng cấp thành thành phố. Mà thị trưởng có quan hệ thân thiết với nhà họ Đường, một năm trước đã được điều lên tỉnh, trở thành người đứng thứ hai của tỉnh. Nếu như không ngoài ý muốn, người đứng đầu tiếp theo sẽ là ông.Chuyện của người này cũng là một truyền kì. Ông không làm gì cả, chỉ một mực ủng hộ Tống Dã thôi. Có thể nói, vô số người hâm mộ ông, vì ông lên chức vừa vinh quang vừa dễ dàng. Ông bước từng bước vững vàng, không tham ô, hầu như không có nhược điểm, còn thường xuyên đưa ra các chính sách có lợi, nói ngắn gọn là rất được lòng dân.Đến giờ ông cũng cảm thản, hóa ra lên chức thật đơn giản. Chỉ cần để tỉnh thành phát triển tốt là cứ thế lên thôi.Đương nhiên, ông cũng hiểu, ông có được như bây giờ không thể thiếu công của Tống Dã và nhà họ Đường.Giấy phép thành lập trường cũng đã xin được, thực tế thì không ai là không đồng ý cả. Với địa vị của Tống Dã bây giờ, ai dám làm khó anh?Lại có cụ Nguyên và bạn cụ nữa. Nửa năm trước, họ bị Đường Quả dùng đủ loại lí do để thuyết phục ở lại; có những đại văn hào đó ở đây, tất cả mọi người nghi ngờ rằng, họ sẽ thành giáo sư trong trường.Về sau, giác quan thứ sáu của họ thật sự không sai.Hiệu trưởng đời thứ nhất của đại học Đường thị là cụ Nguyên, và những đại văn hào đi theo cụ thành giáo sư của trường. Trường mới xây dựng, chắc chắn sẽ không nổi, nếu trắng trợn thông báo tuyển dụng thì khả năng sẽ không hấp dẫn được giảng viên xuất sắc, khiến sinh viên bất mãn.Nhưng có tên tuổi của Đường thị và độ nổi tiếng của những đại văn hào này, không ít học trò của các cụ đến đại học Đường thị nhậm chức.