Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ

Chương 127: Chúng ta chia tay đi!

Edit & Beta: Ami Cuteo ><

Lâm Nhụy hơi chút chần chờ xong liền lựa chọn tắt điện thoại.

Cô hiện tại vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để đối mặt với Phó Duẫn Thừa, cho dù chỉ là mới nhìn đến cái tên này thôi nhưng vết sẹo trong lòng cô liền đang ẩn ẩn đau nhói.

Cái loại đau này là vô thanh vô tức, từng chút từng chút gặm cắn trái tim giống như bị tằm ăn, tạo cảm giác trống rỗng mà tuyệt vọng.

Ai ngờ, mới vừa tắt thì tiếng chuông điện thoại lại bất khuất vang lên lần nữa.

Di động rung rung chấn động, như muốn tỏ rõ sự tồn tại của nó.

Cô ngơ ngẩn nhìn di động, cả người cứng đờ.

"Để anh thay em nghe điện thoại."

Hàn Vũ bất thình lình nói.

Đối với 3 chữ "Phó Duẫn Thừa" này, anh cũng mẫn cảm giống như Lâm Nhụy. Mẹ nó, người đàn ông khiến anh bị đội nón xanh, anh có thể không mẫn cảm sao?

Hơn nữa, Phó Duẫn Thừa còn là người mà Lâm Nhụy yêu, yêu đến mức muốn chết đi sống lại. Nghĩ đến những hành động ngọt nị trong ảnh chụp khi hai người họ ở bên nhau thì dấm chua trong lòng anh liền điên cuồng muốn phun trào ra ngoài.

Nhưng anh lại không thể làm gì cả, ai bảo ở trong miệng Lâm Nhụy, anh chỉ là một tên "bạn giường" thôi đâu, cố tình anh lại còn không thể phản bác, ai bảo anh lúc trước chọn ở bên Lâm Nhụy chính là vì đi thận nhưng không trao trái tim...

Hiện tại thì tốt rồi, thận đi rồi mà trái tim cũng ném ở trên người cô gái nhẫn tâm này.

Chẳng sợ biết rõ trong lòng Lâm Nhụy vẫn còn thích cái tên Phó Duẫn Thừa kia, nhưng anh lại vẫn muốn có được cô như cũ.

"Không cần..." Lâm Nhụy theo bản năng cự tuyệt.

Cô vẫn chưa suy nghĩ xong việc có nên nghe điện thoại hay không.

Hàn Vũ trực tiếp đoạt lấy di động từ trên tay Lâm Nhụy: "Nếu em không dứt khoát được, vậy thì anh liền dứt khoát giúp em."

Nói xong, anh liền ấn phím nghe cùng nút loa.

Điện thoại được kết nối.

Thanh âm của Phó Duẫn Thừa nghe ra có chút nôn nóng. "Tiểu Nhụy, em làm sao vậy, vì sao lại không nghe điện thoại?"

Anh mấy ngày nay bởi vì chuyện của mẹ Thẩm nên vẫn luôn ở bệnh viện hỗ trợ chăm sóc, do mỏi mệt nên khó có thể đồng thời chiếu cố cho cô bạn gái nhỏ của mình, thế cho nên cả hai cũng ít liên hệ với nhau hơn. Đối với chuyện này, anh cảm thấy rất có lỗi, nghĩ về sau nhất định phải bồi thường cho Lâm Nhụy thật tốt. Hiện tại, tình trạng thân thể của mẹ Thẩm rốt cuộc cũng đã tốt hơn một chút, cuối cùng anh cũng có thể phân tinh thần lo cho Lâm Nhụy, nhưng không ngờ rằng, cuộc gọi đầu lại bị Lâm Nhụy tắt đi.

Lâm Nhụy ở bên cạnh đột nhiên nghe được giọng nói quen thuộc của Phó Duẫn Thừa, còn thêm cả xưng hô "Tiểu Nhụy" kia, đôi mắt cô hơi rung động, nước mắt suýt chút nữa chảy xuống.

Hóa ra Phó Duẫn Thừa vẫn còn lo lắng cho cô sao?

Lâm Nhụy còn cho rằng, người đàn ông này đã sớm quên mất sự tồn tại của cô.

Hàn Vũ thấy thế, trong lòng lộp bộp một cái.

Sợ Lâm Nhụy mềm lòng, anh quyết định lớn tiếng doạ người hỏi: "Lâm Nhụy đang ở bên cạnh tôi, anh có việc gì sao?"

Đầu bên kia điện thoại đột nhiên trầm mặc.

Thực rõ ràng, Phó Duẫn Thừa không ngờ rằng người nghe điện thoại không phải Lâm Nhụy mà là giọng nói của một cậu thanh niên xa lạ.

Ba giây trôi qua, Phó Duẫn Thừa nói chuyện.

"Cậu là ai? Vì cái gì lại ở cạnh Tiểu Nhụy?" Trong thanh âm của anh còn mang theo một tia lạnh lẽo.

Hàn Vũ hừ một tiếng, không hề bị dọa đến.

"Tôi là bạn trai mới của cô ấy!"

"Không có việc gì nói thì tôi liền cúp." Hàn Vũ không kiên nhẫn nói.

Hy vọng tên Phó Duẫn Thừa này có thể biết khó mà lui.

Làm một người đàn ông đã có vợ, vậy mà lại còn muốn ăn trong chén nhìn trong nồi, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy.

"Không có khả năng."

Tiểu Nhụy sẽ không đối xử với anh như vậy.

Phó Duẫn Thừa nhịn xuống nỗi khủng hoảng đột nhiên nảy lên ở trong lòng, anh bình tĩnh nói: "Tôi mặc kệ cậu là ai, đưa điện thoại cho Tiểu Nhụy, tôi muốn nói chuyện với cô ấy."

"Tôi dựa vào cái gì mà phải nghe lời anh."

Giọng điệu của Hàn Vũ tỏ vẻ khinh thường.

Ngoại trừ ba của mình ra, Hàn Vũ anh chưa sợ bất luận kẻ nào.

Sau khi nghe qua giọng điệu kiêu ngạo của Hàn Vũ, thánh nhân cũng sẽ không nhịn được tính tình. Phó Duẫn Thừa hít sâu một hơi, đè nén xuống sự tức giận ở trong lòng, sau đó nhẹ nhàng ném ra một câu.

"Đây là chuyện giữa tôi với Tiểu Nhụy, không liên quan đến cậu."

Ý tứ trong lời nói chính là một người ngoài như Hàn Vũ hà tất gì phải xen vào việc của người khác.

Hàn Vũ ngay tức khắc á khẩu không trả lời được.

"Anh..."

Phó Duẫn Thừa không phản ứng Hàn Vũ, anh phóng nhu ngữ khí đối với microphone.

"Tiểu Nhụy, em có đang nghe anh nói không? Anh biết trong khoảng thời gian này là anh sơ sót, nếu em tức giận là bởi vì chuyện này thì anh liền xin lỗi em."

"Thực xin lỗi, em tha thứ anh có được không?" Anh thành khẩn xin lỗi.

Mơ đi!

Hàn Vũ đang muốn nói chuyện thì di động đã bị tay nhỏ trắng nõn ở bên cạnh cầm đi.

"Để tôi." Lâm Nhụy nói.

Hàn Vũ chần chờ, anh soi kỹ đôi mắt Lâm Nhụy, phát hiện đôi mắt đối phương tuy rằng có chút ướt át, nhưng biểu tình vẫn tương đối lý trí.

Cảm xúc của cô tựa hồ đã chuyển từ bi thương sang dần dần ổn định.

Lâm Nhụy tựa như là có thể xem hiểu nỗi lo lắng của Hàn Vũ cô nhẹ giọng nói: "Anh yên tâm."

Lấy điện thoại lại xong, cô bình tĩnh nói với người ở đầu bên kia điện thoại: "Phó Duẫn Thừa, là em."

"Chúng ta chia tay đi!"