Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều

Chương 16

Tống Vân Tang căng thẳng nhìn Bùi Cô Cẩm. Trong một nháy mắt, nàng có cảm giác khuôn mặt lạnh lùng của Bùi Cô Cẩm xuất hiện một vết rách, một chút si mê mãnh liệt tràn ra từ trong khe hở ấy. Một khắc kia nàng thậm chí nghĩ rằng Bùi Cô Cẩm sẽ lập tức nhào lên xé rách quần áo của nàng... hoặc là xé nàng ra. Nhưng giây tiếp theo, ɖu͙ƈ vọng tham lam kia đã biến mất không còn tung tích. Si mê cùng mãnh liệt vặn vẹo thành sự phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi, Bùi Cô Cẩm đè nặng giọng nói gầm nhẹ: "Ta nói ngươi buông tay!"

Thoạt nhìn hắn thật sự rất hung dữ, hung đến mức có thể làm cho người ta chỉ thấy được sát khí bừng bừng của hắn, mà bỏ quên mất gương mặt tuấn mỹ của hắn. Tống Vân Tang run run, thành thành thật thật rụt tay lại. Bùi Cô Cẩm phẫn nộ như trước: "Sau này không có sự cho phép của ta, không được chạm vào ta, không cho nói những lời như vậy! Còn dám dính dính vào ta..."

Vành mắt của Tống Vân Tang hồng hồng nhìn hắn, Bùi Cô Cẩm ngừng nói. Hắn cắn chặt răng, nửa ngày mới thốt ra một câu: "Ngươi còn dám tủi thân ——"

Tống Vân Tang nghe hắn nói như vậy, chậm rãi trừng mắt nhìn, trong mắt có chút mê man. Trông nàng như vậy Bùi Cô Cẩm mới nhớ lại, vành mắt hồng hồng kia không phải do Tống Vân Tang muốn khóc, mà là vừa rồi bị hắn dùng ngón tay chà cho hồng lên!

Tống Vân Tang thấy sắc mặt của Bùi Cô Cẩm thay đổi mấy bận, biểu tình như thể một lời khó nói hết, rồi lại im lặng nửa ngày. Nàng cố lấy dũng khí biện bạch: "Là Đại nhân ôm ta trước."

Một tiếng "sột soạt" lại vang lên, Bùi Cô Cẩm hoàn toàn xé rách miếng giấy dầu. Hắn nắm lấy chiếc bánh nướng kia, quát khẽ: "Câm miệng! Ngồi qua phía đối diện!"

Tống Vân Tang đành phải đứng dậy, ngồi qua phía đối diện hắn. Bùi Cô Cẩm há to mồm cắn bánh nướng, như thể thứ kia không phải một chiếc bánh nướng, mà là kẻ thù có huyết hải thâm cừu với hắn... Tống Vân Tang tựa vào thành xe ngựa, nghi ngờ hắn đang giết gà dọa khỉ.

Không khí thùng xe trở nên im lặng. Bùi Cô Cẩm ăn xong bánh nướng, dừng một lát, tựa như đã khôi phục sự bình tĩnh: "Tống Tiểu thư không cần giả bộ nơm nớp lo sợ như vậy. Nếu ngươi dám đi tìm mẫu thân của ta, vậy thì còn có cái gì phải sợ nữa?"

Tống Vân Tang sửng sốt: "... Ta không có đi tìm mẫu thân của ngài."

Bùi Cô Cẩm hừ một tiếng ra vẻ không tin. Tống Vân Tang không dám khiến cho hắn hiểu lầm, giải thích: "Ta thực sự không có đi, ta cũng không biết mẫu thân của ngài đang ở đâu." Nàng dừng một chút lại nói: "Trước đó Đại nhân đã nói, trong quý phủ ngoại trừ hạ nhân còn lại chỉ có một mình ngài... Ta cũng không biết mẫu thân của ngài còn ở quý phủ."

Kỳ thật nàng vẫn luôn cho rằng phụ thân và mẫu thân của Bùi Cô Cẩm đều đã mất rồi. Nàng không biết chuyện trong nhà Bùi Cô Cẩm, thứ nhất, Bùi Cô Cẩm thân là Chỉ huy sứ của Cẩm Y vệ, mọi chuyện trong nhà vốn dĩ không có bao nhiêu người biết được. Thứ hai, Bùi Cô Cẩm không chủ động nói chuyện này cho nàng nghe, Tống Vân Tang cũng không có ý muốn đi tìm hiểu, dù sao nàng cũng thật sự không muốn dây dưa với Bùi Cô Cẩm. Tống Hầu gia thầm muốn tìm cho nàng một gia đình trong sạch mặc kệ nhà có nghèo hay không chỉ cần cuộc sống sau này hòa thuận ấm no đã tốt lắm rồi. Mà dựa trêи điều kiện của nàng, đối tượng thành thân được chọn thật sự rất nhiều, nhưng không hề có Bùi Cô Cẩm trong đó.

Chỉ là hiện tai không thể nói ra những lời này. Bùi Cô Cẩm cười nhạo: "Vậy khẳng định Tống Tiểu thư cũng không rõ, trong phủ của ta nuôi hơn ba mươi thiếu nữ xinh đẹp, nhưng vẫn trì hoãn không chịu thành thân. Mẫu thân của ta sốt ruột muốn chết, vẫn muốn tìm cô nương có gia thế tốt ép ta thành thân?"

Tống Vân Tang sửng sốt. Đôi mi của nàng run rẩy, nửa ngày sau mới mở miệng lên tiếng: "Ta... Ta không biết. Không phải Bùi Đại nhân nói, hậu viện của ngài vẫn rất sạch sẽ thanh tĩnh sao? Sao lại, lại nuôi ba mươi thiếu nữ xinh đẹp rồi?"

Bùi Cô Cẩm cong cong khóe miệng: "Nếu sớm nói cho ngươi ta đã nuôi rất nhiều nữ nhân, ngươi còn muốn gả cho ta sao? Hiện tại đã khác rồi. Ông đây đối với chuyện cưới ngươi không có một chút hứng thú nào, tất nhiên là lười ra vẻ lừa ngươi nữa."

Tống Vân Tang ngơ ngác nhìn hắn. Vậy là Bùi Cô Cẩm vẫn một mực lừa nàng! Hắn tiếp cận nàng, bởi vì mẫu thân hắn buộc hắn thành thân, mà hắn cảm thấy điều kiện của nàng thích hợp. Hắn thậm chí đã có hơn ba mươi thϊế͙p͙ thất!

—— Người này, thật sự quá xấu xa, thật quá đáng!

Bùi Cô Cẩm tiếp tục nói: "Ta biết, sáng nay ta cố ý ôm ngươi khiến cho ngươi có những suy nghĩ không nên có. Nhưng đó là vì diễn cho Tằng Nguyên Lương xem. Nhân tiện nói thật cho ngươi biết, Tằng Nguyên Lương là cơ sở ngầm của mẫu thân ta. Đêm qua mẫu thân ta đột nhiên tìm ta, ép hỏi ta về chuyện của ngươi, còn thúc giục ta nhanh nhanh thú ngươi vào cửa. Bà ấy ngay cả ngày sinh tháng đẻ của ngươi cũng có, chẳng lẽ không phải do Tống Tiểu thư cố ý để lộ tin tức cho mẫu thân ta sao?"

Ngày sinh tháng đẻ của nàng? Đúng là không phải người nào cũng biết chuyện này. Tống Vân Tang có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch mối nghi này. Trong lòng nàng rối loạn, vẫn chọn giải thích: "Nhưng mà, ta thực sự không có..."

Bùi Cô Cẩm cúi thân sát vào nàng, chen ngang lời của nàng: "Tống Tiểu thư quả nhiên lợi hại, ngay cả mẫu thân của ta cũng nghĩ đến rồi. Nhưng ta đã sớm nói qua, ta đã đổi chủ ý rồi. Nữ nhân rất phiền, đời này ta cũng không cưới chính thê. Nếu Tống Tiểu thư vẫn quyết tâm muốn vây lấy ta, cũng được thôi. Trong phủ ta đã nuôi hơn ba mươi cô nương, một người như ngươi cũng không sao. Sau này cứ ở trong phủ ta quý làm người hầu hạ nhân, nhưng còn chuyện cưới gả, ngươi đừng mơ đến."

Hắn vừa nói hết lời, sắc mặt của Tống Vân Tang trắng bệch, cắn chặt răng. Làm người hầu hạ... Cái này và ngoại thất có gì bất đồng? Thậm chí còn chẳng bằng cả ngoại thất. Sửa chủ ý gì đó, không phải vì thấy phụ thân nàng thất thế, cảm thấy nàng không còn là đối tượng tốt để thành thân nữa. Chẳng trách lần trong tửu lâu đó, Ngụy Hưng nói Bùi Cô Cẩm chưa từng nhắc tới lần khắc khẩu của hắn cùng phụ thân, bởi vì căn bản là Bùi Cô Cẩm không quan tâm đến lần khắc khẩu đó. Chẳng trách sau khi gặp phụ thân nàng, Bùi Cô Cẩm lại lãnh đạm với nàng như thế, bởi vì hắn chẳng có bao nhiêu thật lòng với nàng...

Tin tức này quá mức chấn động, làm cho Tống Vân Tang tự động xem nhẹ nhưng nghi hoặc khác, giả như Tằng Nguyên Lương thật sự là cơ sở ngầm của mẫu thân Bùi Cô Cẩm? Nàng lấy lại bình tĩnh: "Ta thực sự không có đi tìm mẫu thân của Đại nhân. Tằng Nguyên Lương là cơ sở ngầm của mẫu thân ngài, cũng có thể là do hắn ta tìm đâu ra ngày sinh tháng đẻ của ta."

Tống Vân Tang miễn cưỡng nói lên một câu này, sau đó cúi thấp đầu xuống. Bùi Cô Cẩm nhìn thấy nàng như vậy, trong lòng hắn lộp bộp một tiếng. Hắn chỉ sợ lần sau nàng lại quyến rũ hắn, nên mới nói những lời này. Nàng còn như vậy vài lần, hắn thực sự sẽ không kiềm chế được chính mình. Nhưng nói như vậy tất nhiên hơi nặng lời, nàng không vui rồi.

Lời nói đã ra khỏi miệng, Bùi Cô Cẩm cũng không có cách nào thu hồi. Hắn có chút phiền não kéo kéo áo, bày ra vẻ mặt trào phúng như trả lời nàng, sau đó ôm cánh tay nhắm lại mắt. Tống Vân Tang cũng không muốn nói chuyện với hắn, nên không lên tiếng nữa. Hai người vẫn duy trì không khí im lặng kỳ lạ như vậy, không nói gì với nhau cả đường đến huyện Lân.

Phụ thân của Huệ phi, Lưu Đại nhân là Ngự Sử Đại nhân, có hộ tịch ngay tại huyện Lân, sau khi trí sĩ(về hưu) ông ấy quay về sống tại nhà cũ. Ông ấy chỉ có một người con gái là Huệ phi, là đứa con ông ấy có được khi tuổi đã lớn, tất nhiên ông ấy yêu thương vô cùng. Vốn dĩ ông muốn tìm một người ở rể, nhưng không ngờ con mình lại vượt qua đợt tuyển tú của Hoàng Thượng, lọt vào mắt của Hoàng Thượng, không chỉ được tiến cung, mà trong thời gian vài năm nàng ta còn từng bước thăng chức thành Huệ phi nương nương.

Thuở Huệ phi được sủng ái, đã từng sửa lại nhà cho phụ thân, hiện tại ngôi nhà này là ngôi nhà khí phái nhất trong huyện, nhưng bây giờ, sân cổng vắng vẻ. Nghe nói vài ngày trước, ở đây còn vô cùng náo nhiệt, rất nhiều họ hàng xa của Huệ phi đều đến nơi này, hy vọng có thể được giúp đỡ. Nhưng tin tức Huệ phi tư thông Thái tử vừa truyền ra, những thân thích này liền suốt đêm cáo từ, chỉ sợ lúc Hoàng Thượng tức giận bọn họ sẽ bị liên lụy. Không chỉ họ hàng xa, những hạ nhân không ký khế ước bán thân cũng chạy hơn phân nửa, hiện giờ trong nhà cửa không thấy được vài người. Chỉ là Hoàng Thượng bị kϊƈɦ thích không nhẹ, đêm đó bệnh nặng một hồi, thật sự không có thời gian xử lý mẫu tộc của Huệ phi.

Tống Vân Tang đi theo mấy người Bùi Cô Cẩm vào nhà, đứng trong khách phòng chờ, nhưng mãi không thấy Lưu Ngự Sử phụ thân của Huệ phi ra. Nhóm gia đinh tìm kiếm một hồi cuối cùng đưa bọn họ đến khuê phòng của Huệ phi. Tống Vân Tang thấy Lưu Ngự Sử đang đứng trong phòng của con gái, râu tóc bạc trắng sắc mặt tiều tụy.

Bùi Cô Cẩm đứng ở cửa, gọi: "Lưu Đại nhân."

Lưu Ngự Sử nhìn bức tranh hoa cỏ trêи tường đến xuất thần, không phản ứng với bọn họ. Tia nắng sớm xuyên thấu song cửa khắc lên thân hình gầy gò của ông lão. Ánh mặt trời cùng tuổi xế chiều đan vào nhau tạo nên một khung cảnh thê lương, Tống Vân Tang nhất thời lặng thinh.

Đêm qua sau khi nàng xin được Bùi Cô Cẩm đáp ứng để nàng đồng hành, đã cẩn thận nhớ lại vị Lưu Ngự Sử này, cũng nhớ tới đánh giá của phụ thân đối với người, khí khái cương nghị, ghét ác như thù. Nhưng một khắc này, nàng không thấy được khí khái, chỉ thấy được một người cha đã mất đi đứa con gái yêu quý của mình, bi thống thảm đạm.

Tằng Nguyên Lương thấy Lưu Ngự Sử không có phản ứng, lớn tiếng ho vài cái. Lúc này Lưu Ngự Sử mới nhìn sang bọn họ, dáng vẻ có thể xem như bình tĩnh: "Sao vậy, thánh chỉ đến?"

Bùi Cô Cẩm bước vào phòng, thong thả dạo quanh phòng một vòng, cuối cùng ở đứng trước mặt Lưu Ngự Sử, nói: "Hoàng Thượng lệnh ta tra rõ chuyện Huệ phi tư thông Thái tử. Có vài vấn đề muốn hỏi Lưu Đại nhân, còn mong Lưu Đại nhân phối hợp."

Thần sắc của Lưu Ngự Sử phá lệ trầm tĩnh: "Song Song không làm những chuyện như tư thông. Nếu các ngươi muốn tìm được ‘chứng cứ phạm tội’ phạm tội gì đó từ ta, vẫn là sớm từ bỏ hy vọng đi." Ông ấy lại nhìn bức tranh hoa cỏ trêи tường kia, tư thái lại có vài phần ngông nghênh: "Lão phu lẻ loi một mình, không có vướng bận gì nữa rồi, không còn gì để mất đi nữa."

Bùi Cô Cẩm thản nhiên nói: "Lưu Đại nhân không cần mâu thuẫn như vậy. Lần này Bùi mỗ đến đến, kỳ thật là muốn điều tra xem lệnh ái có oan khuất gì không."

Lưu Ngự Sử quay đầu đối diện với Bùi Cô Cẩm, một lát sau mới hờ hững thu hồi tầm mắt: "Mặc dù lão phu đã trí sĩ nhiều năm, nhưng vẫn được nghe qua uy danh của Bùi Đại nhân. Năm đó ngươi có thể làm ra loại chuyện này, lời của ngươi, tất nhiên ta sẽ không tin. Ngươi cũng không cần ở đây phí lời với ta."